Edit by Ngao Thị
Tôi lo lắng cho Ninh Trác, nhưng không phải tôi quan tâm đến anh ấy nhiều, nguyên nhân chính là tôi biết thân thể anh ấy bây giờ đang phải hồi phục cẩn thận, nếu bị bị thương, thì việc hồi phục của năm qua coi như vô ích.
Vì vậy, tâm trạng của tôi lúc này chủ yếu giống như một bác sĩ vừa lo cho bệnh nhân, vừa lo cho bản thân mình vất vả.
Đương nhiên, tôi cũng lo lắng cho Ninh Trác, dù sao thì bây giờ tôi cũng nghĩ anh ấy là bạn của tôi.
Ninh Trác lúc này đã ngất đi rồi, tôi không khỏi hơi thay đổi khi nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh ấy.
Quả nhiên, cú đánh của Tiết Xáb rất tàn nhẫn, nhất định làm tổn thương vài phần thân thể của Ninh Trác, nếu không chữa trị ngay lập tức, cả năm lấy máu mình chữa trị cho anh ấy trước đây, e rằng sẽ vô ích.
Nghĩ đến đây, tôi không chút do dự cắt vào cổ tay mình, sau đó lấy thuốc mỡ trong túi ra bôi lên vết thương.
May mắn thay, tôi mang theo loại thuốc có thể biến máu của tôi thành thuốc bổ, bây giờ tôi có thể chữa trị cho Ninh Trác ngay lập tức.
Lúc làm hết chuyện này, tôi còn quên mất Tiết Xán bên cạnh, còn chưa kịp lấy máu cho Ninh Trác thì đằng sau tôi đã ớn lạnh.
Một giây tiếp theo, thuốc mỡ trong tay tôi bị giật ra, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiết Xán đứng ở trước mặt tôi, đang tức giận cầm thuốc mỡ trong tay, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.
“An Tố, em giỏi lắm.” Tiết Xán nghiêm trọng nhìn tôi, trong đôi mắt lạnh lùng của anh ất dường như có vô số cơn song trào dâng, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Tôi nhíu mày, không biết tên Tiết Xán này đang làm mưa làm gió gì, tôi không muốn để ý đến vấn đề này, chỉ cúi đầu, cẩn thận đổ máu vào miệng Ninh Trác.
Ngay khi tôi cảm thấy Ninh Trác sắp tỉnh lại, thìmột cỗ lực lượng mạnh mẽ, giây tiếp theo, tôi bị kéo lên, tay tôi rời khỏi miệng Ninh Trác, rơi vào vòng tay lạnh lẽo quen thuộc.
“Tiết Xán, anh làm gì vậy!” Tôi tức giận quay đầu lại.
Tiết Xán hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề của tôi, anh ấy chỉ nắm lấy cổ tay tôi, dùng ngón tay lạnh ngắt nhanh chóng vuốt ve vết thương của tôi, trong nháy mắt vết thương liền lành.
“Tiết Xán em đang hỏi anh làm cái trò gì vậy?” Tôi có chút tức giận.
Đã một năm không gặp, anh ấy đã trở thành người mất trí rồi sao? Mọi hành vi đều đầy mâu thuẫn khiến tôi không thể hiểu nổi.
Nhưng Tiết Xán dường như vẫn không nghe thấy tôi nói gì, chỉ cúi gằm mặt nhìn tôi, ánh mắt bừng bừng lửa giận hỏi tôi: "An Tố, tại sao em lại dùng chính máu của mình để cứu Ninh Trác? Có chuyện gì đã xảy ra? "
Tôi nhìn Tiết Xán, thực sự không hiểu tại sao anh ấy lại đột nhiên hỏi tôi điều này.
Có phải vì tôi đã từng là vợ của anh ấy nên người đàn ông độc đoán này cho rằng tôi là tài sản của anh ấy?
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy khó chịu, chế nhạo nói: "Tiết Xán, hồi đó em đã quyết định đi cùng Ninh Trác, đương nhiên cần phải chăm sóc anh ấy thật tốt."
Với câu nói này, tôi lại nói dối Tiết Xán.
Quả thật, tôi có cùng Ninh Trác đi sang Mỹ cách đây một năm, nhưng trong lòng tôi rất rõ ranh giới giữa Ninh Trác và tôi, từ đầu đến cuối rất rõ ràng, cùng lắm chỉ có thể coi là bạn bè..
Bởi vì anh ấy biết trong lòng tôi đã có Tiết Xán, kiếp này dù ngàn năm cũng không bao giờ chung sống với một người nào khác.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lời nói của tôi đã khiến Tiết Xá hiểu lầm.
Anh ấy bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, một tia tức giận xẹt qua mắt anh ấy.
“Vậy sao?” Tiết Xán lạnh lùng nói, rồi đột nhiên tiến lại gần tôi, trong khoảnh khắc, khoảng cách giữa hai chúng tôi trở nên vô cùng gần, tôi có thể nhìn thấy anh ấy tức giận, hụt hẫng trong đôi mắt lạnh lùng.
“Tiết Xán, anh không sao chứ?” Tôi nhanh chóng lui về phía sau, nhưng Tiết Xán vẫn là từng bước tới gần, không cho tôi có chút chỗ nào lui ra.
Tôi nhanh chóng bị anh ấy ép vào trong góc tường, tôi muốn thoát ra, nhưng cánh tay to khỏe của Tiết Xán nhanh chóng khóa chặt tôi lại.
Tôi thực sự mất cảnh giác, bởi vì Tiết Xán ở quá gần, hơi thở quen thuộc trên người anh ấy đột nhiên khiến suy nghĩ của tôi trở lại cuộc sống của hai chúng tôi cùng nhau một năm trước.
Tôi sợ mình bối rối Tiết Xán trước mặt nếu để lộ cảm xúc ra, thì cuộc chia ly vất vả năm trước cũng trở thành vô ích.
Vì vậy, tôi cố gắng bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Tiết Xán, "Tiết Xán, anh muốn làm gì? Chúng ta đều ly thân, việc em đuổi theo ma nữ kiên quan gì tơi anh? Em hi vọng a không cản trở việc của em."
“An Tố, em thật sự đang giả ngu với anh sao?” Tiết Xán thì thào nói, suýt chút nữa tôi đã không thở được, giọng điệu dường như đang cố chịu đựng điều gì đó, nhưng vẫn là một tia tức giận nhàn nhạt toát ra, nhất là đôi mắt đen láy kia, như có một sự tức giận lạnh lùng bùng cháy.
Trái tim tôi run lên, không kìm được cao giọng nói "Tiết Xán, em không biết anh đang nói gì, em chưa bao giờ giả ngu. Anh đã có người phụ nữ của mình rồi tại sao còn quan tâm đến việc của em? "
Khi nói lời này, giọng điệu của tôi có vẻ hơi kích động, nhưng chỉ có điều tôi biết mình thực sự là bị lương tâm cắn rứt, trong lòng cũng bị Tiết Xán nhìn ra.
Nói xong, tôi nghĩ Tiết Xánsẽ tức giận, nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là anh ấy nghe tôi cũng không tức giận, ngược lại nhướng mày, "Anh có nhiều phụ nữ? An Tố vậy em cho rằng xung quanh anh có nhiều phụ nữ? "
Tôi lại càng cáu, nghĩ đến những vụ lùm xùm trên tạp chí trước đây, tôi ngán ngẩm: "Cứ ba ngày lại thay một cái, cao hứng quá, có muốn khoe khoang với em không? Vậy thì chúc mừng,anh thành công rồi."
Vừa nói, tôi vừa bực bội quay mặt đi chỗ khác, vì sợ Tiết Xán nhìn thấy ánh mắt ghen tức của tôi.
“Vậy thì sao?” Tôi nghe thấy Tiết Xán lên tiếng.
Tôi sững sờ,còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy Tiết Xábnắm lấy cằm tôi, ép tôi quay đầu lại đối mặt với anh, lại nghe anh ấy tiếp tục thấp giọng hỏi: "Vậy An Tố....?"
“Gì?” Tôi cáu kỉnh hỏi.
“Vậy em cảm thấy thế nào...?” Tiết Xán thấp giọng hỏi, “Em cảm thấy thế nào khi nhìn thấy anh và những nữ nhân kia thân mật?
Mắt tôi mởtròn xoe.
Không ngờ Tiết Xán lại hỏi tôi câu này vào lúc này.