Tôi thu mình vào trong vòng tay của Tiết Xán, nên không để ý đến khóe miệng anh ấy nhếch lên.
Chỉ là nụ cười thoáng qua, ngay sau đó, anh ấy nhướng mắt lạnh lùng nhìn đám phóng viên xung quanh.
Các phóng viên đột nhiên run rẩy, dừng máy ảnh trên tay và lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Khẩu khí của Tiết Xán luôn rất mạnh, ngay từ đầu không ai dám chụp ảnh riêng tư của anh, chẳng qua là từ một năm trước, Tiết Xán đột nhiên cho phép sự xuất hiện của nhưng phóng viên này. Hắn luôn nói chuyện với các sao nữ, người mẫu nữ, đang ăn cơm, cho dù là phóng viên trực tiếp bàn bên cạnh, anh ấy cũng không tức giận, trên báo viết cũng không có phản đối, cho nên dũng khí của phóng viên từ từ lớn lên.
Bất quá, lần này, anh ấy sẽ không đồng ý với bọn họ?
Thật ra khônh có phóng viên nào dám làm trái í Tiết Xán, lúc này tất cả đều ngoan ngoãn đặt máy quay xuống.
Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen lái đến bên đường, Tiêat Xán lập tức mở cửa xe, để tôi ngồi vào và anh ấy cũng ngồi vào, Tiết Phong và Hạ Lẫm do dự một chút rồi đi theo.
Chiếc xe di chuyển nhanh chóng, bỏ lại đoàn phóng viên ồn ào phía sau.
Trong xe, có sự im lặng chết chóc.
Không biết mất bao lâu sau, Tiết Xán mới chậm rãi đặt ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, trầm giọng nói: "An Tố, nghe nói em đang tìm đứa nhỏ mà anh gặp ở sân bay?"
Tôi do dự, và cuối cùng gật đầu.
Rốt cuộc tôi đã nói với Tiết Phong là tôi đang đi tìm Tiết Chỉ, Tiết Phong hẳn là đã nói cho Tiết Xán biết, hiện tại nếu tôi phủ nhận, có vẻ không hay cho lắm.
Lúc lên xe vừa rồi, trong đầu tôi đã nghĩ ra cách giải thích hợp lý hơn, nên chậm rãi nói: "Thằng nhóc đó, nó là con của Hạ gia, tính theo thứ bậc thì nó là cháu trai của em."
“Cháu trai?” Tiết Xán nhướng mày, vẻ khó lường, “Vậy nói cho anh biết cậu bé đó tên là gì?
Có một sự xáo trộn trong trái tim tôi.
Tệ hơn nữa, tên nhóc Tiết Chỉ này chưa từng nói với tôi, thằng bé nói cho Tiết Xán nó tên là gì.
Nhưng tôi chỉ có thể dựa vào sự hiểu biết ngầm của mẹ con chúng tôi, âm thầm suy tư một lúc, mới chậm rãi nói: "Hạ Chỉ."
Tiết Xán ánh mắt lóe lên, biết mình đã nghĩ sai rồi, trong lòng yên tâm.
“Vậy là tốt rồi.” Tiết Xáb cười nhạt nói, “Anh cứ tưởng là trùng hợp, không ngờ thằng bé lại trùng tên với đứa con đã chết của chúng ta.”
Tôi sửng sốt, Tiết Xán thản nhiên như vậy nhắc tới chuyện chúng tôi đã có con với nhau.
Quả thực, cái tên Tiết Chỉ vốn là do Tiết Xán đặt, đương nhiên anh ấy sẽ càng mẫn cảm với cái tên này.
Mắt tôi tối sầm lại, tôi nói: "Cha mẹ đứa trẻ đã mất từ lâu, do em chăm sóc một năm trước, em đã đổi tên nó thành Hạ Chỉ."
Lời nói dối của tôi là thật buồn cười, Tiết Xán nhìn tôi dường như không nhìn ra manh mối gì, chỉ thờ ơ hỏi: "Theo như lời em nói thì cha mẹ thằng bé đã chết từ lâu. Lần trước người đến nhà anh là ai? ai đã đón thằng bé? "
Về điểm này, tôi cũng đã nghĩ ra cách giải thích vừa rồi.
“Đó là người do em sắp xếp.” Tôi thản nhiên nói, “Lúc đó em mới biết đứa trẻ này đang ở với anh. Em không muốn đích thân ra gặp anh, và em cũng không muốn anh biết chuyện này có liên quan đến em, vì vậy em đặc biệt tìm được một vài người nhà họ Hạ mà anh chưa thấy, để đến đón nó. "
Lời giải thích này có thể nói là nửa thật nửa giả, độ tin cậy cao, cho nên tôi nghĩ ngay cả Tiết Xán cũng không nghi ngờ.
Quả nhiên, anh ấy vẫn nhàn nhạt nhìn tôi, trầm mặc thật lâu mới hỏi: "Vậy em tại sao lại tới đây tìm đứa trẻ nhà Hạ gia?"
“Bởi vì thằng bé rất thích anh.” Tôi vẫn nói nửa thật nửa đùa: “Cho nên sau khi thằng bé biết anh là chủ tịch của Tập Đoàn Tiết Thị,thằng bé luôn muốn gặp anh, em đương nhiên không đồng ý, thằng bé lén trốn dfi. Không ngờ lại bị mất tích. "
Tôi trả lời xong, Tiết Xán còn chưa nói xong, rốt cuộc nhịn không được mà ngước mắt lên nhìn anh ấy.
Nhưng khi ngẩng đầu, tôi nhận ra ánh mắt của Tiết Xán đã chiếu thẳng vào tôi khiến lưng tôi nổi da gà.
“Thật không?” Thật lâu sau, Tiết Xán nhàn nhạt nói, “Không ngờ người Hạ gia lại thích ta".
Tôi không biết lời của Tiết Xán có ý gì, liền thấy anh ấy nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nói tiếp: "Lúc sáng, anh có cảm nhận được hơi thở của đứa trẻ này ở dưới lầu, nhưng nó nhanh chóng biến mất. Nói đến điều này anh mới nhớ, hơi thở của đứa trẻ rất kỳ lạ. "
Nghe đến đây, tôi lại toát mồ hôi lạnh.
Chính xác mà nói, Tiết Chỉ là nửa người nửa ma, sau khi lớn lên tôi vẫn luôn hi vọng thằng bé có thể tồn tại trong xã hội như một con người bình thường, tôi sợ có người trong Huyền Môn phát hiện ra thân phận đặc biệt của thằng bé, và muốn lợi dụng nó, vì vậy tôi dạy cho thằng bé cách tu luyện để dấu đi thân phận của mình mà ngụy tao giống như một đứa trẻ bình thường.
Kỹ thuật này rất cao cấp, Tiết Chỉ mỗi ngày đều phải tập trung tu luyện mới có thể che giấu gần hết hơi thở và thân phận của mình. Trước đây tôi tin tưởng Tiết Xán không nhận ra Tiết Chỉ nhưng hiện tại, tôi có chút không chắc chắn.
Theo lần gặp mặt trước đây giữa Tiết Chỉ và Tiết Xán, Tiết Xán cũng không thấy có gì khác lạ, dù sao anh ấy cũng là Tiết Xán, căn cơ tu luyện của anh ấy rất cao, lần trước có thể chỉ là không cẩn thận quan sát, nhưng hiện tại tôi thật sự sợ Tiết Xán sẽ nhìn được cái gì đó.
Nhưng tôi vẫn miễn cưỡng trấn tĩnh lại, nói: "Thật sao? Thằng bé từ nhỏ đã tu luyện Huyền Thuật, cho nên hơi thở của thằng bé khác với trẻ nhỏ bình thường."
Tiết Xán gật đầu, không nói gì nữa.
Tôi đã nghĩ rằng tôi đã che giấu được điều này, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Ngay sau đó Tiết Xán lại nói: "Có phải em muốn anh tìm đứa nhỏ này giúp em không?"
Tôi đã có một chút rối.
Có sự giúp đỡ của Tiết Xán, đương nhiên tìm Tiết Chỉ sẽ nhanh hơn, nhưng tôi sợ Tiết Xán sẽ tìm...
Nhất thời không trả lời, cùng Tiết Xán yên lặng ngồi ở chỗ đó.
Nhưng đột nhiên, điện thoại di động của Tiết Xán vang lên, phá vỡ sự im lặng trong xe.
“Xin lỗi.” Tiết Xán. nói xong, liếc nhìn điện thoại khẽ nhíu mày.
Đó là một con số không quen thuộc.
Có rất ít người biết số của anh ấy, vậy làm sao mà một số lạ đột nhiên gọi đến?
Anh ấy nhanh chóng kết nối.
“Xin chào.” Tiết Xán trầm giọng nói, không biết anh ấy nghe được cái gì trong điện thoại, đột nhiên sắc mặt hơi đổi, giương mắt nhìn tôi, “Ngươi là ai?
Người nghe điện thoại không biết nói gì, tôi thấy Tiết Xán bỏ điện thoại ra khỏi tai, nhưng không cúp máy.
“Sao vậy?” Tôi cũng cảm thấy không đúng.
Tiết Xán nhìn tôi không biết trong mắt là cảm xúc gì, chỉ thì thào: "Người điện thoại nói là đang giữ thằng bé trong tay."