Chương : Nuôi trong tháng
Edit by Hoang Lan Tran
Sinh xong hài tử An Tố trở nên rất suy yếu, mà lại phải ở cữ dưỡng sinh, đến mức ta không có thời gian tìm một cơ hội rời khỏi nơi này.
Dù sao An Tố cũng nhiều lần giúp đỡ ta, ta nghĩ đến trước kia tại Xà Nữ tộc nàng thay Đoá Nghiên tỷ tỷ của ta đuổi đi song sinh hoa anh quỷ, nên trước hết phải ở lại giúp đỡ nàng.
Trong lúc An Tố ở cữ, Hạ Lẫm và Tiết Phong tựa hồ cũng rất chân thành đi theo Tiết Xán học hỏi ngũ huyền chi thuật.
Mỗi lần ta từ trong phòng An Tố bước, đều có thể nhìn thấy hai người kia đang chăm chỉ không ngừng luyện tập huyền thuật của giáo sư Tiết Xán.
Không hiểu hai người đều cố gắng, dường như rất chăm chỉ để đạt được cái gì đó.
Một ngày kia, ta đi đến phòng An Tố, tại nơi đó, ta còn chưa bước vào cửa phòng, lại vô tình nghe được An Tố cùng Tiết Xán nói chuyện của ta và Hạ Lẫm.
Ta rất vui mừng vì An Tố rất hiểu ta, còn muốn tác hợp ta cùng Hạ Lẫm.
Mà Hạ Lẫm dường như cũng đang ở trong phòng, ta nghe được Hạ Lẫm không kiên nhẫn đáp lại An Tố.
“Ta đã nói rồi, chuyện tình cảm của ta, ngươi không cần phải để ý đến, ngươi chỉ cần để ý đến Tiết Xán là được rồi .”
Nghe đến đó, ta đã rõ ràng câu trả lời của Hạ Lẫm, vẫn là không nhịn được mà đau lòng.
Lúc Hạ Lẫm đi ra cửa, ta liền bỏ chạy đi.
“Đóa Nhã? Ngươi đi đâu vậy?”
Trong chớp mắt quay người rời đi, ta vô tình đụng vào Tiết Phong, bị hắn nắm lấy cùi chỏ.
Ta đưa tay muốn đẩy tay hắn đang nắm lấy cánh tay ta ra, vừa đúng lúc Hạ Lẫm mở cửa bước ra.
Ánh mắt của hắn sáng rực nhìn chằm chằm vào hai cánh tay đang dính vào nhau của ta và Tiết Phong, đáy mắt ánh lên tia phức tạp.
Ta há miệng muốn nói lại thôi, đột nhiên coi như không thấy gì, bỗng nhiên hắn nghiêng mặt qua hướng bên kia đường rời đi.
Chính dáng vẻ lạnh lùng không quan tâm này của hắn, lại một lần nữa làm ta bị tổn thương.
Hắn thấy ta với ai cùng một chỗ cũng không để ý tới, ta lại để ý cái gì chứ.
Đáy mắt của ta long lanh ngấn nước, cố nén xem như không có chuyện gì đáp lại Tiết Phong.
“Ta đi tản bộ mà thôi, không có việc gì lớn.”
Ta vừa nói hất tay Tiết Phong đang cầm tay của ta ra, trực tiếp đi tới cửa.
Ngạc nhiên là Tiết Phong lại không từ bỏ, đi theo ta ra cửa.
Ta nghĩ sẽ một mình lẳng lặng bước ra, nhìn thấy bên cạnh thừa ra một người, ta đau đầu nhìn hắn.
“Ngươi làm sao cũng ra tới rồi?”
“Ta thấy ngươi tâm tình không vui, nghĩ đến để an ủi ngươi.”
Ta nghĩ tới vô số đáp án mà Tiết Phong sẽ đáp lại, duy nhất không nghĩ được, hắn lại trả lời ta như thế.
An ủi ta?
Vô duyên vô cớ, hắn làm sao lại nói lời như vậy?
Ta kinh ngạc nhìn khuôn mặt thanh tuyển, vẻ mặt ôn hoà giống thường ngày.
Trên thực tế, Tiết Phong cũng là chính cống soái ca, ngũ quan thanh tuyển mà đẹp mắt, còn mang theo nhàn nhạt nho nhã, là đại biểu cho nam nhân ôn nhã trong lòng của nữ nhân, nhưng là. . .
Đáng tiếc hắn không phải là Hạ Lẫm.
“Ta không có xảy ra chuyện gì, có gì mà phải an ủi.”
Ta như vô tình mà vuốt đám cỏ nhỏ mọc hai bên đường, biểu hiện chính mình hững hờ cùng không quan trọng.
Nhưng câu trả lời của Tiết Phong lại một lần nữa đâm vào trái tim ta.
“Vừa rồi ngươi ở ngoài cửa là nghe được Hạ Lẫm đáp lại sao? Ngươi còn để ý, cho nên tổn thương tâm. Nhưng là. . .”
Ta không đợi Tiết Phong nói hết, sắc mặt nặng nề, cách xa khỏi hắn.
“Ngươi vừa theo dõi ta sao?”
“Theo dõi có phải là quá khó nghe rồi sao? Phòng ta ở liền kề bên phải phòng bọn hắn, cách một vách tường, không khó để nghe được.”
Nếu Tiết Phong không nói, ta còn thực sự không nghĩ tới hai người bọn họ gian phòng cách rất gần.
Nhưng ta vẫn không vui, hắn vừa nói ra, rõ ràng đang thắt lòng ta.
“Ngươi có thể lựa chọn xem nhẹ đi những lời vừa nghe được, tốt, tản bộ đúng lắm, ta trở về đây.”
Nghĩ sẽ giải sầu cho ta, bởi vì Tiết Phong nói, ta thay đổi tuyến đường nghĩ trở về nghỉ ngơi một chút, làm rõ suy nghĩ của mình.
Ta quay người liền nghĩ trở về, thân thể đột nhiên Tiết Phong mạnh mẽ kéo ta đến trước mặt hắn, thậm chí là ôm ta trong ngực hắn.
Chợt bị hắn ôm trong ngực, ta bất ngờ, một giây sau giãy dụa muốn thoát thân.
Đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng Tiết Phong để ý.
“Đóa Nhã, chớ nóng lòng rời khỏi ta. Ta biết người trong lòng ngươi, không phải là ta, nhưng hắn không cho được điều ngươi muốn, có thể hay không để ta cho ngươi điều ngươi muốn?”
Tiết Phong hai tay bỗng nhiên ôm đầu của ta, khuôn mặt tuấn tú gần đến nỗi mỗi cái lỗ chân lông đều bị ta thấy từng chi tiết.
Đột nhiên, Ta cảm thấy hoảng sợ lời nói của hắn, là thổ lộ, hay là khẩn cầu?
Ta không rõ ràng, nhưng ta hiểu rõ nhất chính là, lòng ta mặc dù có cảm động, nhưng không có tình cảm nam nữ, tim đập loạn nhịp với hắn.
“Tiết Phong, ngươi đang nói cái gì? Buổi sáng chưa tỉnh ngủ sao? Ha ha.”
Ta quay người chuẩn bị rời khỏi sự trói buộc của hắn, nhưng Tiết Phong giống như nhựa cao su, bám chặt không để ta rời đi.
“Đóa Nhã, ngươi biết ta đang nói cái gì mà, ngươi có thể nhìn thẳng vào mặt ta không? Ta không muốn mỗi lần trong mắt ngươi chỉ thấy một mình Hạ Lẫm! Ta đối với ngươi làm cũng không ít chuyện, chỉ là mỗi lần ngươi gặp nạn ta muốn giúp ngươi, nhưng luôn luôn, bị chậm một bước!”
Nhưng ngươi trễ không phải một bước, hai bước, thời điểm ta cùng Hạ Lẫm quen biết, ngươi còn không biết ở nơi nào.
Ta ở trong lòng đáp lại Tiết Phong.
Nhưng ta lại không muốn thương tổn Tiết Phong, chỉ có thể trả lời.
“Ta buổi sáng, trong lỗ tai đầy nước, nghe không được ngươi đang nói cái gì? Thời gian không còn sớm, An Tố tỷ tỷ còn đang chờ ta, nàng một ngày phải ăn sáu bữa, ta phải đi chuẩn bị cho nàng.”
Ta không cách nào chính diện đi tổn thương người bạn từng theo ta vào sinh ra tử, uyển chuyển đáp lại, hi vọng hắn có thể hiểu rõ ta cùng hắn là không thể nào.
Đáng tiếc ta nói hồi lâu, Tiết Phong đều không phản ứng nhiều, đến gần còn muốn hôn ta.
Ta cau mày, nâng tay lên định đánh hắn, chợt sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc.
“Hả? Ta giống như tới không phải lúc, rất không có ý quấy rầy các ngươi.”
Hạ Lẫm nhàn nhạt thật có lỗi, âm thanh từ phía sau vang lên.
Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình, giống như cô dâu nhỏ bị mất túi, sợ hãi từ trong ngực Tiết Phong thoát ra, ánh mắt lãnh đạm của Hạ Lẫm vụt sáng liên tục nhìn xem.
Ánh mắt của hắn hờ hững đến không có một tia nhiệt độ, cách xa như vậy, ta cũng có thể cảm giác được đáy mắt của hắn lộ ra hàn khí.
Vang lên bên tai tiếng của Tiết Phong ra vẻ biết rõ còn cố hỏi, đáp lại: “Biết thì tốt rồi.”
Câu trả lời này của Tiết Phong, một mặt thật giống như cùng ta có xảy ra chuyện gì.
Ta nghe thấy không được tự nhiên, vừa định nói chút gì, tiếng xin lỗi của Hạ Lẫm yếu ớt vang lên.
“À, ta cũng không muốn ra đây quấy rầy các ngươi, Tiết Xán kêu ta tới tìm ngươi, hắn nói thuật pháp trước đó ngươi luyện không đúng, một lần nữa rèn luyện lại.”
Thanh âm Hạ Lẫm nói đến nhàn nhạt không có chút cảm xúc nào, nghe ra là vui hay là giận, càng nghe không ra trong lời nói thật hay là giả.
Lời nói này để Tiết Phong hoài nghi hắn cố ý xuất hiện, Tiết Phong sẽ cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều.
Sau đó ta liền nghe được Tiết Phong bất đắc dĩ rời khỏi nơi này.
Cuối cùng, ta khô cằn đứng tại chỗ nhìn chằm chằm trong mắt Hạ Lẫm có thể bắn giết ra băng đao, im lặng không nói.
Ta bị nhìn chằm chằm trong lòng rối loạn, sợ hãi Hạ Lẫm sẽ hiểu lầm cho nên định giải thích.
Nhưng chúng ta cũng không phải quan hệ tình cảm lãng mạn, giải thích cảm thấy quá gắng sức.
Ta dứt khoát lời gì cũng không nói, coi như cái gì cũng không có phát sinh hướng phòng trúc của Tiết Xán bọn hắn rời đi.