Hi Du Hoa Tùng

chương 304: ân quý phi đưa xuân cung đồ và tiêu dao tán

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thật sự mà nói thì lão hoàng đế quả là sĩ diện hão à.

“Vậy thì đế quốc có thể đóng quân tại Triều Tiên, coi đây là căn cứ quân sự, khi viễn chinh thì không phải lo chuyện vận chuyển quân nhu, lương thảo quá xa. Đến lúc đó từ Triều Tiên khởi binh, chẳng phải là tiện lợi lắm sao?” Kỳ thật đây cũng không phải là ý nghĩ của Lưu Phong mà là dựa theo tình hình ở kiếp trước, nói ra.

Ân quý phi nghe vậy, cẩn thận suy nghĩ một chút, thầm giật mình, nhìn không ra Lưu Phong đối với chuyện hành quân tác chiến cũng rất thông thạo. Tố Tố gả cho hắn xem như là có phúc phận.

“Phong nhi, đề nghị của ngươi thật là hay, ta nghĩ ngươi nên đợi lúc thích hợp, nói toàn bộ ý nghĩ này cho bệ hạ. Dám chắc hắn sẽ nhìn ngươi với cặp mắt khác.” Ân quý phi vui vẻ nói.

“Bất quá Triều Tiên mặc dù là nước chư hầu nhưng vị tất đã đồng ý cho quân đội của đế quốc nhập trú. Điểm này ngươi có nghĩ đến không?”

“Cô cô, kỳ thật thì cũng không khó. Phù Tang võ sĩ đã từng uy hiếp Triều Tiên. Nếu chúng ta phân tích rõ lợi hại cho họ thì tin chắc rằng bọn họ sẽ đáp ứng.” Kỳ thật điểm này Lưu Phong đã nắm rất chắc. Vài ngày trước hắn từng nghe Cẩm Y Vệ phiên tử nói qua Triều Tiên thường xuyên bị Phù Tang võ sĩ và Cao Lệ hải đạo xâm phạm. Vì thế tiên hoàng của Triều Tiên mấy năm trước đã từng gởi quốc thư cầu viện Hoa Hạ đế quốc.

Nhưng lúc đó kỹ thuật viễn dương của đế quốc có hạn, không có khả năng phái đại quân đi tương trợ. Bây giờ kỹ thuật viễn dương của đế quốc đã đề cao không ít. Hoàn toàn có thể điều binh viễn chinh."

Ân quý phi nghe xong, vẻ mặt có chút kỳ lạ nhìn Lưu Phong, hắn không nhịn được thối lui một bước, nghi hoặc hỏi: "Cô cô vì sao lại nhìn Phong nhi như vậy?"

Ân quý phi khẽ chớp mắt, cười nói: "Phong nhi, ngươi biết không, vừa rồi ta muốn chỉ điểm ngươi một chút về chuyện giang sơn, không nghĩ ra ngươi còn nhỏ mà đã biết nhiều như vậy. Thật sự làm cho ta kinh ngạc.

Lưu Phong cười cười, tiện tay cầm lấy chén trà trên bàn uống sạch, đoạn nói: “Cô cô quá khen, Phong nhi bất quá là hồ ngôn, không biết bệ hạ có dung nạp hay không?”

“Phong nhi, có chuyện ta muốn hỏi ngươi nhưng không biết có nên hỏi hay không?” Ân quý phi sắc mặt có chút khó khăn, nói.

“Cô cô, có chuyện gì thỉnh xin cứ nói.”

“Phong nhi, trước tiên ngươi theo ta về tẩm cung đã. Khi đó ta sẽ hỏi ngươi.”

Lưu Phong cũng không biết trong hồ lô của Ân quý phi là chứa thuốc gì. Bất quá nhìn bộ dáng thận trọng của nàng như vậy thì hẳn là chuyện quan trọng.

Trên đường đi Ân quý phi mấy lần định mở miệng nói như cuối cùng lại thôi. Đi về tẩm cung ngồi xuống, nàng do dự một lát mới nói: “Phong nhi, ta thấy ngươi và Tố Tố thành thân cũng đã được một thời gian. Vì sao không thấy Tố Tố hoài thai, chẳng lẽ các ngươi. Không có. Không có động phòng?”

Lưu Phong suýt chút nữa té xỉu. Thì ra Ân quý phi là muốn hỏi chuyện này.

“Phong nhi ngươi không nên cho là cô cô nhiều chuyện. Ngươi và Tố Tố thành thân lâu như vậy thì hẳn là Tố Tố phải hoài thai. Vì sao bây giờ vẫn không thấy gì?”

Thời đại này không giống kiếp trước của hắn. Trưởng bối đối với chuyện hậu bối sinh con hết sức coi trọng. Thậm chí có trưởng bối còn cho rằng hôn nhân chủ yếu để sinh con.

“Phong nhi, trước mặt cô cô, ngươi có ẩn tình gì cứ nói cho ta biết, hay là Tố Tố có vấn đề? Ta có vài thứ cung đình bí phòng, ngươi đưa cho Tố Tố dùng thủ.” Nói xong Ân quý phi đưa cho Lưu Phong một một chiếc túi gấm nhỏ.

Lưu Phong tiếp nhận nhưng trong lòng lại cảm thấy bối rối. Ân Tố Tố không hoài thai là bởi vì hắn tu luyện, tinh trùng của bản thân đã bị hủy sạch. Làm sao mà có thai được. Bất quá hắn không cách nào giải thích với Ân quý phi được. Tại thời đại này ai mà biết tinh trùng với trứng là cái quỷ quái gì, nói ra chỉ e là Ân quý phi không tin. Hơn nữa tại thời đại này, mỗi khi không thể mang thai thì người ta đều đổ hết cho nữ nhân.

“Đa tạ cô cô quan tâm.” Mặc dù Lưu Phong biết cái túi này cũng là vô dụng nhưng để làm vui lòng Ân quý phi, hắn vẫn nhận lấy.

“Cô cô cả đời không có con, cũng là do số mệnh. Nhưng ngươi và Tố Tố thì nhất định phải có con. Nếu không thì nửa đời sau của Tố Tố cũng sẽ giống như ta, thê lương tịch mịch.”

Lưu Phong nghe vậy cũng cảm thấy buồn bực, Ân quý phi cũng thực sự là đáng thương, ở tại thâm cung biệt viện, không có con cháu, thật là thống khổ.

“Đây là.” Lưu Phong cầm túi gấm trên tay, tùy ý mở ra, chỉ thấy một cái Xuân cung đồ tinh mỹ và một chiếc bình sứ nhỏ.

Ân quý phi thấy Lưu Phong mở túi gấm ra trong lòng cũng hoảng hốt. Bất quá nàng dù sao cũng là người từng trải, rất nhanh chóng trấn tĩnh, bình thản nói: “Đó là Xuân cung đồ, căn cứ theo thái y nói thì áp dụng một số phương thức trong đó có thể gia tăng cơ hội mang thai. Còn trong chiếc lọ sứ nhỏ là Tiêu Dao tán, ngươi mang về mỗi lần quan hệ lại uống, sẽ có công hiệu.”

Haha, đưa cho ta xuân dược và dâm thư.

Trống ngực Lưu Phong bất giác đập nhanh hơn, hắn lẩm bẩm: “Cô cô. Này. Cám ơn người nhưng vị tất sẽ có hiệu quả.” Lưu Phong vốn định nói rõ cho Ân quý phi nếu không tương lai nàng hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.

Ân quý phi khó hiểu, nhìn hắn hỏi: “Phong nhi, ngươi chưa từng thử qua sao lại nói như vậy. Trong cung cũng đã có vài vị tỷ muội dùng biện pháp này mới có thể hoài thai đấy.”

“Cô cô, Phong nhi sẽ mang về thử xem.” Lưu Phong tùy ý đáp lại.

Ân quý phi con ngươi khẽ chuyển, cười: “Phong nhi, ngươi không nghĩ là ta quản nhiều chuyện quá đấy chứ?”

“Không có.” Lưu Phong thành thật nói.

Ân quý phi cắn môi, liếc mắt nhìn Lưu Phong, nói: “Cô cô cả đời không có con nên ta hy vọng Tố Tố có thể có con. Tương lai nếu rảnh rỗi thì ta sẽ giúp Tố Tố trông con.” Ân quý phi trong mắt khẽ hiện lên sự chờ mong.

“Cô cô, Phong nhi chính là hài tử của người.” Lưu Phong động tình đi đến, lớn mật nắm tay Ân quý phi, chân thành nói: “Cô cô, Phong nhi chính là con của người.”

Ân quý phi trong mắt rơm rơm nước, run run nói: “Hảo hài tử, không uổng ta thương yêu ngươi.” Nói xong Ân quý phi dang tay, ôm hắn vào lòng.

Lưu Phong gắt gao dụi đầu vào ngực Ân quý phi, thân thể nhất thời căng thẳng, tiểu phúc mọc lên một cảm giác ngọt ngào. Bộ ngực ôn nguyễn, tràn ngập hương thơm, hai vú bão mãn. Nhất thời giáng một đòn mạnh vào đại não Lưu Phong, kích thích gấp trăm lần bình thường. Khoái cảm nhanh chóng xuất hiện trong lòng hắn.

Dục vọng khởi phát, gương mặt Lưu Phong, vô tình úp vào giữa hai vú của nàng, bàn tay vuốt ve lưng nàng, từ từ trượt xuống dưới.

Ân quý phi giờ này vẫn chưa phát hiện ra cử động của chất tử, nàng đang chìm trong tình thương của mẫu tử, ôm lấy con mình, hưởng thụ cảm giác mẫu tử ôn tình.

Lưu Phong thấy Ân quý phi không cản trở hành động xâm phạm của mình, lập tức gia tăng, hai tay thậm chí bóp một cái vào mông nàng.

Mùi hương say lòng xộc vào mũi hắn, bổng bổng của hắn bất tri bất giác dựng đứng lên, cấn tại bụng của Ân quý phi.

Thân thể mềm mại của Ân quý phi mãnh liệt rung lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio