Chương : Thái độ băng lãnh
Edit by Hoang Lan Tran
Hôm nay khẩu khí nói chuyện của Hạ Lẫm so thường ngày lúc nào cũng hung ác, tuyệt tình, lạnh lùng.
“Là ngươi không yên lòng, hay là ta không yên lòng? Tiết Phong, linh lực của nàng chưa ổn định, nhưng cũng là cấu tạo thân người đuôi rắn, ngươi là quên trước kia nàng được gia tộc giáo dục truyền thừa như thế nào sao? Giống người như nàng, trên đường đi mang đến cho chúng ta bao nhiêu quỷ quái? Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Trước kia khi chúng ta tới nhà Tiết Xán bọn hắn, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua yêu tà quỷ quái.”
Hạ Lẫm dừng một chút lại tiếp tục thuyết phục Tiết Phong: “Mỗi lần quỷ quái xuất hiện đều sẽ gọi nàng một câu linh nữ, nếu như là thật, như vậy cũng liền xác minh suy đoán của ta, hắn cho chúng ta mang tới tai hoạ ngầm cũng không phải một lần hai lần.”
Hạ Lẫm nói, ta càng nghe càng không hiểu, sau cùng hắn trực tiếp cùng Tiết Phong thì thầm, dường như có chuyện gì mà không thể để ta nghe.
Trong lòng ta bất ổn nhìn chằm chằm Hạ Lẫm thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn ta vài lần, lại cúi đầu cùng Tiết Phong nói vài lời.
Luôn cảm giác lần này hắn đã quyết định để ta rời đi.
Mà để ta rời đi nguyên nhân đơn giản là linh lực ta không thể khống chế? Còn có quỷ quái đối ta xưng hô hai chữ linh nữ?
Ta không biết những vật kia vì cái gì gọi ta linh nữ, nhưng là trong cõi u minh có thể cảm giác được linh nữ và gia tộc ta cùng đuôi rắn có quan hệ.
Mà nghe được lời Hạ Lẫm nói với Tiết Phong, người lúc đầu bênh vực ta, cảm xúc có chút biến động không ngừng.
Ta không chịu nổi bọn hắn ở ngay trước mặt ta thì thầm to nhỏ, ta cau mày, không kiên nhẫn xoay người.
“Được rồi, ta đi. Miễn không làm phiền mắt của các ngươi, lại hại chết các ngươi.”
Ta xoay người, không chú ý Hạ Lẫm đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn chằm chằm vào ánh mắt ta, tràn ngập lo lắng cùng không bỏ.
Có lẽ chỉ cần ta quay đầu liền có thể trông thấy đáy mắt hắn ưu thương, vì tình thế bất đắc dĩ phải nhẫn tâm.
Nhưng những điều này ta cũng không nhìn thấy.
Ta mang theo nỗi lòng ủy khuất rời khỏi Hạ Lẫm bọn hắn.
Trời sáng rõ, ta cũng không cần lo lắng sẽ đụng phải hoặc không cần quan tâm sẽ gặp phải yêu tà quỷ quái, dù sao những vật kia đều là sợ mặt trời.
Chỉ là, ta chưa đi một bước, đáy lòng liền chùng xuống một chút.
Ta hồi tưởng lại lời nói Hạ Lẫm, hắn kỳ thật một chút cũng không nói sai.
Ta là một nhân tố không định tính, giữ lại, nguy hiểm lớn hơn an toàn.
Huống chi hắn nhắc đến trên đường đi gặp phải yêu tà quỷ quái, thật đúng là mỗi lần đều là ta ở đây.
Ta mặt mày ủ rũ tập tễnh giữa sườn núi Đông Lâm Sơn, không có xe, thân thể bởi vì tối hôm qua đấu pháp mệt mỏi một đêm, ta cơ hồ là vừa đi vừa nghỉ cũng mới chỉ là lộ trình không đến hai cây số.
Ta đại khái là mệt mỏi, hoảng sợ, dựa vào đại thụ trực tiếp nằm xuống
Lúc này mới cảm thấy trên mặt chỗ bị nữ quỷ róc thịt đau rát như bị hỏa thiêu, đưa tay vừa chạm vào có cảm giác gồ ghề đau nhức, nóng bỏng còn mang theo mủ.
Nhìn không thấy được tổn thương trên mặt, nhưng từ xúc cảm bên trên ta có thể cảm nhận được bộ mặt thương tích e rằng rất nghiêm trọng, hiện tại lại bị ta trì hoãn mấy giờ không có xử lý, có lẽ nhất định huỷ dung.
Ta vuốt ve gương mặt tổn thương, chạm thử đều đau.
Bỗng nhiên, trước mặt đưa qua đến một cái tay, ta kinh ngạc ngẩng đầu xem xét, vậy mà là Tiết Phong.
“Tiết Phong, ngươi làm sao lại theo ta tới đây rồi? Ta không rõ, ngươi đừng day vào rủi ro.”
Ta không nghĩ Tiết Phong lại theo tới.
Mà ta nghe mấy lần trong lời nói của Hạ Lẫm, thay đổi một cách vô thức, tưởng rằng chính ta hại bọn hắn mấy lần gặp nạn.
Cho nên ta nhìn thấy Tiết Phong, bản năng đứng lên lui về sau một bước dài.
“Chớ tới gần ta, ta sợ vận rủi tác động đến ngươi.”
Ta lời này thốt ra, nhưng là không có dự liệu được sẽ để cho Tiết Phong hiểu lầm ta ghét bỏ hắn.
“Thế nào, thấy là ta cho nên kháng cự như vậy sao? Ài, thật đúng là khổ sở, ta vì ngươi mà trở mặt với Hạ Lẫm.”
Tiết Phong sau khi nói đến đây, còn lung lay trong tay hắn cầm bình thuốc, “Nhớ gương mặt ngươi bị tổn thương, đặc biệt chạy đến, nhưng lại là bị ngươi ghét bỏ, ta rất đau lòng.”
Ngữ khí của Tiết Phong mang theo vài phần giễu cợt , lại có mấy phần bị thương ủy khuất.
Lúc này ta càng nói càng giải thích không rõ ràng ý mình nghĩ, dứt khoát cắn môi thử tới gần hắn.
“Ta không có ý tứ kia, chỉ là. . .”
Ta lời còn chưa nói hết liền bị Tiết Phong cắt ngang.
“Ta biết, ngươi không cần giải thích, càng không nên hiểu lầm Hạ Lẫm, hắn đuổi ngươi đi là có nỗi khổ tâm.”
Nỗi khổ tâm?
Ta nghe được hai chữ này, khóe miệng không tự chủ được run lên.
Nỗi khổ tâm chính là đuổi ta đi khỏi, ta tổn thương các ngươi, cái này ta cũng biết.
Ta không biết lúc này, Tiết Phong giải thích giúp cho Hạ Lẫm là không muốn để ta càng khổ sở hơn.
Ta cau mày, buồn bực không lên tiếng, liền gặp Tiết Phong có chút càu nhàu khuyên ta, quay đầu liền dẫn ta đi gặp Hạ Lẫm.
“Ngươi không phải cùng hắn trở mặt sao, trở về đi? Gạt ta sao?”
Ta bắt lấy ý tứ trong lời của hắn không thả, nhìn xem hắn xấu hổ, khoát tay áo: “Ta không có ý gì khác, ngươi có thể đuổi theo tìm ta, ta đã rất cảm động, cái bình này là ngươi cố ý chuẩn bị cho ta trị thương sao?”
Nghe được ta chuyển hướng chủ đề, thần sắc Tiết Phong rõ ràng có buông lỏng.
Bất quá hắn đưa tới cái bình bên ngoài dán tấm giấy màu hồng.
Kỳ quái là nội dung ghi: Chấn thương trị gân cốt thuốc.
“Trên mặt ta bị thương, ngươi làm sao cho ta dùng chấn thương thuốc?”
Ta cảm thấy ta nếu là học thức không sai, mặt ta bị thương hẳn là dùng thuốc chữa trị.
“Chấn thương thuốc sao? Ta còn tưởng rằng bộ mặt bị thương sẽ ảnh hưởng gân cốt liền từ Hạ Lẫm lấy cái này trở về!”
Tiết Phong rõ ràng là dược lý con thỏ , một câu nói tới nghẹn phải ta không nói được lời nào.
Ta nhìn chằm chằm dược phẩm trong tay phải của hắn, giả vờ như cảm kích nhưng lại bất đắc dĩ nhận bình thuốc, “Tóm lại cám ơn ngươi.”
Mặc dù lấy thuốc này cũng không có chỗ nào dùng đến, nhưng ta vẫn rất cảm động.
Ta thu hồi dược phẩm, chuẩn bị tìm dòng suối nhỏ rửa sạch vết thương trên mặt một chút, nếu nặng hơn sẽ chảy mủ, về sau coi như khôi phục không được, lại xem nhẹ thế nào, ta cũng vẫn là nữ nhân.
“Đều cầm nhầm thuốc ngươi còn cám ơn ta? Đóa Nhã, thật đúng là kiêng kỵ mặt mũi của ta.”
Tiết Phong tự giễu nhìn chằm chằm bị ta lấy trong túi bình thuốc, lại là ra vẻ thoải mái mà dẫn ta đi xuống núi.
“Ài? Đi đâu vậy? Ta phải đi kiểm tra vết thương trên mặt ta, đến nơi nhìn thấy sông không?”
Ta bị động xuống núi, hắn không kéo ta quá nhiều, nhưng cũng ảnh hưởng đến vết thương trên mặt ta, mặt ta run rẩy, mang theo đau đớn.
Hai chúng ta đi có chút gấp, bất ngờ đụng vào một vật gì đó.
Đỉnh đầu vang lên tiếng rên rỉ, làm ta bất giác ngẩng đầu lên, kinh ngạc phát hiện chúng ta thế mà đụng vào người, vẫn là người nhặt củi.
Đầu năm nay nhìn thấy người nhặt củi, vẫn là cực kỳ thưa thớt, ta xin lỗi lui về sau, bên tai là giọng nói tội lỗi xấu hổ không kém của Tiết Phong.
“Đại ca, thật ngại quá, đi đường quá gấp chỉ muốn tranh thủ thời gian xuống núi tìm bác sĩ, không cẩn thận nhìn đường, ngược lại là đụng ngươi bị thương, thật có lỗi.”
Tiết Phong giọng thành khẩn, người nhặt củi nhìn thấy vết thương trên mặt ta, vẻ mặt không vui của hắn cũng dịu đi một chút.
“Không có việc gì, người ta rắn chắc, không đến mức bị các ngươi đụng ngã chổng vó, kỳ lạ là các ngươi nói phải xuống núi, nhưng các ngươi đi như thế lại là hướng đi lên núi rồi”