Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng

chương 702

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đi Mỹ?” Ninh Trác nhướng mày, “Em định đi Mỹ sao?

"Đúng, cả anh sẽ cùng đi với tôi.” Tôi

nhanh chóng nói, “Anh cũng nên biết thân thể của anh hiện tại thế nào, chỉ có y thuật của Hạ gia chúng tôi mới có thể tìm cách giúp anh ổn định.”

Ninh Trác nhìn tôi, ánh mắt lóe lên, "Ta cũng có nghĩ tới."

“Mong anh có thể đồng ý.” Tôi trầm giọng nói, “Ninh gia có Ninh Uyển Uyển. Anh không cần lo lắng nữa. Hiện tại, điều anh nên lo lắng nhất chính là thân thể của chính mình.”

Tôi đề nghị Ninh Trác cùng đi nước Mỹ, chỉ là tôi thực sự cảm thấy mình nợ Ninh Trác, ngoài việc giúp anh ấy chăm sóc thân thể, đương nhiên tôi không muốn cùng anh ấy phát triển mối quan hệ nào khác cả.

Thực lòng mà nói, tình cảm của tôi đối với Ninh Trác vốn dĩ rất phức tạp.

Rốt cuộc thì tôi và Tiết Xán đã kết thúc với nhau, đúng ra mà nói cũng là do Ninh Trác thay đổi vận mệnh của tôi, chính vì vậy, tôi đã từng rất ghét Ninh Trác, tôi hận anh ta vì tính chiếm hữu và đã thay đỏi số mệnh của tôi.

Nhưng tiếc là hôm nay nhìn thấy anh ta giúp tôi liều lĩnh như vậy, tôi hận không thể làm được.

Nhắc mới nhớ, tôi vẫn còn nợ anh ấy.

Ninh Trác không tiếp tục đề tài, mà nói: "Ta đưa em đến chỗ đứa bé."

Chúng tôi nhanh chóng lọt thỏm giữa núi rừng và tìm thấy Tiết Chỉ trên một ngọn cây.

Có lẽ trong một thời gian, Tiết Chỉ đã khóc rất nhiều, tôi ôm đứa con bé bỏng ấy vào lòng và không thể kìm được nước mắt nói, "Con đừng khóc, mẹ vẫn ở bên con, cho dù bố không có bên cạnh. "

Thấy tôi khóc, thằng nhỏ Tiết Chỉ chợt nín khóc, đưa bàn tay mũm mĩm lên, xoa xoa khuôn mặt đẫm nước mắt của tôi, bi bô không ngừng.

Nhìn thấy thằng nhỏ như vậy, tôi không thể không khóc nhiều hơn.

thật tuyệt...

Cũng may tôi còn có Dung Tiết, bằng không trăm năm không có Tiết Xán, thì tôi sẽ ra sao?

Ninh Trác ở một bên nhìn tôi như vậy thì âm thầm thở dài, hạc giấy trong tay bay lên không trung, hai mươi phút sau, Hạ Lẫm xuất hiện, lo lắng chạy về phía tôi.

Vừa ngẩng đầu, Hạ Lẫm liền bắt gặp ánh mắt của tôi liền dừng lại, tuy rằng chạy tới thở hổn hển mồ hôi đầm đìa, nhìn thấy tôi, ôn nhu nói: "An Tố, em đã chuẩn bị xong mọi thứ, chị có thể rời đi bất cứ lúc nào."

Tôi gật đầu, quay người về phía Ninh Trác, "Anh nghĩ thế nào rồi, anh sẽ đi cùng chúng tôi chứ?"

Ninh Trác nhìn tôi, cuối cùng cũng gật đầu, "Được, ta đi cùng em."

Hạ Lẫm cũng không có hỏi gì Ninh Trác mà nhanh chóng cùng Ninh Trác bế tôi và đứa bé lên, một trái một phải nhảy lên không trung.

Chúng tôi không có trở về Hạ gia, hành lý đã thu dọn sẵn cho tôi, chúng tôi đi thẳng đến sân bay, đi máy bay riêng của Hạ gia, hướng về nước Mỹ.

Khi máy bay từ từ bay lên, tôi qua cửa sổ nhìn xuống mặt đất bên dưới, đột nhiên có chút hụt hẫng.

Đây là lần thứ hai tôi rời khỏi mảnh đất này, chỉ là so với sự đau lòng của lần trước khi rời đi, lần này tuy tôi rất buồn nhưng trong lòng tôi lại sự bình tĩnh lạ thường.

Tôi đã từng rất khó hiểu, tại sao hai năm trước Tiết Xán lại có thể rời bỏ tôi vì sự an toàn của tôi, lúc đó tôi nghĩ thật nực cười, anh ấy không biết sau khi anh ấy rời bỏ tôi thì tôi không còn cách nào sống tốt nữa? Nhưng bây giờ tôi đã hiểu, nếu đặt tôi vào hoafn cảnh lúc đó, tôi cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống như Tiết Xán.

Chúng tôi luôn không còn lựa chọn nào khác khi phải nhìn người mình yêu chết trước mặt nên chọn cách ly biệt dù nỗi đau chia ly sẽ khiến nhau chẳng bao giờ hạnh phúc, nhưng ít nhất tôi biết rằng người mình yêu đang sống một cuộc đời êm đềm ở một nơi nào đó rất xa, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

“An Tố.” Tôi suy nghĩ thì Hạ Lẫm ngồi ở bên cạnh đột nhiên nói: “Chị đang hối hận sao?

Tôi sửng sốt nhìn Hạ Lẫm, " Hối hận cái gì?"

“Rời khỏi Tiết Xán.” Hạ Lẫm nói thầm, “Nếu hối hận, vẫn không phải là muộn, chúng ta lập tức trở về”

“Hạ Lẫm.” Không ngờ Hạ Lẫm lại nói như vậy, không khỏi thì thào nói:" Em nên biết chị làm như vậy là không can tâm, nhưng chị đã hạ quyết tâm.”

Hạ Lẫmánh mắt lóe lên, "Nhưng là, nói chị cùng Ninh Trác rời đi mà Tiết Xán lại chính tay giết đứa con của mình, điều này đối với Tiết Xán cũng quá tàn nhẫn."

Tôi cười chua chát.

Ngay cả một người lạnh lùng như Hạ Lẫm cũng không chịu nổi nữa sao?

Ừ, tại sao tôi không biết rằng một mình bước đi như thế này là vô cùng tàn nhẫn.

Mối thù với tôi để lại, còn khiến anh ấy tưởng rằng chính tay mình giết chết đứa nhỏ, bản thân tôi cũng bàng hoàng, mình sao có thể tàn nhẫn với Tiết Xán như vậy.

Nhưng tôi biết rằng chỉ với một cái kết dứt khoát như vậy, mới có thể để Tiết Xán từ bỏ tôi.

Tôi làm như vậy, thật ra là đang làm tổn thương chính mình, nghĩ đến bộ dạng tuyệt vọng của Tiết Xán lúc đó, lòng tôi khó chịu như bị dao đâm.

Nhưng dù đau đến mấy tôi cũng phải kìm nén thật sâu, vì tôi biết chỉ có cách này, tôi mới có thể bảo vệ được anh ấy.

Nhìn vùng đất bên dưới ngày càng nhỏ hẹp mà lòng tôi đau nhói.

Tiết Xán, từ nay về sau, không biết có được gặp lại anh nữa không, nhưng anh đã để lại dấu ấn đẹp đẽ nhất trong cuộc đời em.

...

Một năm sau, nước Mỹ.

Trong ngôi biệt thự nhà gỗ nhỏ tinh xảo, một cậu bé hướng đôi mắt ngây thơ trốn giữa những bông hoa, cho đến khi một cậu thanh niên bước ra và hét lên: "Ô tiểu sư đệ, cậu đang ở đâu vậy? Đừng chơi nữa."

Đứa trẻ trong bụi cây cười khúc khích, đột nhiên giơ tay lên, một luồng hơi thở vô hình tuôn ra trong lòng bàn tay, đánh thẳng vào mông thanh niên kia.

"Ầm ầm!"

Có tiếng la hét của thanh niên nằm dưới đất.

“Hahahahaha!” Đứa trẻ trong bụi cây vừa chạy ra, ngả người trước khi cười, đứng bên cạnh người thanh niên nói: “Chú Tiền Thuận, chú thật là ngốc. Chú lại bị cháu lừa rồi.”

Tiền Thuận bóp cái mông đau nhức, nhìn thế giới hỗn tạp Tiểu Ma Vương trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thán.

Ai muốn chơi trò trốn tìm này với cậu, rõ ràng là cậu chỉ thích theo ý của mình, và không muốn hỏi í kiến của tôi

Tuy rằng trong lòng than thở, nhưng bên kia là con trai duy nhất của Hạ tiểu thư, tôi còn có thể làm gì, chỉ có thể chua xót nói: "Tiểu sư đệ, cậu cũng biết ta là thầy bói, linh lực còn không có thì sao có thể là đối thủ của cậu? "

Tiểu quỷ trước mặt tuy chỉ mới một tuổi nhưng vóc người không khác gì đứa trẻ lên năm, không chỉ vậy, tài năng của cậu ta thật đáng kinh ngạc, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của tiểu thư, thực lực hiện tại của cậu ta sắp đuổi kịp người tu luyện mấy chục năm rồi.

Tiết Chit mỉm cười, "Thầy bói, chú cũng có thể đoán ra tôi đang ở chỗ nào mà? Sao lần nào cũng không đoán ra?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio