Tuyệt Sắc kiếm tiên gật đầu nói: “Rồng là thượng cổ dị thú, cổ thư cũng có ghi lại, theo như thượng cổ kỳ thư nói thì Rồng từng xuất hiện trên thế tục, là chủng tộc cường đại nhất. Bất quá bây giờ đã cơ hồ hầu như là tuyệt tích. Thời gian trước, ta cũng là ngẫu nhiên từ một vị bằng hữu mới biết được tại Càn Khôn đảo tại Phương tây có Tây Phương Cự Long, lúc này mới tìm đến, hao phí vô số tâm huyết, thừa dịp lúc nó đang ngủ đâm một kiếm, thu được vài giọt Long huyết của nó.”
Mặc dù lời nói của Tuyệt Sắc kiếm tiên nghe rất nhẹ nhàng, nhưng mà Lưu Phong tưởng tượng được ra rằng tình thế lúc ấy đích thị là hết sức hung hiểm.
“Tiền bối, đa tạ người thành toàn!” Lưu Phong khom lưng cúi đầu hướng về Tuyệt Sắc kiếm tiên đa tạ.
Tuyệt Sắc kiếm tiên mỉm cười nói: “Ngươi không cần phải cảm ơn, ta chỉ là không muốn cho truyền nhân Thái Âm Thất Tinh Huyền gặp phải bất kỳ chuyện không may nào”
Lưu Phong thầm nghĩ vị cường nhân này và người sáng tạo Thái Âm Thất Tinh Huyền tuyệt đối có quan hệ với nhau. Nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không vì người không quen biết mà liều mạng tìm kiếm Hoàng Kim Long Huyết.
Ngừng một chút, Tuyệt Sắc Kiếm Tiên đột nhiên nói: “Nhìn thấy ngươi tâm trạng rất nặng nề, kỳ thật ta hy vọng ngươi có thể rời bỏ thế tục, chuyên tâm tu luyện”
Lưu Phong sửng sốt, ngạc nhiên: “Tiền bối, có một số việc ta bây giờ không biết giải thích như thế nào với người, nhưng ta tuyệt đối không thể rời bỏ thế tục, ta còn có chuyện rất trọng yếu cần phải làm”
“Ngươi thích cái gì ở thế giới này, kim tiền ư? Quyền lực ư? Ngươi hẳn phải biết, ngươi là thiên tài, là tu chân thiên tài, người như vậy không nên bị tiêm nhiễm quá nhiều tục khí.” Tuyệt sắc kiếm tiên nhẹ giọng hỏi, bất quá Lưu Phong vẫn cảm giác ra được rằng lời nói của vị tiền bối này đối với mình có chút bất mãn.
Lưu Phong thần sắc có chút rùng mình, ngạo nghễ hãnh diện nói: “Tiền bối, chuyện này tuyệt đối không phải như người nghĩ đâu. Nói thật ta bây giờ cũng không cho rằng mình là một thiên tài gì, ta chỉ là một tục nhân mà thôi, ta sợ cả đời này cũng không thể rời bỏ thế giới thế tục này được, bởi vì ta có chuyện rất trọng yếu cần phải làm”
Tuyệt Sắc kiếm tiên than thở: “Lúc đầu, ta xem ngươi đích thị là thiên tài tu chân, trên người ngươi lại có khí tức của Thái Âm Thất Tinh Huyền vốn thất truyền đã lâu, vốn nghĩ rằng ngươi., kết quả ngươi vẫn còn bị hồng trần vây hãm.”
Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Thử hỏi người trong thiên hạ ai lại có thể thoát ra khỏi hồng trần được. Tiền bối, người cũng có thể thoát ra khỏi đó được sao?”
Tuyệt Sắc Kiếm Tiên nghe vậy, ngơ ngác nhìn về phương xa một hồi lâu mới thở dài một hơi: “Ngươi nói cũng đúng, kỳ thật ta cũng vô pháp thoát ra khỏi hồng trần, nếu không sao lại có thể bỏ tu hành mà chạy theo tìm ngươi. Ta đối với Thái Âm Thất tinh huyền rất có cảm tình, ngươi không cách nào hiểu được đâu” .
Lưu Phong trong lòng nghi hoặc, chắc hẳn là vị tiền bối này có tình cảm với người sáng lập ra pháp quyết này rồi.
Lưu Phong quyết định có cơ hội sẽ hỏi Bạch Khiết một chút. Lưu Phong thậm chí đang suy nghĩ, không biết có phải người đó là Bạch Khiết đang trong cơ thể mình hay không?
Ánh mắt của Tuyệt Sắc kiếm tiên lẳng lặng dừng lại giữa không trung, một hồi lâu mới quay đầu lại nói: “Ta phải đi đây, ngươi cũng phải cẩn thận một chút”
“Ta biết, cám ơn sự quan tâm của tiền bối. Chẳng biết chúng ta khi nào mới có thể gặp lại” Lưu Phong có chút xúc động.
Tuyệt sắc kiếm tiên thần sắc lộ ra một tia cười yếu ớt: “Tùy duyên thôi, khi nào gặp lại sẽ tự nhiên xảy ra thôi”
Lưu Phong im lặng, Tuyệt Sắc kiếm tiên nói không sai, nên gặp khi nào thì sau này tự nhiên sẽ gặp. Bất quá Lưu Phong vẫn còn một chút kỳ quái, Tuyệt Sắc kiếm tiên có tâm trợ giúp mình như vậy, có phải là vì pháp quyết này hay không? Hay là còn mục đích gì khác?
“Có gì cần hỏi ngươi không cần để ở trong lòng, có thể trực tiếp hỏi ta?” Tuyệt Sắc kiếm tiên tựa hồ cảm giác được trong lòng Lưu Phong có nghi vấn, lên tiếng hỏi.
Lưu Phong khẽ cắn môi lại, trầm giọng hỏi: “Tiền bối, người trợ giúp ta như thế, chẳng lẽ không muốn ta báo đáp chút gì hay sao?”
Tuyệt Sắc kiếm tiên vẻ mặt thoáng rung động “Ngươi hẳn là muốn hỏi ta, ta trợ giúp ngươi rốt cuộc là vì cái gì, đúng không?”
Lưu Phong lạnh nhạt gật đầu.
Tuyệt Sắc kiếm tiên thở dài, nhẹ giọng nói: “Có một số việc ta không phải không muốn nói cho ngươi, nhưng vì thời cơ chưa đến. Tóm lại, ngươi chỉ cần biết ta đối với ngươi không có ác ý là được rồi”
truy cập t để đọc truyện❤
Lưu Phong khẽ gật đầu nói: “Tiền bối, trong lòng người cũng có nghi vấn gì sao?”
Tuyệt Sắc Kiếm Tiên bình tĩnh nói: "Không sai, ta thật sự vẫn muốn biết ngày đó ngươi rốt cuộc như thế nào mà thi triển được Đồ Đằng phong ấn. Phải biết rằng thủ pháp của loại phong ấn này đã thất truyền. Với tuổi và độ lịch duyệt của ngươi, tuyệt đối không có cơ hội. Thậm chí có thể nói ngay cả bốn vị sư tôn của ngươi cũng không có khả năng thi triển được.
Lưu Phong nao nao, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiền bối, vấn đề này sợ rằng sẽ để cho ngươi thất vọng rồi, ta không cách nào trả lời người được"
"Ta biết “Tuyệt Sắc kiếm tiên trầm giọng nói:” Nếu ta đoán không sai, ngươi hẳn là đã đáp ứng với người kia vĩnh viễn không thể nói sự tình ra ngoài"
Lưu Phong hít một hơi thật sâu, kinh ngạc nói: "Tiền bối biết người kia là ai sao?"
"Không biết “Tuyệt Sắc kiếm tiên ánh mắt lấp lánh nhìn Lưu Phong, lắc đầu” Nếu ta biết, cũng sẽ không hỏi ngươi rồi"
"Tiền bối, thật ra ta không có ý. Kỳ thật ta rất muốn nói cho người, nhưng ta đã đáp ứng người kia." Lưu Phong có chút áy náy. Người ta là Tuyệt Sắc kiếm tiên, hết lần này đến lần khác trợ giúp mình, thậm chí không tiếc sinh mạng đấu với Hoàng Kim Long, mà chính mình lại từ chối không trả lời thắc mắc của người ta.
Tuyệt Sắc kiếm tiên chậm rãi xoay người nói: "Ngươi không cần áy náy, bất kể nhìn từ góc độ nào, ngươi đều làm rất đúng. Ngược lại, nếu ngươi không giữ lời hứa với người kia, cho dù trả lời câu hỏi của ta, ta trong lòng cũng không chấp nhận. Lần này ta đến tìm ngươi chủ yếu là muốn cho ngươi Tổ Long Tam Huyền Đan. Bây giờ chuyện cũng đã xong, ta cũng nên đi."
"Tiền bối." Lưu Phong khẽ gọi lên một tiếng.
Tuyệt Sắc kiếm tiên thân hình khẽ dừng lại một chút, nhưng cũng không xoay người lại: "Ngươi muốn biết nguyên nhân cái chết của Trương Thiên Sư sao?"
Lưu Phong gật đầu, vội vàng nói: "Tiểu tử quả thật đang có ý này"
"Xin lỗi, tạm thời ta cũng không biết chính xác, bất quá trong khoảng thời gian này ta sẽ giúp ngươi lưu ý. Nếu có tin tức ta sẽ thông tri cho ngươi" Vừa dứt lời, thân ảnh của Tuyệt sắc kiếm tiên đã nhanh chóng biến mất.
Hắc Vân đi đến, nhẹ giọng nói: "Chủ công, người này công lực rất mạnh, thuộc hạ mười một người ngay cả liên thủ sợ rằng cũng không thể tiếp nổi một kiếm của người này a."
Lưu Phong khẽ cười một tiếng nói: "Hắc Vân, ngươi không cần lo lắng, kiếm tiên Nguyên Thần Kỳ, trong thiên hạ chỉ có một người này, huống hồ hắn cũng không phải là địch.
Hắc Vân âm thầm kinh ngạc, vị chủ công này của mình tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản. Hắn thậm chí lo lắng, không biết có nên nói bí mật của Hắc Ám võ sĩ nói cho Lưu Phong, toàn tâm toàn ý vì hắn trung thành.
Mặt trăng như treo lơ lửng trên bầu trời, ánh sáng nhu hòa, đều đều tỏa khắp mọi nơi trên mặt đất, ở trong rừng sâu, đoàn người ngựa của Lưu Phong đang chầm chậm đi đến.
Lần này đến kinh đố nhậm chức, Hoa Hạ đại đế cho hắn thời gian nữa tháng. Lúc này mới bảy ngày đã đi hơn nửa đường, Lưu Phong mặc nhiên cũng không cần gấp rút quá, hắn muốn suy nghĩ thật kỹ trước khi đến kinh đô, hắn nên có hành động gì ở đó.
Đột nhiên, tâm thần Lưu Phong có chút dao động, hắn cảm giác được phía trước cách đó không xa có hai đám người đang hướng đến đoàn người của hắn. Trong đó có một đám người phát ra những cổ sát khí cường đại.
Lúc này, Hắc Vân tựa hồ cũng cảm nhận được không khí xung quanh có gì khác thường, gấp rút hồi báo Lưu Phong"Chủ công, có hai nhóm người đang cấp tốc đến gần chúng ta"
"Ta biết rồi, ngươi nhanh bảo các huynh đệ cẩn thận một chút" Với tu vi của Lưu Phong hiện nay, hơn nữa còn Hạo Thiên Kiếm, nếu không phải là Nguyên Anh Kỳ hoặc số đông cao thủ Kim Đan Kỳ tập kích, người bình thường hắn hoàn toàn không để mắt đến.
“Đùng.”
Một âm thanh đột nhiên vang lên, một tiếng nổ mạnh từ xa truyền đến.
Lưu Phong nghe âm thanh này đột nhiên cả kinh, trong lòng cảm giác được một sự bất an.
“Hắc Vân, đối thủ nhân số rất nhiều, hơn nữa lực chiến đấu cũng không kém. Chút nữa ngươi phải kêu các huynh đệ hết sức cẩn thận” Hắc Vân và thuộc hạ đệ tử của hắn, Lưu Phong cực kỳ coi trọng. Hắn muốn bồi dưỡng bọn họ sau này là lực lượng nòng cốt trong tương lai của hắn.
Lại tiếp tục đi ước chừng khoảng một chén trà, dị biến lại nổi lên, cây cối xung quanh đột nhiên xào xạc, trong nháy mắt xuất hiện một đạo kiếm khí từ trên trời giáng xuống, hướng đến đoàn xe ngựa của Lưu Phong, hung hăng tiến đến.
Một kiếm này vừa nhanh lại vừa hiểm, hiển nhiên do cao thủ phát ra, hộ vệ trên xe ngựa là một vị thiếu niên, hét lớn một tiếng, vội vàng vung kiếm nghênh tiếp.
Chỉ nghe “keng” một tiếng, hai thanh trường kiếm cùng va chạm, đối phương phát ra một thế kiếm này là một cao thủ, tên thiếu niên kia đi theo Hắc Vân thời gian cũng không lâu, công lực còn yếu, kiếm thế trong nháy mắt bị địch thủ công phá, cánh tay trái truyền đến một trận đau nhức, một đạo kiếm phong lạnh như băng đã đâm rách da thịt cánh tay trái, nhất thời máu chảy ròng ròng.
Người nọ sau khi phá tan kiếm thế của thiếu niên kia, tiếp tục trì kiếm hướng đến xe ngựa Lưu Phong mà đâm đến.
Lưu Phong lúc này mặc dù còn đang ở trong xe ngựa, nhưng hoàn toàn cảm ứng được phương vị của người nọ, Hạo Thiên Kiếm trong nháy mắt ra tay, không chút lưu tình.
“Oành.” Một tiếng nổ vang lên, người nọ đã bị kiếm thế của Lưu Phong xuất ra văng xa mấy trượng, không chết cũng không thể sống lâu được.
Lúc này, từ bốn phía trong rừng sâu lao ra rất nhiều hắc y nhân bịt mặt, đêm tối vốn yên tỉnh giờ phút này đã trở nên hết sức ồn ào. Lanh canh leng keng, những âm thanh vũ khí, thanh âm la hét đánh nhau chết sống, những âm thanh thảm thiết vang lên khắp mọi nơi.
Hắc Vân trong đám sát thủ đã giết được mấy người, quần áo đã xộc xệch, phi thân thoát ra, vội vàng chạy đến nói: "Chủ công, đối phương rất đông người, hơn nữa có không ít Hắc Ám võ sĩ, tình thế này rất nguy cấp, người hay là đi trước, ta cùng các đệ tử sẽ cản hậu"
"Hắc Ám võ sĩ có bao nhiêu người?" Lưu Phong hỏi nhanh.
“Ít nhất là năm người” Hắc Vân suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Lưu Phong giờ phút này rất bình tĩnh, suy nghĩ một hồi thấp giọng nói: “Không cần phải nghĩ đến ta, ngươi chỉ cần đại khai sát giới, nếu có thể chỉ cần bắt sống một gã Hắc Ám võ sĩ cho ta” Lưu Phong từ đối phương đã phát hiện ra người chủ sử phía sau. Có thể điều động nhiều người như vậy, lại có Hắc Ám võ sĩ, hiển nhiên ngoại trừ tổ chức của Vương Kim Bằng, còn có ai nữa? Bất quá hắn còn có chút không rõ, bản thân mình đến kinh đô, đối với Yến Vương là chuyện tốt. Hắn hoàn toàn không phải ám sát mình. Đương nhiên, cũng không thể bài trừ một thế lực khác hợp tác với một tổ chức thần bí ám sát. Dù sao, bản thân mình tiến kinh, bị uy hiếp lớn nhất hẳn là Đông Cung.
Đang mải suy nghĩ, chợt nghe phía trước đó không xa truyền đến một thanh âm quen thuộc “Tước gia, người không sao chứ?”