Hi Du Hoa Tùng

chương 317: hộ bộ thị lang trong hình bộ đại lao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Điều kiện? Liễu Oanh vội vàng hỏi: “Điều kiện gì? Công tử nếu quả thật muốn tấm thân hoa tàn bại liễu này thì ta cũng cam tâm tình nguyện.” Rõ ràng là Liễu Oanh tưởng Lưu Phong muốn thân thể của nàng.

Lưu Phong mỉm cười nói: “Ta nghĩ nàng đã hiểu lầm, ta đối với thân thể nàng không hề có hứng thú. Ta mang nàng rời đi, chỉ hy vọng nàng có thể trợ giúp ta.”

Liễu Oanh nghe vậy nhất thời hứng thú: “Vậy xin mời công tử nói rõ. Nữ nhân ta ngoại trừ thân thể ra thì còn có thể trợ giúp được gì cho ngươi?”

Lưu Phong mỉm cười đem ý nghĩ của mình nói cho Liễu Oanh nghe, để cho nàng lựa chọn.

Liễu Oanh nghe Lưu Phong nói xong, cẩn thận hỏi lại: “Công tử, người xác định là không phải muốn ta tiếp khách để sinh lợi?”

“Cô nương, xem ra ngươi cũng chưa hiểu được. Thiên Thượng Nhân Gian của ta không hề giống với thanh lâu truyền thống. Hạ nhân dưới tay ta đều là các cô nương tự do làm việc. Nhất là về mặt kích tình thì lại là nghệ thuật biểu diễn giả, không phải là kỹ nữ. Hơn nữa tiền lương của các nàng mỗi tháng cũng hết sức hậu hĩnh.”

Liễu Oanh tịnh không quan tâm đến tiền lương, nàng quan tâm nhất chính là thoát ly chỗ này, thân thể có được tự do.

“Cô nương, chẳng hay đã hiểu được ý của ta hay chưa?”

Liễu Oanh lạnh nhạt nói: “Công tử, ta quan tâm nhất chính là sự tự do, không phải tiếp khách. Về phần tiền lương thì ta không cần.”

“Không sao, tiền lương là công sức của ngươi bỏ ra, còn chuyện tự do đương nhiên là ngươi tự do, không ai ép buộc ngươi được.” Muốn con ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ, đạo lý này Lưu Phong rất hiểu.

“Công tử, đã như vậy thì Liễu Oanh đáp ứng, chỉ là chuyện biểu diễn kích tình người cho ta một thời gian để chuẩn bị tâm lý.” Cho dù Lưu Phong nói đó là biểu diễn nghệ thuật nhưng Liễu Oanh vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Chuyện này ngươi yên tâm, ta sẽ an bài cho các ngươi chuẩn bị tâm lý.”

Lúc này Tình nhi tại bên ngoài lên tiếng: “Tiểu thư, Yến Vương phủ Chu Tam công tử đến.”

Liễu Oanh khẽ nhíu mày, rõ ràng là nàng rất căm thù người của Yến Vương.

“Ngươi nói với hắn thân thể ta không khỏe, không muốn gặp khách. Nói hắn vài ngày nữa trở lại.” Liễu Oanh định chơi Chu Tam một lần, vài ngày nữa thì nàng đã cao bay xa chạy với Lưu Phong rồi.

Tình nhi đang muốn lên tiếng, đã thấy Chu Tam tiến lên, vén rèm bước vào khoang thuyền, thấy Lưu Phong, không khỏi kinh hô lên một tiếng: “Lưu Phong, ngươi như thế nào cũng ở nơi này?”

Lưu Phong cười hì hì nói: “Đúng vậy thật là trùng hợp, quả là có duyên với Chu Tam công tử, đi đến đâu cũng gặp ngươi.”

Liễu Oanh nhìn Lưu Phong mỉm cười: “Nguyên lai hai người là bằng hữu.”

Lưu Phong khinh thường cười: “Cô nương đừng hiểu lầm, ta làm gì có phúc phận làm bằng hữu với người của Yến phủ.”

Chu Tam trắng mắt liếc Lưu Phong, sau đó nhìn Liễu Oanh nói: “Liễu Oanh cô nương, ta phụng mệnh phụ vương đến vấn an ngươi, đây là lễ vật của phụ vương gửi cho ngươi.” Nói xong một gã thuộc hạ của Chu Tam đã đưa ra một hộp gấm nhỏ tiến lại.

Liễu Oanh cũng không dám ngỗ nghịch với Chu Tam, hai tay tiếp lấy lễ vật, sai Tình nhi đi lấy trà cho Chu Tam.

Chu Tam nhìn Lưu Phong, hừ lạnh một tiếng nói: “Nhìn không ra Lưu huynh thật là phong lưu, mấy ngày trước vừa mới chuộc thân cho nữ nhi của Hộ Bộ thị lang, không tưởng hôm nay đã đến nơi này. Thật sự làm cho người ta bội phục. Hôm nay ngươi cũng muốn giúp đỡ Liễu Oanh cô nương chuộc thân sao?”

Lưu Phong lạnh nhạt cười, không giấu giếm: “Mấy ngày không gặp, Chu Tam công tử quả đã thông minh lên rất nhiều. Không sai, tại hạ quả là có ý này.”

Chu Tam cười khan hai tiếng, hướng Liễu Oanh nói: “Liễu Oanh cô nương, hắn nói là sự thật. Chỉ là nếu ngươi nguyện ý cùng hắn rời đi thì sau này ngươi đừng hối hận.”

Liễu Oanh trong mắt tràn đầy kỳ vọng nhìn Lưu Phong, lạnh nhạt nói: “Tam công tử, ta nghĩ rồi, nếu Tước gia giúp ta chuộc thân thì ta sẽ đi theo hắn.”

“Hừ.” Chu Tam cười lạnh một tiếng: “Liễu Oanh, ngươi đừng quên thân phận của mình. Ngươi phải suốt đời làm kỹ nữ, hắn như thế nào có thể phục hồi tự do cho ngươi được.”

Liễu Oanh nghe vậy cắn môi, không nói gì, hướng ánh mắt sang cầu cứu Lưu Phong.

Lưu Phong quay sang nhìn Chu Tam nói: “Trư Tam công tử, ta hỏi ngươi thiên hạ này của bệ hạ hay của Yến Vương? Ít nhất thì đây vẫn là thiên hạ của bệ hạ. Chuyện của Liễu Oanh cô nương ta đã nghe nàng nói qua, ta nhất định khôi phục tự do cho nàng. Cái gì mà suốt đời vi kỹ chó má gì gì đó.”

“Ngươi. Lưu Phong, ngươi dám.”

Chu Tam không nghĩ ra Lưu Phong hôm nay đã sính cường như thế, ngón tay chỉ mặt Lưu Phong nhưng không biết nói thế nào.

Lưu Phong đột nhiên giằn chén rượu lên mặt bàn, sắc mặt sầm xuống nói: “Chỉ cần có Bệ hạ thì Yến vương phủ không thể dùng tay che mắt thiên hạ được. Ta hôm nay sẽ dẫn Liễu Oanh rời khỏi đây, nàng sẽ hoàn toàn tự do, các ngươi dám ngăn cản ta không?”

Đối mặt với cường thế của Lưu Phong, Chu Tam xấu hổ không thôi: “Ngươi. Ngươi. Ngươi lớn mật.”

“Ta lớn mật, ta lớn mật thì sao bằng phụ tử các ngươi làm ra chuyện thương thiên bại lý như thế này?” Dù sao cũng là tử địch, Lưu Phong hoàn toàn không khách khí.

“Lưu Phong, ngươi chờ đi, nhìn chúng ta sẽ làm thế nào.” Chu Tam vốn là muốn động thủ đánh người nhưng nghĩ đến thân thủ kinh khủng của Lưu Phong, cuối cùng quyết định ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.

Ở kinh đô, sau khi chuyện của Trung Nghĩa Hầu xảy ra thì sự nguy hiểm của Lưu Phong trong lòng Chu Tam đã tăng lên rất nhiều. Trong mắt mọi người thì cái chết của Địch Nguyên Xuân không thể tra ra hung thủ nhưng Chu Tam và Yến vương phủ thì biết đó là do Lưu Phong gây ra. Chỉ là Hình Bộ của đế quốc và hoàng thành binh mã ti không tìm ra được chứng cớ mà thôi.

Đợi khi Chu Tam rời khỏi, Liễu Oanh nhìn Lưu Phong với một ánh mắt sùng bái: “Công tử, có thể nhục mạ người của Yến phủ như vậy thì người tuyệt đối là người đầu tiên của đế quốc dám làm. Ta hôm nay đã được mở rộng tầm mắt. Nhưng ta không rõ lắm. Chẳng lẽ ngươi không sợ Yến vương phủ trả thù sao?”

“Trả thù?” Lưu Phong khẽ mỉm cười: “Cô nương có điều không biết, tại hạ và Yến vương phủ đã sớm thành thế nước với lửa, còn sợ cái gì trả thù nữa.”

Thấy Lưu Phong nói vậy, Liễu Oanh đã hoàn toàn yên tâm.

Kế tiếp, Lưu Phong đem Liễu Oanh về trạch viện của Dương thị, cho nàng ở chung với Tiểu Điệp, cho các nàng làm quen, tương lai hai nàng chính là đồng sự của nhau.

Hôm nay, khi trời vừa tối thì Phùng Nguyệt phái đến vài tên phiên tử, nói với Lưu Phong chuyện của Trương Trạch Toàn, bệ hạ đã phê chuẩn, bọn họ có thể đến đại lao.

Tại Hình Bộ đại lao trong phòng giam dành cho phạm quan. Một vị trung niên nam tử đang ngồi gặm đùi gà, uống rượu, hưởng thụ sự đãi ngộ mà phạm nhân bình thường không bao giờ có thể có.

Người này chính là cựu Hộ Bộ thị lang Trương Trạch Toàn. Mặc dù bây giờ đang là trọng phạm nhưng dù sao quan chức vẫn là tam phẩm cho nên cuộc sống trong chốn lao tù vẫn có phần sung túc, ngày ngày miệng lớn ăn thịt, miệng lớn uống rượu, khiến cho các phạm nhân ở các buồng bên cạnh không khỏi ngưỡng mộ lão. Đáng thương là lão trong đại lao không hề biết tin tức bên ngoài, nữ nhi của mình chút nữa đã trở thành quan kỹ mua vui cho người khác. Hắn bây giờ vẫn ngồi đây ảo tưởng hứa hẹn của nữ nhân Đông cung kia. Nữ nhân kia đã nói với hắn, chỉ cần hắn nhận tội thì hắn và nữ nhi của mình sẽ phú quý cả đời.

Đột nhiên mấy tên nha dịch của Hình Bộ tiến vào, cầm côn bổng uy vũ khua lên trừng mắt nhìn các tên tội phạm đang chảy nước miếng.

Những người đó tựa như thấy lang thấy hổ, nhất thời không dám nhìn Trương Trạch Toàn nữa.

Trương Trạch Toàn nhìn ra ngoài thấy đám nha dịch, lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Hôm nay lại muốn ta nhận tội sao? Nói cho các ngươi biết, hôm nay Trương đại gia tâm tình khó chịu. Không nhận gì hết. Trở về nói cho vị kia ở Đông cung rằng ta sẽ không nhận gì hết cho đến khi có thể gặp mặt nữ nhi của ta. Một khi chưa thể xác định nữ nhi của ta có hạnh phúc không thì ta sẽ không nhận gì hết.

Nha dịch cầm đầu cười lạnh một tiếng, không để ý đến Trương Trạch Toàn, sai thuộc hạ mở cửa phòng giam, nói: "Trương đại nhân, Đông cung phái người nói cho lão biết. Dạo này ngươi đã chịu nhiều cực khổ nên lúc này muốn tiễn ngươi về thế giới cực lạc."

Trương Trạch Toàn nghe vậy run lên hỏi: "Ngươi nói là ý gì?"

"Ý gì? “Nha dịch cầm đầu khinh thường cười nói:” Trương đại nhân, ngươi là người thông minh, mà ngay cả thế giới cực lạc cũng không biết sao?"

"Các ngươi muốn giết ta? “Trương Trạch Toàn không khỏi biến sắc, căm hận hỏi:” Là ý của Thái tử phi hay là của Hoàng thái tôn?"

"Xin lỗi, huynh đệ ta không thể trả lời ngươi được. Chúng ta chỉ là phụ trách làm việc thôi." Nha dịch kia lạnh nhạt nói.

"Nhất định là nữ nhân kia, ta sớm biết ả sẽ không bỏ qua cho ta. “Trương Trạch Toàn sắc mặt trầm xuống, nói:” Ta đã sớm biết có ngày mình sẽ bị ả hại chết, bất quá các ngươi có thể cho ta trước khi chết được minh bạch một chút không?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio