Hi Du Hoa Tùng

chương 122: tâm tư của thái tử phi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cảm tạ Hoa hạ Đại đế, cảm tạ liệt tổ liệt tông Vương gia, cảm tạ đại ca, cảm tạ Cẩm y vệ. Hạnh phúc như vậy thật là sảng khoái, thật là mãnh liệt. Vương Bảo Nhi cao hứng, hoa chân múa tay vội vàng hướng Bạch Thọ cảm tạ.

Trước kia Vương Đức Vọng từng nhiều lần muốn cho Vương Bảo Nhi gia nhập quân đội làm quan, nhưng là đều bị hắn cự tuyệt, nguyên nhân chính là khi tham gia vào quân đội, tất trên chiến trường phải chém giết, đây không phải điều mà Vương Bảo Nhi ưa thích. Còn Cẩm y vệ lại khác, có thể áp bức người khác, chuyên môn giám sát người khác, thật là sảng khoái, oai phong.

“Công tử, ta biết ngươi trong lòng còn có một chút cố kỵ? Tuần sát sử chỉ là một chức quan bên ngoài hoàng triều, phải chăng là không vừa lòng công tử?”

Lưu Phong cũng không giấu diếm “Đúng là ý tứ này. Người nói Tuần sát sử so với người thì quyền lực cũng tương đương, nhưng không biết ai có thể chứng minh điều này?”

Bạch Thọ cười giải thích: “Công tử không cần lo lắng, ta tại nơi này có thể điều hành toàn bộ Cẩm y vệ chẳng qua cũng là nhờ có Chỉ huy tuần sát lệnh bài. Cẩm y vệ tôn ti trật tự phân biệt rất rõ ràng. Công tử chỉ cần có lệnh bài này trong tay trong tay tất cũng sẽ có quyền hành như vậy. Hơn nữa, ngày mai Phùng đại nhân sẽ tự mình thông báo toàn thể Cẩm y vệ cao thấp, nói rõ thân phận của ngươi” Nói xong Bạch Thọ hai tay đưa lệnh bài cho Lưu Phong.

Lưu Phong tiếp nhận lệnh bài, cũng không nhìn kỹ, cho luôn vào ngực áo.

“Công tử, bổn quan nghĩ rằng ngươi đã đồng ý hợp tác cùng chúng ta rồi, phải không?” Bạch Thọ thấy Lưu Phong nhận lệnh bài, trong lòng không khỏi thở phào một hơi.

Lưu Phong mỉm cười “Đại nhân có thành ý như thế, tại hạ nếu không đáp ứngthì quả là thiếu hiểu biết. Ba ngày sau chính thức cử hành nghi thức ký hợp đồng?”

“Ký hợp đồng?” Bạch Thọ trong lòng cảm thấy mù mờ.

Vương Bảo Nhi đi theo Lưu Phong lâu như vậy, từ này cũng đã nghe qua, vội vàng giải thích “Đại nhân, đại ca ta ý muốn song phương ghi các điều khoản trên văn thư”

Bạch Thọ kinh ngạc nhìn Lưu Phong hỏi: “Công tử, cái này là ý gì?”

Lưu Phong nói thẳng: “Nếu chỉ nói bằng miệng e là sẽ không có bằng chứng gì. Hợp tác phải có hợp đồng, ghi rõ quyền lợi song phương rõ ràng, để ngày sau khỏi phát sinh chuyện phiền toái, dối trá.”

Bạch Thọ sắc mặt hơi đổi, có chút không hài lòng nói: “Công tử, Cẩm y vệ một lời nói ra tương đương vạn lượng hoàng kim, quyết không nuốt lời.”

Hứa suông thôi sao? Nếu ngươi muốn, ta ngay lập tức hứa cho ngươi 3000 điều, Lưu Phong không cho là đúng, cười cười nói: “Đại nhân, không phải ta không tin. Bất quá làm người ai cũng có quy củ. Nếu là thành tâm hợp tác, thì xá gì một văn thư. Nếu đại nhân thấy khó khăn, người cứ đem lệnh bài về trước, chờ các ngươi quyết định xong, rồi hãy tới tìm ta” Lưu Phong nói xong, liền lấy lệnh bài từ trong ngực áo ra, đưa trở lại.

Bạch Thọ hơi kinh hãi, thật vất vả mới thuyết phục được Lưu Phong nhận lệnh bài, làm thế nào thu hồi lại được. Căn cứ thông tin tin báo của Cẩm y vệ thì Ma giáo và Yến vương cùng một số thế lực khác cũng đang muốn lôi kéo Lưu Phong thương nghị chuyện hợp tác. Cẩm y vệ nếu bỏ qua cơ hội lần này, sau này rất có thể có nhiều phiền toái.

Thoáng do dự một chút, Bạch Thọ đáp ứng điều kiện của Lưu Phong, ba ngày sau chính thức ký hợp đồng. Nội dung hợp đồng tất nhiên do Vương Bảo Nhi soạn thảo. Tên ăn bám Vương Bảo Nhi tuy không tốt lắm, nhưng trong kinh doanh cũng là hạng nhất lưu, cho hắn soạn hợp đồng, Thiên Thượng Nhân Gian tuyệt đối sẽ chiếm phần hơn.

.

Tại ngự hoa viên ở kinh đô hoàng thành, một lão thái thái sắc mặt nhân hậu, đôi mắt khép hờ đang nghe cung nữ diễn tấu khúc Thiên Lại Chi Âm. Đứng chếch ở phía trước về mé phải là một gã khoảng 30 tuổi, bên cạnh là Thái tử phi đang đứng đợi. Thái tử phi mắt phượng, môi son, tóc dài kết thành từng lọn nhỏ, ngọc diện kiều dung, phượng nhãn lấp lánh hữu thần bắn ra thần quang như thiểm điện. Thái tử phi đút cho lão thái thái một trái nho xong, liền nhẹ nhàng xoa bóp chân cho lão thái thái, dáng vẻ hết sức cẩn thận.

Một lúc lâu, lão thái thái mở to mắt, nhìn Thái tử phi trước mắt, đợi khi tấu nhạc dừng hẳn, khóe miệng lộ vẻ tươi cười: “Điềm nhi, nói đi, tìm lão thái bà ta có chuyện gì?”

Thái tử phi ngước đầu lên nhìn thoáng qua lão thái thái, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng nở nụ cười: "Mẫu hậu, ta cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi, lão nhân gia còn gọi nhũ danh ta, người khác nghe được kỳ lắm.

Lão thái thái cười ha ha, nói: "Đúng vậy, thời gian trôi thật nhanh, mới hôm qua vẫn còn là tiểu Điềm nhi hôm nay nháy mắt một cái đã trở thành Thái tử phi.

“Mẫu hậu, trước mặt người, con vĩnh viễn cũng là tiểu Điềm nhi” Thái tử phi nhu thuận nói.

Lão thái thái đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Thái tử thật không may mắn!”

Nghe lão thái thái nói đến thái tử, Thái tử phi sắc mặt nhất thời chuyển ảm đạm, đôi mắt trong veo ngân ngấn nước mắt chảy ra.

“Mẫu hậu, cũng trách con không chiếu cố tốt thái tử điện hạ mới để cho người ra đi sớm như vậy.” Thái tử phi vẻ mặt áy náy, hơn nữa không nhịn được nước mắt trên mặt chảy xuống. Nguyên lai người này là Thái tử phi, nàng đang hầu hạ lão thái thái-chính là thê tử của Hoa Hạ Đại Đế, Mã hoàng hậu. Mẫu thân Hoa Hạ đại đế đã chết, hôm nay tại hậu cung này, toàn bộ là do Mã hoàng hậu chủ quản. Ngay cả người được thánh thượng sủng ái hiện tại là Ân quý phi cũng không dám trước mặt lão bà này phóng tứ. Thái tử phi cùng Mã hoàng hậu có quan hệ họ hàng, hai người quan hệ rất tốt. Khi nàng lớn lên, Mã hoàng hậu liền đem nàng gả cho thái tử, vốn dĩ muốn nàng đi theo thái tử hưởng phúc, ai dè.

. Ai dè thái tử mất sớm, để lại Thái tử phi sống một mình hiu quạnh. Mấy năm nay, Mã hoàng hậu trong tâm rất áy náy. Chính mình mặc dù cho nó vinh hoa phú quý, nhưng cũng để nó phải gánh hết, chịu đựng sự tịch mịch hành hạ. Đều là nữ nhân, Mã hoàng hậu có thể hoàn toàn hiểu rõ sự thống khổ của Thái tử phi. Nhưng trong gia đình hoàng tộc, những thống khổ như vậy cũng phải cam chịu mà thôi. Bởi vậy trong tâm rất áy náy, cho nên mấy năm nay Mã hoàng hậu đối với Thái tử phi rất cưng chiều, tất cả mọi chuyện nàng yêu cầu đều đáp ứng.

Mã hoàng hậu đỡ Thái tử phi đứng lên, khẽ an ủi: “Điềm nhi, thái tử tự mình bệnh nặng, không can hệ gì đến ngươi. Mấy năm nay thật đã làm khổ ngươi. Được rồi, cháu trai ta gần đây thế nào? Bệ hạ không phải đang trách phạt nó sao?”

Thái tử phi vội vàng lau đi nước mắt nói: “Hoàng thái tôn gần đây biểu hiện rất tốt, phụ hoàng cũng nhiều lần khen ngợi hắn.”

Ngừng lại một chút, Mã hoàng hậu hỏi: “Điềm nhi, ngươi đã mấy ngày không đến thăm lão thái bà ta, hôm nay đến có chuyện gì vậy?”

Thái tử phi nghe vậy, vẻ mặt có chút không được tự nhiên, vội nói: “Mẫu hậu thứ tội, Điềm nhi gần đây phải dạy dỗ Hoàng thái tôn, chậm trễ thăm viếng mẫu hậu, xin mẫu hậu trách phạt.”

Mã hoàng hậu mỉm cười, kéo Thái tử phi lại nói: “Điềm nhi, người không cần phải đa lễ. Hoàng thái tôn tương lai sẽ kế thừa ngôi vị, ngươi dụng tâm dạy hắn là đúng lắm.”

“Mẫu hậu, người nói bệ hạ nhất định sẽ truyền ngôi cho Hoàng thái tôn sao?”

Mã hoàng hậu sắc mặt nhất thời đại biến, hừ một tiếng nói: “Điềm nhi, ta đối với ngươi đã nói bao nhiêu lần rồi, hậu cung không được bàn chuyện triều chính, chuyện Hoàng thái tôn bệ hạ tự có cách an bài. Chúng ta chỉ cần quản lý hậu cung cho tốt là được.”

Thái tử phi thấy Mã hoàng hậu nổi giận, trong lòng cả kinh, vội vàng quỳ xuống đất tạ tội.

Mã hoàng hậu lần này không đỡ nàng dậy, mà trầm giọng nói: “Điềm nhi, ta biết ngươi là mẫu thân, tâm tư khó xử, nhưng có một số việc chúng ta không nên tham dự vào. Hiện tại là lúc phong ba bão táp nhưng hết thảy mọi chuyện đã có bệ hạ làm chủ, ngươi thân là nữ nhân, thiết nghĩ không thể tham gia hoàng triều chính sự. Nếu không, chỉ có thể làm cho việc ngày càng phức tạp thêm.”

“Điềm nhi xin ghi nhớ lời mẫu hậu dạy bảo” Đối mặt với vị lão thái thái đứng đầu hậu cung, mẫu nghi thiên hạ này, Thái tử phi không dám có chút chậm trễ.

“Đứng lên đi” Mã hoàng hậu nhẹ giọng nói với người hầu phía sau: “Các ngươi lui ra hết đi.”

Tất cả các cung nữ và thái giám đều lui xuống, Mã hoàng hậu kéo Thái tử phi đến bên người hỏi: “Điềm nhi, nói đi, hôm nay ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Thái tử phi thoáng do dự nói: “Mẫu hậu, Điềm nhi hôm nay đến đây, xin mẫu hậu đứng ra làm chủ hôn”

“Chủ hôn” Mã hoàng hậu hứng thú hỏi"Nói nghe thế nào? Mấy năm nay thái bình thịnh vượng, không giống năm nào còn có thể đi theo bên người Hoa Hạ đại đế đề xuất chủ ý này nọ. Mấy năm nay, Mã hoàng hậu ở thâm cung cũng có chút nhàm chán. Nghe đến làm người mai mối, tinh thần liền phấn chấn hẳn lên.

Thái tử phi thấy Mã hoàng hậu tâm tình rất tốt, vội vã nói: "Mẫu hậu, Điềm nhi muốn mời người vì Hoàng thái Tôn mà chủ trì hôn sự cho nó."

"Ồ.? “Mã hoàng hậu ngẩn người lập tức cười nói:” Đúng a, cháu trai giờ cũng trưởng thành, cũng nên chính thức tuyển phi nhỉ. Nói đi, ngươi đã nhắm đến khuê nữ nào?"

"Thiên kim của Tổng đốc phủ Ân Tố Tố" Thái tử phi trầm giọng nói.

Mã hoàng hậu nghe vậy, im lặng một chút nói: "Thiên kim tổng đốc phủ tại Giang Nam Ân Tố Tố. Là cháu gái của Ân quý phi. Đứa nhỏ này ta đã gặp qua một lần, nhân phẩm, dung mạo, học vấn, gia thế đều rất tốt. Tuy nhiên. Mấy ngày trước ta nghe Ân quý phi nói, đứa nhỏ này đã lập gia đình? Chuyện này ngươi không nghe nói ư?"

Thái tử phi vội vã hỏi: "Mẫu hậu, chuyện của Ân Tố Tố, Điềm nhi cũng có nghe qua. Nhưng là. Hoàng thái tôn thật tình thích Tố Tố, con cũng không còn cách nào, nên mới đến xin người làm chủ."

"Hoang đường “Mã hoàng hậu có chút tức giận:” Điềm nhi, ngươi sao lại hồ đồ thế, người ta đã định thân, ngươi như thế nào lại có ý nghĩ đó. Ngươi hôm nay đến cầu ta, không phải là muốn ta ra mặt, không phải muốn ta phá bỏ cuộc hôn nhân này, đem nó gả cho Hoàng thái tôn hả? Hoang đường, thật là hoang đường."

Nghe lời này, Thái tử phi khóc lóc thảm thiết, nước mắt ràn rụa nói: "Mẫu hậu, Điềm nhi cũng biết việc này hoang đường, nhưng chính vì Hoàng thái tôn, nói rằng trừ phi là Ân Tố Tố, nó tuyệt không thích ai khác, Điềm nhi cũng không còn cách nào."

Mã hoàng hậu thấy Thái tử phi khóc lóc thảm thiết, mất hứng: "Điềm nhi, Hoàng thái tôn tuổi nhỏ không hiểu việc. Nhưng ngay cả ngươi to đầu, lớn tuổi như vậy cũng không hiểu việc à. Người ta đã định thân, việc này không thể thay đổi. Ngươi trở về nói với Hoàng thái tôn, khuyên hắn từ bỏ ý niệm này đi. Chúng ta là Chu gia, không phải cường đạo. Ta không có khả năng vì hắn dùng cường quyền áp bức người khác. Ngươi. Ngươi trở về nói là ta nói như vậy." Dù sao cũng do chính mình nuôi lớn, Thái tử phi lại cô đơn, mất chồng. Mã hoàng hậu cũng không nỡ trách cứ lời nào nặng nề.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio