Trương Mỹ Nhân trắng mắt liếc nhìn Lưu Phong một cái, không hề lên tiếng.
Một lúc sau, cuối cùng Nghê Thường hướng về Lưu Phong nói: “Phong nhi, chuyện của Thiên Thượng Nhân Gian ta cũng không rõ ràng lắm. Nên làm như thế nào, ngươi hãy cứ quyết định theo ý mình, nhưng có một điều ngươi phải hứa với ta, tuyệt đối không được gây ra chuyện xấu, trái với lương tâm của mình”
Lưu Phong nghe vậy, khuôn mặt như một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhìn Nghê Thường cam đoan: “Tam sư tôn, Phong nhi từ nhỏ lớn lên trong sự dạy bảo của người, Phong nhi là loại người như thế nào, người chắc là biết rõ nhất. Mặc dù đồ nhi không dám tự nhận mình là đường đường chính nhân quân tử, nhưng Phong nhi sẽ tuyệt đối không làm chuyện trái với lương tâm, phụ công ơn dạy dỗ của người. Nếu người vẫn không tin tưởng, người có thể xuống dưới lầu tùy ý tìm hiểu, hỏi xem đồ nhi trước giờ có khi phụ nữ nhân nào không.”
Trương Mỹ Nhân thừa dịp nhanh nhẹn vội nói theo: “Tam tỷ, muội cũng có hứng thú tìm các vị cô nương tại Thiên Thượng Nhân Gian này nói chuyện.”
Nghê Thường biết vị tứ muội này vẫn chưa bỏ qua mọi chuyện với Lưu Phong, nên cũng chỉ tùy ý nàng ta, cười nói: “Phong nhi, ngươi và Vương công tử ở đây. Ta và tứ muội xuống lầu một chút.”
Bất quá Lưu Phong trong sáng, không hề ngại cho nàng kiểm tra. Chứ không thì đừng nói là hai vị sư tôn mà cho dù là tại xã hội hiện đại của hắn, các đoàn kiểm tra liên ngành hắn cũng có thể ứng phó được. Bởi vì Thiên Thượng Nhân Gian Ngu Nhạc Thành giờ đây làm việc buôn bán kinh doanh là hoàn toàn đứng đắn, nghiêm chỉnh.
Sau nửa canh giờ, Nghê Thường cất tiếng cười thánh thót đi lên lầu, vào đến cửa mở lời tán dương Lưu Phong: “Phong nhi, trước kia sư tôn thật sự đã có phần coi thường ngươi, không nghĩ tới ngươi lại có khả năng lập được sự nghiệp to lớn như vậy.”
Hơn nửa canh giờ viếng thăm, Trương Mỹ Nhân cùng Nghê Thường đã hiểu rõ nghệ thuật kinh doanh của Thiên Thượng Nhân Gian, hơn nữa từ lời nói của các cô nương mà biết được Lưu Phong quả thật có nghiêm lệnh quy định dưới sự bảo trợ của hắn, không cho phép các nàng được buôn bán nhục thể. Có nhiều vị cô nương không giấu được vẻ tự hào nói cho Nghê Thường biết các nàng thân phận không phải là những kỷ nữ buôn hương bán phấn mà chính là các nghệ thuật biểu diễn giả. Có cô nương không nén được kích động bày tỏ nỗi lòng các nàng như được tái sinh làm người. Ngẫm lại dĩ vãng sống như kiếp hoa trôi nổi, mặc cho người khác tiêu khiển trước kia thật chẳng khác nào địa ngục tại nhân gian. Còn bây giơ được nhiệt tình biểu diễn kỹ nghệ, chẳng khác nào thiên đường mà các nàng lúc trước đều không dám hy vọng xa vời.
Các cô nương bày tỏ nỗi lòng của nàng đều là những lời xuất ra từ phế phủ, không có lấy nửa điểm gian dối.
Nghê Thường bị hình dáng đáng thương và vẻ mặt hạnh phúc của các vị cô nương làm cảm động tâm tình, đối với nghĩa cử của Lưu Phong cũng rất xúc động.
Trương Mỹ Nhân cũng đã bị thủ đoạn của Lưu Phong chinh phục, quả thật không thể không công nhận tên xú tiểu tử này quả có năng lực. Mặc dù Thiên Thượng Nhân Gian không công khai kinh doanh thân xác phụ nữ, nhưng việc biểu diễn, ca vũ nhạc và xoa bóp chân cũng mang đến lợi nhuận không nhỏ, so với việc tiếp khách trước kia quả thật hơn xa. Tại thương giới hắn có thể nói là “thiên tài” .
Lưu Phong khiêm nhường cười nói: “Tam sư tôn, người quá lời rồi, kỳ thật mục đích của ta trong trời đất này chỉ là tự mình vươn lên, tìm kiếm vinh hoa phú quí, thuận tiện giúp đỡ mọi người thôi.”
Lưu Phong xuất khẩu hào ngôn, để cho Nghê Thường càng thêm nghĩ tốt về hắn.
“Phong nhi, ngươi không cần phải nói, sư tôn biết được ngươi thật sự là người như thế nào.” Hiểu được chân tướng sự việc, tâm tình Nghê Thường rất tốt, mở lời tán dương hắn.
Trương Mỹ Nhân thấy tam tỷ đối với Lưu Phong quý trọng như vậy, trong lòng càng thêm oán hận tên hỗn đản này, hận không thể một chưởng biến hắn thành đầu heo.
Thừa dịp Nghê Thường cao hứng, Lưu Phong để cho Vương Bảo Nhi gọi tất cả các phân điếm chưởng quỹ lại. Mỗi người chưởng quỹ này lúc xưa đều là những tú bà ở các thanh lâu, mỗi người chỉ chừng hơn hai mươi tuổi, nhan sắc vô cùng thanh tú.
Tập hợp các vị mỹ nữ chưởng quỹ lại, Vương Bảo Nhi bộc lộ thân phận thật của Lưu Phong cho mọi người biết.
Bất quá các vị mỹ nữ chưởng quỹ lại không có kinh ngạc quá lớn, qua nhiều năm tại thanh lâu tiếp xúc với nhiều hạng người, kỳ thật các nàng cũng đoán ra được thân phận của Lưu Phong. Chỉ là thấy Lưu Phong không chủ động thừa nhận, các nàng cũng không tiện nói lung tung.
Hôm nay Lưu Phong công khai thân phận với các nàng cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Cho tới bây giờ, thân phận của hắn đã bị Cẩm Y Vệ và Phượng viên phát hiện. Không chừng Ma giáo và Yến vương cũng đã biết thân phận của hắn. Dù sao mọi người cũng đã phát hiện, không bằng cứ chính đại quang minh thừa nhận.
“Các vị chưởng quỹ, hôm nay ta gọi mọi người tề tựu về đây là có sự tình cần tuyên bố.” Thật ra mấy năm nay Lưu Phong đối với các cô nương chưởng quỹ này rất là hài lòng, đừng nhìn thấy các nàng tuổi còn trẻ mà nghĩ rằng thiếu kinh nghiệm chưởng quản, thật ra các nàng đều là những chuyên gia, mỗi người cơ hồ đã làm chưởng quỹ hơn bảy năm rồi. Chuyện cũ năm xưa của các nàng bây giờ không cần đề cập đến, chỉ biết dưới năng lực chưởng quản của các nàng, các phân điếm đều trở thành nơi xa hoa thượng cấp tiêu chuẩn.
Các mỹ nữ chưởng quỹ nghe thấy lão bản có sự tình trọng yếu cần thông báo, đều nghiêm trang lắng nghe, xung quanh đều im lặng đợi lão bản phân phó.
“Các vị mỹ nữ, từ hôm nay trở đi, tiền lương của các cô nương có ký kết khế ước làm việc cho Thiên Thượng Nhân Gian đều được tăng lương gấp đôi.”
“Ah!”
Lời vừa nói ra, các mỹ nữ chưởng quỹ này nhất thời không nén nổi kinh hô liên tiếp, sự thật hiện giờ tiền lương của các nàng nhận được đều đã không thấp hơn so với trước kia các nàng tiếp khách. Lần này tiền lương tăng lên gấp đôi, chẳng phải đãi ngộ đối với các nàng thật sự quá hậu hĩ hay sao, so với lúc trước kiếm sinh ý bằng cách bán thân quả thật dễ dàng hơn nhiều.
“Công tử gia, chúng nô tỳ xin cảm tạ đại ơn đại đức của người!”
Các vị mỹ nữ chưởng quỹ đồng thời quỳ trên mặt đất, hướng về Lưu Phong dập đầu cảm tạ.
Lưu Phong cảm thấy phiền phức nhất là người khác quỳ trước mặt hắn, lập tức bảo Vương Bảo Nhi giúp đỡ các nàng đứng lên rồi cười nói: "Các nàng quỳ như vậy là làm sao vậy, mọi người đã giúp ta chưởng quản các phân điếm và buôn bán, nay ta muốn ban thưởng cho các nàng cũng là chuyện bình thường mà thôi, mọi người không cần phải quỳ lạy ta ta đâu.
Vương Bảo Nhi sắc mặt trầm xuống, mở lời khiển trách đến các nàng: "Hừ! Đã nói với các ngươi không biết bao nhiêu lần, đại ca ta không thích người khác quỳ trước mặt người, các ngươi bây giờ lại làm vậy thật là khó coi."
Một vị cô nương mặt đỏ lựng cất tiếng: "Lão bản, công tử gia đối với chúng tỷ muội hậu đãi như vậy, chúng ta quỳ lạy, tạ ơn chẳng lẽ không được hay sao?"
"Ah! Ngươi." Vương Bảo Nhi sắc mặt đại biến, vốn định tiếp tục huấn thị các nàng một phen, nhưng ý niệm vừa nghĩ lập tức phải gạt bỏ, hiện tại chẳng lẽ trước mặt đại ca và hai vị sư phụ của người lại thóa mạ nữ nhân tựa hồ việc này có chút không ổn[ ^_^].
Lưu Phong cười nói: “Các vị, ta còn có chuyện muốn tuyên bố. Từ ngày mai trở đi, mỗi phân điếm đều sẽ có một vị đại phu chữa trị cho các cô nương nếu chẳng may thân thể bị suy nhược.”
Vương Bảo Nhi nghe vậy thầm nghĩ đại ca hôm nay chẳng phải trở nên ngớ ngẩn chứ, có tên đại phu nào lại chịu tọa trấn ở thanh lâu chữa trị? Đại phu với đám văn nhân đều cùng một dạng. Bên trong thối nát lại giả bộ thanh cao, đều xem hạng kỹ nữ lầu xanh là nữ tử đê tiện. Nay bảo họ qua lại với các nàng, không bằng giết họ cho xong.
Chẳng những Vương Bảo Nhi thấy lời Lưu Phong nói ra có điều bất ổn mà ngay cả các vị mỹ nữ chưởng quỹ cũng thấy công tử gia của bọn họ hình như đã xuất khẩu cuồng ngôn.
Các vị cô nương này ngày thường có bệnh đều phải chủ động tìm đến đại phu trị bệnh, còn bọn họ có muốn chữa trị hay không vẫn chưa biết được, hiện giờ lại muốn đại phu tọa trấn tại thanh lâu, không phải là nằm mộng giữa ban ngày chứ.
Lưu Phong như nhìn thấu được suy nghĩ của mọi người, cười cười đáp: “Ta biết các ngươi hiện tại lo lắng cái gì, bất quá các ngươi có thể yên tâm, chuyện này ta đã an bài thỏa đáng, ngày mai các phân điếm sẽ có đại phu đến xem bệnh cho các nàng. Hơn nữa vị cô nương nào xem bệnh đều sẽ không tốn một ngân lượng nào hết, chỉ cần trả chi phí thang thuốc là được.”
Việc chuẩn bị đại phu tới xem bệnh Lưu Phong đã nghĩ qua, mặc dù lúc này các cô nương đã không còn bán thân nhưng vẫn còn vài điểm phải giải quyết triệt để. Dù sao lúc trước các cô nương này đại bộ phận đều xuất thân từ thanh lâu, trước kia sinh ý kiếm được đều là việc buôn hương bán phấn, trên người không nhiều thì ít cũng có chút bệnh tình. Tại thời đại này, y học không thể phát triển như thời hiện đại của hắn, một vài căn bệnh đối với thời đại của hắn có thể dễ dàng chữa trị thì lúc này lại có thể cướp đi tính mệnh của con người, nhất là các viêm chứng của các bệnh phụ khoa.
Mọi người đều có nhục thể do cha mẹ ban cho, Lưu Phong thật không đành lòng nhìn các nàng tuổi trẻ khí vượng lại vì một chút tiểu bệnh mà mệnh vong, vì vậy hắn quyết định phải mời cho được đại phu đến xem bệnh cho các nàng. Cho dù ban đầu tiến hành kế hoạch, hắn đã chịu không ít đả kích, dù cho hắn có xuất bao nhiêu ngân lượng cũng không thể thuyết phục được bọn họ, cho dù đến chữa trị tại nơi nào thì họ vẫn không chịu đến thanh lâu xem bệnh.
Nguyên lai Lưu Phong nghĩ rằng ý nghĩ của mình chắc không thể thực hiện được, ai ngờ sau khi làm quan, hắn phát hiện quyền uy trong tay hắn thật sự có trọng lượng rất lớn.
Với chiêu bài Cẩm Y Vệ, Lưu Phong đơn giản có thể sai bảo thuộc cấp chiêu mộ các đại phu cho hắn.
Các vị mỹ nữ chưởng quỹ không cần để ý đến ánh mắt dọa người của Vương lão bản, lại một lần nữa hướng đến Lưu Phong quỳ xuống. So với việc tăng ngân lượng cho họ thì việc mời đại phu đến thăm bệnh cho họ làm cho các nàng rất cảm động. Đời này được đi theo một vị chủ nhân như vậy, nếu không phải các nàng bận tâm chính mình hoa tàn liễu úa, quả thật hận không thể lập tức dĩ thân tương hứa [đem thân đền đáp. Hix, ước gì mình được như anh ấy >. < ]
“Ha ha, quả thật làm việc tốt ắt có hậu báo!” Nhìn vẻ mặt đầy cảm kích của các mỹ nữ chưởng quỹ, Lưu Phong không khỏi cảm xúc đan xen. Thực ra hắn làm việc này vốn cũng không nghĩ sẽ được lợi ích gì, chỉ thấy đây là việc hắn nên làm. Nhưng từ việc nhỏ này lại có được thu hoạch lớn, làm cho các vị chưởng quỹ này ngày thường phóng túng phải cảm tạ ân đức cuả hắn.
Nhưng có điều Lưu Phong lại không nghĩ đến chính là việc tưởng chừng như đó chỉ là sự giúp đỡ nhỏ của hắn, thì từ trước đến nay lại chưa có lão bản nào làm cho chưởng quỹ của mình. Vì thế dù chỉ là chuyện nhỏ lại có thể dẫn đến sự cảm kích to lớn của các nàng.
Nâng các vị mỹ nữ chưởng quỹ đứng dậy, Lưu Phong tiếp tục nói: “Các vị, còn một việc thiết yếu ta muốn tuyên bố” [tuyên bố luôn một lần cho xong, làm gõ bàn phím mỏi cả tay]
Lời vừa xuất làm cho toàn trường trở nên yên tĩnh. Tựa hồ ngay cả Trương Mỹ Nhân và Nghê Thường cũng lẳng lặng chờ đợi Lưu Phong mở lời. Nghê Thường ngày thường đều tu luyện tại Vân Mộng Trạch, không hiểu hết nhân tình thế thái, mặc dù không hiểu tại sao các cô nương này lại phản ứng mạnh mẽ như vậy, nhưng nàng nhìn ra được cảm xúc của họ đều xuất phát từ chân tâm.
“Các vị, từ nay về sau, vị cô nương nào phục vụ hơn năm năm, đều có thể xóa bỏ khế ước bán thân của mình.”
Lời Lưu Phong nói còn chưa dứt, hiện trường đã kích động không thôi, có vị cô nương không nén nổi phấn khích quỵ té trên mặt đất, hướng tới Lưu Phong dập đầu lạy tạ.