Tôi thực sự không ngờ rằng mình sẽ trở lại mảnh đất này, lại gặp anh ở sân bay...
Nhìn khuôn mặt kia một năm qua không gặp, trong mộng có vô số lần nhìn thấy, tôi chỉ cảm thấy sững sờ.
Anh ấy vẫn đẹp trai như một năm trước, nhưng có vẻ gì đó đã khác.
Trong đôi lông mày, trước có một chút bồng bột, thay vào đó hiện tại là vẻ bình tĩnh và hướng nội.
Từ khi quyết định trở về Trung Quốc, tôi đã nhiều lần nghĩ thử xem tôi và Tiết Xán có thể có gặp lại nhau hay không, nhưng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy, huống hồ là anh ấy đã nhìn thấy Tiết Chỉ trước.
Tiết Xán lúc này cũng không có một mình, tôi nhanh chóng nhận ra người bên cạnh chính là Tiết Phong đã một năm không gặp, hai người bọn họ rõ ràng là vừa đi ra nước ngoài về.
Lúc này, tôi nhìn thấy Tiết Chỉ trong vòng tay của Tiết Xán, quay đầu lại, dùng đôi mắt kinh ngạc nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Tôi không khỏi hoảng sợ, theo bản năng lui về phía sau một bước, nhanh chóng nhảy một cái quyết định tìm chỗ ẩn nấp.
Tôi không dám để Tiết Xán nhìn thấy vào lúc này, huống chi là để anh ấy nhận ra Tiết Chỉ là con của tôi, tôi sợ anh ấy nhận ra đứa con của chúng tôi khi đó chưa chết.
Nhưng tôi vẫn lo lắng cho tình hình của Tiết Chỉ, nên thầm niệm thần chú, chẳng mấy chốc, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của Tiết Xán bọn họ.
“Cậu bé” Đầu tiên tôi nghe thấy giọng nói của Tiết Phong, “Ba mẹ con ở đâu? Chúng ta dẫn con đi tìm ba mẹ con, được không.”
“Cháu không có cha.” Tiết Chỉ lanh lảnh nói, “Cháu cùng bọn mẹ đến đây, hiện tại lại không thấy mẹ cháu đâu.”.
Thằng bé vừa nói vừa cong môi nhìn Tiết Xán đau khổ, "Chú ơi, chú đưa cháu ra khỏi đây được không? Cháu rất sợ, chú sẽ cùng cháu đi tìm mẹ cháu đúng không?"
Tôi không khỏi rùng mình vì lạnh.
Tôi biết quá rõ về đứa bé Tiết Chỉ này, tuy mới hơn một tuổi nhưng nó quá thông minh lanh lợi, trong lòng không giống một đứa trẻ, không thường làm nũng với chúng tôi, nhưng bây giờ lại đang làm nũng với Tiết Xán.
Hơn nữa, cho dù không nhìn thấy tôi, anh ấy cũng nên nhìn thấy Ninh Trác cùng Hạ Lẫm, nhưng thằng bé lạinói không tìm được ai?
Với sự hiểu biết của tôi về đứa trẻ, tôi luôn cảm thấy rằng nó muốn làm gì.
Tôi tự hỏi con trai mình muốn làm gì, và tiếp tục lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, tôi nín thở.
Tiết Xán suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Vậy ta trước đưa cháu trở về chỗ ở của ta, sau đó ta sẽ phái người đi tìm mẹ của cháu"
“Cảm ơn chú!” Tiết Chỉ mừng rỡ, trực tiếp ôm Tiết Xán, hôn lên má anh ấy một nụ hôn thật mạnh.
Nhìn thấy cảnh này, tôi chết lặng, Tiết Phong bên cạnh cũng chết lặng.
Tôi thầm nói rằng điều đó là sai lầm.
Dựa theo những gì tôi biết về Tiết Xán, tôi biết anh ấy rất ghét người lạ đụng vào mình, cho dù người kia chỉ là một đứa trẻ chưa từng gặp qua, tôi sợ anh ấy sẽ rất khó chịu.
Tôi sợ Tiết Xáb nổi giận nên đuổi Tiết Chỉ đi, trong lòng hoảng sợ muốn xông ra ngoài.
Bất quá, Tiết Xán chỉ nhìn Tiết Chỉ thoáng qua, nhưng không có lớn hơn phản ứng.
Nhìn thấy cảnh này, tôi càng sốc hơn.
Tiết Phong ở bên cạnh ngẩn người, đối với Tiết Xán nói: "Tiết Xán, tôi còn đang tự hỏi, anh tại sao đột nhiên yêu thích một đứa trẻ xa lạ? Anh vẫn để cho đứa bé này hôn má anh?"
Tiết Xán lạnh lùng liếc Tiết Phong, Tiết Phong không dám nói nữa.
Tiết Chỉ ở trong vòng tay của Tiết Xán, cười nói: "Chú à, chú ghét người khác chạm vào thân thể mình, nhưng chú vẫn ôm cháu, không phải là vì cháu rất đáng yêu sao?"
Nghe được lời nói ngây thơ vô số tội của Tiết Chỉ, Tiết Xáb sửng sốt, giây tiếp theo, khóe miệng hơi nhếch lên, "Cháu đối với ta thật tốt."
Tiết Xán nhàn nhạt nói, sau đó cũng không nói thêm, một tay ôm Tiết Chỉ ra khỏi sân bay.
Tôi nhìn họ đi xa, trong lòng rất áy náy.
Đương nhiên tôi biết Tiết Chỉ đi theo Tiết Xán sẽ không gặp nguy hiểm gì, nhưng tôi sợ đứa nhỏ này sẽ nói ra cái gì đó, chẳng hạn như tên mẹ nó, để Tiết Xán phát hiện đứa nhỏ này là con của tôi.
Khi tôi đang lo lắng, bỗng có người vỗ vai tôi.
Tôi sửng sốt, quay đầu lại, liền thấy Nịnh Trác đang nhíu mày nhìn tôi, "An Tố, em ở đây làm gì? Tìm Tiết Chỉ sao? Người nhà họ Hạ đã tới rồi."
Tôi thấy Ninh Trác giống như nhìn thấy phao cứu mạng, liền nắm lấy tay anh ta "Ninh Trác, làm sao bây giờ? Tiết Chỉ đi theo Tiết Xán rồi?"
“Tiết Xán?” Ninh Trác không khỏi sững sờ.
Lúc này, Hạ Lẫm cùng những người khác cũng đi tới, tôi nói sơ qua, bọn họ cũng nhận ra được phiền phức của câu chuyện, lập tức đi ra ngoài, lên xe của Hạ gia.
Khi lên xe, chúng tôi tình cờ thấy Tiết Xán và Tiết Phong cũng chở Tiết Chỉ trên chiếc Bentley màu đen của họ,
Tôi liền nói với tài xế: "Đi theo chiếc Bentley màu đen phía trước. Cẩn thận kẻo bị phát hiện."
Chúng tôi nhanh chóng đi theo xe của Tiết Xán, dọc đường đi, tôi và Ninh Trác dùng căn cứ tu luyện của mình để che giấu tung tích, cho nên Tiết Xán ở xe phía trước dường như không nhận ra sự hiện diện của chúng tôi.
Thật lâu sau, xe dừng trước biệt thự Tiết gia.
“An Tố, chị định làm gì bây giờ?” Hạ Lẫm nhìn tôi.
Tôi đau đầu nhìn khu dinh thự Tiết gia trước mặt, suy nghĩ xong mới nói: "Trời tối, chị sẽ lẻn vào, đưa Tiết Chỉ ra ngoài."
“Quá mạo hiểm.” Hạ Lẫm nhíu mày, “Chị cho rằng Ninh gia dễ dàng vậy sao?
Tôi cười nhạt, "Đừng lo lắng, dù sao cũng chỉ là một đứa nhóc bên ngoài mà thôi. Tiêdt Xán sẽ không đề phòng, với căn cơ tu luyện hiện tại của chị, hẳn là không có vấn đề gì."
Hạ Lẫm nhất thời không nghĩ ra cách tốt hơn, vì vậy cậu ấy gật đầu.
Thời gian đã sớm về đêm.
Ta lập tức nhéo một cái giấu diếm, rón rén đi đến Dung gia biệt thự.
Mặc dù sự canh phòng của Tiết gia rất nghiêm ngặt, nhưng đối với tôi bây giờ mà nói, không có gì là trở ngại.
Tôi nhanh chóng lẻn vào biệt thự một cách lặng lẽ, không gây bất cứ sự chú ý nào của thị vệ, tôi nhẹ nhàng đi lên lầu hai, nhanh chóng tìm được hơi thở của Tiết Chỉ.
Tôi đến một căn phòng ở cuối hành lang và gõ nhanh ba lần.
Tiết tấu tiếng gõ cửa của tôi rất lạ, đó là tín hiệu bí mật mà tôi và Tiết Chỉ đã nói trước đó, thật sự rất nhanh, tôi nghe thấy giọng nói kích động của Tiết Chỉ từ ngoài cửa truyền đến: "Mẹ?"
“Là mẹ, mở cửa.” Tôi thì thào nói, cửa mở ra một khe hở, Tiết Chỉ thò đầu chui ra.