Hàng loạt câu hỏi phức tạp đặt ra trước mắt Hoàng Thái Tôn. Mặc dù hết thảy đều là yếu tố bất lợi cho Thái Tử Phi, nhưng hắn cũng không dám chậm trể, dù sao Thái Tử Phi đều là mẫu thân hắn, bọn họ lợi ích tương liên, nếu Thái Tử Phi xảy ra chuyện, thế lực hắn cũng sẽ bị triệt giảm rất nhiều.
“Tiên sinh, chúng ta bây giờ nên làm gì? Ngươi co thật xác định Lưu Phong còn chưa chết?” Hoàng Thái Tôn trầm giọng hỏi.
Lãnh Nguyệt tiên sinh trầm tư một chút nói: “Không sai, hiện trường chỉ có khí tức tử vong của Triết Biệt, Lưu Phong chỉ là đã bị trọng thương, tuyệt đối còn chưa thiệt mạng”
“Vậy Lưu Phong bây giờ ở đâu?” Hoàng Thái Tôn cau mày nói: “Bây giờ Cẩm y vệ và Phượng Viên đều hoài nghi sự mất tích của Lưu Phong và Đông Cung có liên quan. Tình thế đối với chúng ta cực kỳ bất lợi. Tứ cô nương sáng sớm hôm nay đã cho người đưa thư tới, yêu cầu ta nhanh chóng giải thích. Lãnh Nguyệt tiên sinh, ngươi nói ta nên giải thích với Tứ cô nương như thế nào?”
Lãnh Nguyệt đi vài bước, lạnh nhạt nói: “Điện hạ, bất kể nói như thế nào, chúng ta cũng không thể trở mặt với Phượng Viên được, bây giờ là giai đoạn căng thẳng phi thường, nếu chúng ta mất đi sự ủng hộ của Phượng Viên, tương lai tình thế đối với chúng ta cực kỳ bất lợi. Ta đề nghị điện hạ lập tức hồi tín cho Tứ cô nương, thái độ cung kính, ngữ khí thành khẩn, đem sự việc Lưu Phong đến Đông cung thật tình nói cho Tứ cô nương hay, điều quan trọng là người phải nói chuyện này đối với ngươi không có quan hệ. Mặt khác điện hạ cũng có thể phái người âm thầm giúp đỡ bọn Cẩm y Vệ và Phượng Viên tìm kiếm Lưu Phong. Điều đó có thể làm cho Tứ cô nương hiểu được tâm ý của ngươi.”
Hoàng Thái Tôn có chút do dự “Tiên Sinh, làm vậy mẫu thân có thể không vui.”
Lãnh Nguyệt tiên sinh nghiêm sắc mặt nói: “Thứ cho ta nói thẳng, chuyện này vốn chính là do một tay Thái tử phi điện hạ tạo thành. Lúc này người buộc phải lựa chọn, nếu không người sẽ mất nhiều hơn nữa. Huống hồ, Thái Tử Phi điện hạ cuối cùng cũng là mẫu thân của ngươi, cho dù biết người cố ý làm như vậy, cũng là tức giận mà thôi, tuyệt đối sẽ không bất lợi với người. Phượng Viên lại không giống như vậy, nếu đứng trên lập trường chúng ta mà nói, rất có thể sẽ tạo nên hiểu lầm rất lớn”
Hoàng Thái Tôn cúi đầu trầm tư một chút, nói: “Tiên Sinh, cứ theo ý của người mà làm”
Mười ngày trôi qua, Lưu Phong vẫn như trước, không có tin tức gì cả, Cẩm Y Vệ Đô Chỉ Huy Sứ Phùng Nguyệt hiểu rõ sự tình đã rất nghiêm trọng, quyết định tiến cung diện thánh, tường thuật mọi chuyện. Nếu để lâu hơn nữa, chuyện có thể càng phiền toái hơn.
Cùng lúc đó, Trương Mỹ Nhân cũng tự mình đến kinh đô một chuyến. Hôm nay không giống ngày xưa, sinh tử của Lưu Phong đối với Trương Mỹ Nhân không thể nghi ngờ gì nữa, là rất trọng yếu. Không nói Lưu Phong đã chết nàng không cách nào ăn nói với tam vị tỷ tỷ, chỉ riêng tầm quan trọng của Lưu Phong đối với Phiêu Hương cốc cũng đã khiến nàng không thể không quan tâm, lo lắng.
Hoàng Thái Tôn và Lãnh Nguyệt tiên sinh cơ hồ đình chỉ tất cả mọi hoạt động, đem tất cả lực lượng vào việc tìm kiếm tung tích Lưu Phong.
Yến Vương và Ma giáo lại mừng rỡ không thôi, nhất là Yến Vương phủ, Kỷ Đại Mạc Liêu và Quái tăng Đạo Diễn đã nhân dịp Lưu Phong mất tích lập ra một âm mưu và kế sách, chuẩn bị đem chuyện này đổ cho Hoàng Thái Tôn và Thái Tử phi.
Nhưng ngày lúc các thế lực còn đang chuẩn bị từng bước hành động, thì Lưu Phong đang mất tích đột nhiên xuất hiện tại dịch trạm.
Lúc ấy, Vương Đức Vọng còn đang lo lắng vận mệnh của gia đình, lại không nghĩ đến Lưu Phong lại xuất hiện “Vương Đại Nhân, sao lại ngẫn người ra thế?”
“Quỷ a.!”
Vương Đức Vọng đang suy nghĩ, đợi khi ngẫng đầu lên đã thấy Lưu Phong, nhất thời kinh hô một tiếng. Lúc đó nhất thời kinh động đến binh lính đang canh gác bốn phía dịch trạm.
Mấy tên lĩnh lớn mật tiến lên, cẩn thận hỏi “Tước gia, người còn chưa chết!”
“Ngươi mới chết, cả nhà ngươi mới chết!” Lưu Phong tức giận mắng.
Vương Đức Vọng vừa mừng vừa kinh, đột nhiên tiến lên ôm lấy Lưu Phong “Hảo con rể, hảo con rể, ngươi chưa chết!” Bên dưới kinh hãi, Vương Đức Vọng thậm chí nói ra tâm sự trong lòng mình, trực tiếp nói ra thân phận Lưu Phong, kêu bằng con rể.
Lưu Phong vội vàng đẩy Vương Đức Vọng ra, mặt lộ vẻ khủng hoảng nói: “Đại nhân, ta vẫn bình thường, hy vọng người không nên đùa với ta như vậy”
“Phong nhi, quả nhiên là ngươi, ngươi quả nhiên còn sống. Nhanh đi, các ngươi còn không đi báo cho Phùng đại nhân, Bạch đại nhân, nói tước gia đã trở về” Vương Đức Vọng sợ Phùng Nguyệt đã diện thánh, vội vàng ra lệnh cho binh lính.
Tin tức nhanh chóng truyền đi khắp nơi, có người vui có người buồn.
Hoàng Thái Tôn và Lãnh Nguyệt đơn giản thương nghị một chút, quyết định đích thân đến dịch trạm thăm Lưu Phong. Thứ nhất là muốn tìm hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, thứ hai cũng là nhân cơ hội cho Tứ cô nương thấy thái độ của mình. Thứ ba là cũng nhân cơ hội này gặp gỡ Lưu Phong. Kỳ thật, đối với nhân vật truyền kỳ trẻ tuổi này, Hoàng Thái Tôn cũng muốn gặp gỡ, chỉ là vẫn chưa có cơ hội.
[ truyen cua tui . net ] encuatui.net/
Vương Đức Vọng và Lưu Phong đang ở trong đình viện nói chuyện, không nghĩ đến bên ngoài binh lính thông báo “Hoàng Thái Tôn giá đáo.”
Lưu Phong có chút cau màu “Sao hắn lại tới.?”
Vương Đức Vọng trầm tư một chút nói: “Phong nhi, bất kể như thế nào, người ta là chủ, chúng ta là thần, tốt nhất là nhanh chóng ra ngoài nghênh đón”
Lưu Phong hơi động tâm, cũng tốt, vừa lúc nhân cơ hội xem kẻ giả danh Hoàng Thái Tôn này thế nào.
Vừa ra sân, đã thấy một đám thị vệ đang vây quanh một vị thiếu niên cẩm phục và một vị khôi giáp tướng quân, khí thế đằng đằng. Nhìn thấy Lưu Phong và Vương Đức Vọng đi ra, ánh mắt hai người đều tề tụ, tập trung nhìn vào Lưu Phong.
Lưu Phong cũng không ngại ánh mắt sắc bén của vị khôi giáp tướng quân, ánh mắt nhàn nhã nhìn vị thiếu niên cẩm phục, nghĩ thầm người này là Hoàng Thái Tôn đây.
Chỉ thấy hắn khoảng hai mươi tuổi, vóc người thon dài, da tay trắng nõn, khuôn mặt sáng sủa, hai mắt lấp lãnh có thần, dáng đi như long như hổ, rất có khí thế, tiêu sái uy nghi.
“Xin ra mắt điện hạ!” Lưu Phong có chút nghiêng người, trong lòng có chút cảm khái, tên giả mạo này tuyệt không đơn giản. Vốn còn tưởng tên giả mạo này đầu óc ngu ngốc, không nghĩ rằng hắn một thân trí tuệ tuyệt không dưới mình. Chuyện tương lai khó giải quyết đây.
Vương Đức Vọng không dám tùy ý như Lưu Phong vậy, vội vàng cung thân nghênh đón “Thần Vương Đức Vọng xin ra mắt Hoàng Thái Tôn điện hạ”
Hoàng Thái Tôn nhìn Lưu Phong mỉm cười, lập tức ngẫng đầu đi tới, đôi mi lộ ra một cổ uy nghiêm và khí phách “Vị này. Chính là. Cẩm Y Vệ Lưu Phong Lưu đại nhân đây sao. Quả nhiên là nhân trung chi long, không giống người thường a.”
Lưu Phong cười ha ha, lạnh nhạt nói: “Điện hạ quá khen, điện hạ thần thái uy nghiêm, phong thần như ngọc, so với người, ta căn bản không tính là gì”
Khôi giáp tướng quân thấy Lưu Phong không biết lễ phép, ánh mắt hung hăng lợi hại nhìn trừng trừng Lưu Phong một cái, như muốn nói gì, lại bị ánh mắt Hoàng Thái Tôn chế chỉ.
Khôi giáp tướng quân liếc nhìn Lưu Phong một cái, xoay người rời đi, vội vàng bố trí các thị vệ cảnh giới trong viện.
Vương Đức Vọng liếc khôi giáp tướng quân một cái, cung kính đối với Hoàng Thái Tôn nói: “Điện hạ đường xa đến thăm, không bằng vào trong nhà nói chuyện” Nói xong liền giơ tay thỉnh mời hắn đi.
Hoàng Thái Tôn cũng không khách khí, hào hiệp phiêu dật đi vào, khôi giáp tướng quân lạnh lùng theo sau chủ nhân.
“Lưu đại nhân, bổn cung nghe nói ngươi mất tích mấy ngày, hôm nay vừa mới trở về, đặc biệt đến thăm ngươi” Hoàng Thái Tôn thản nhiên cười nói.
Lưu Phong đang ngồi ngẫng đầu nhìn, ánh mắt nhìn vào Hoàng Thái Tôn, lạnh nhạt nói: “Điện hạ công vụ đầy người, sao lại đích thân đến đây, thật sự làm thần cảm thấy có lỗi quá.”
Khôi giáp tướng quân cương ngạnh, giờ phút này cặp mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Phong. Hai mắt như tóe ra quang mang lợi hại muốn trói chặt Lưu Phong.
Hoàng Thái Tôn liếc nhìn Lưu Phong một cái, khóe miệng như cười mà như không cười, nói: “Lưu đại nhân, nói vậy xem ta là ngoại nhân rồi, Đông Cung và Phượng Viên quan hệ rất tốt, mấy ngày trước Tứ cô nương còn đưa tin nhờ ta hiệp trợ điều tra tung tích Lưu Đại nhân, hôm nay thấy ngươi vô sự, bổn cung cũng an tâm”
“Được rồi, Lưu đại nhân, nghe nói ngươi đã gặp qua mẫu thân ta, chẳng biết có việc này không?” Hoàng Thái Tôn đột nhiên hỏi.
Lưu Phong kinh ngạc một chút nói: “Đúng vậy, mấy ngày trước hạ quan nhận được thông tri, nói là điện hạ muốn gặp ta, ai ngờ tới Đông Cung mới biết người gặp ta không phải điện hạ mà là Thái tử phi điện hạ. Cũng không biết phải giải thích thế nào?” Nhớ tới tao ngộ của Chu Phong, Lưu Phong đối với vị giả mạo Hoàng Thái Tôn này rất có ác cảm. Vốn muốn đối đáp hảo hảo vài câu, nhưng không nghĩ mới nói vài câu trong lòng đã có chút bực bội.
“Làm càn.!”
Khôi giáp tướng quân đã nhẫn nhịn Lưu Phong nãy giờ, lúc này cũng không nhịn được, một cổ sát khí tràn tới Lưu Phong.
Mặc dù trường kiếm của Khôi giáp tướng quân đã đặt trên cổ Lưu Phong, nhưng mà Lưu Phong vẫn bất vi bất động, con mắt nhìn chằm chằm vào trường kiếm, vẻ mặt trấn tĩnh dị thường.
Hoàng Thái Tôn thấy thế, quay mặt về Khôi giáp tướng quân quát lớn “Làm càn, còn không buông kiếm” Khôi giáp tướng quân sau khi nghe lệnh chủ tử, vội vàng thu hồi trường kiếm, trở về đứng bên cạnh Hoàng Thái Tôn.
Sau đó Hoàng Thái Tôn nhìn Lưu Phong, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Lưu đại nhân quả nhiên anh vũ vô cùng, tâm trí kiên cường, không hổ là đệ tử của Tứ cô nương, bội phục, bội phục”
Vương Đức Vọng lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, trên người không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi.
“Điện hạ, tựa hồ còn chưa trả lời ta?” Lưu Phong không buông tha, vẫn tiếp tục hỏi.
Hoàng Thái Tôn nhẹ cười nói: “Chuyện này sau này ta cũng mới biết được, mẫu thân đại nhân rất thưởng thức ngươi, rất muốn gặp mặt ngươi, cho nên mới giả danh nghĩa bổn cung mời ngươi. Đã thất lễ rồi, xin Lưu đại nhân thứ cho”
Lưu Phong đồng tử hơi co lại, thần sắc trở lại bình thường, mỉm cười ôm quyền hành lễ nói: “Điện hạ không cần khách khí, ta bất quá tùy tiện hỏi qua thôi” Đại trượng phu biết co biết dãn, Hoàng Thái Tôn có thể đối với ngoại nhân như Lưu Phong tỏ ý như vậy, khí độ này tuyệt không phải người thường có thể so bì được. Lưu Phong không khỏi lo lắng. Một đối thủ cường đại như vậy, đối với hắn mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt.
“Lưu đại nhân, không dối gạt ngươi, bổn cung đối với ngươi cũng rất xem trọng, không biết chúng ta có thể kết giao bằng hữu hay không?” Hoàng Thái Tôn đôi môi khẽ nhúc nhích, cặp mắt lộ vẻ chờ mong.