Hi Du Hoa Tùng

chương 321: a mỗ-kim đan kỳ cao thủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Phu nhân, ngươi hiểu lầm rồi.” Lưu Phong nghiêm mặt nói: “Phu nhân, không dối gạt ngươi, bí mật này có thể vĩnh viễn ngươi cũng không biết. Cho nên ta nói mỗi người đều có một bí mật riêng tư của mình, có quyền giữ lại. Ta đối với thân phận của nàng cũng không hề quan tâm. Ta chỉ biết là nàng đối với ta rất tốt, nàng tuyệt đối sẽ không hại ta. Chỉ cần điểm này là đủ.”

Kim Vận phu nhân gật đầu chăm chú nói: “Công tử yên tâm, ta kiếp này nhất định sẽ không làm chuyện gì có lỗi với ngươi cả.”

Lưu Phong nhìn Kim Vận phu nhân cảm kích gật đầu, sau đó quay người rời đi.

Kim Vận phu nhân đưa mắt nhìn Lưu Phong rời khỏi, trong mắt toát ra một nỗi ưu thương.

Một lúc lâu sau, Kim Vận phu nhân quay người lại, tự nói một mình: “Hắn có thật sự thích ta không?”

Trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh già nua: “Vận nhi, ngươi thật sự quyết định sau này sẽ đi theo Lưu Phong?”

“A Mỗ, là người sao? Người đến đây lúc nào?” Kim Vận phu nhân từ âm thanh phán đoán ra thân phận người này, thoáng giật mình.

“Ta ở bên ngươi đã nửa tháng nay. Chỉ là vẫn không lộ diện mà thôi.” Thanh âm già nua mang theo cảm khái vô hạn: “Kỳ thật đôi khi ta cũng suy nghĩ, nếu Lưu Phong thật tình đối với ngươi thì ngươi đi theo hắn cũng là không sai. Bất quá ta có thể dám chắc một điều, đi theo Lưu Phong thì cuộc sống phía trước sẽ không thể bình yên được.”

“A Mỗ, ý này là ý gì?” Kim Vận phu nhân không hiểu, vội hỏi.

“Ngươi không thấy sao, Lưu Phong là một hài tử không đơn giản. Mặc dù ta không biết trong lòng hắn nghĩ gì nhưng ta dám chắc hắn tuyệt đối không như mặt ngoài vậy. A Mỗ đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ nhưng vẫn không thể nhìn thấu sự nông sâu trong lòng hắn.”

Kim Vận phu nhân kinh hãi hỏi: “A Mỗ, ý của người là hắn ít nhất đã là Nguyên Anh kỳ?”

“Không sai, rất có thể là như vậy. Nếu ta không nhìn thấu tu vi của hắn thì có thể có hai trường hợp. Trường hợp thứ nhất, hắn có pháp quyết che dấu tu vi bản thân. Trường hợp thứ hai, tu vi hắn mạnh hơn ta. Theo ta quan sát thì có lẽ Lưu Phong thuộc trường hợp thứ hai.”

“Trước tiên không nói chuyện công tử nữa. A Mỗ, ngươi rời khỏi Thánh sơn, chẳng lẽ mọi chuyện tại nơi đó đã kết thúc?” Kim Vận phu nhân lo lắng hỏi.

Thanh âm của A Mỗ trở nên tang thương nói: “Đã kết thúc, hoàn toàn kết thúc.”

“Hoàn toàn kết thúc?” Kim Vận phu nhân vội vàng hỏi: “Có đúng là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”

“Tình thế đối với chúng ta vốn là cực kỳ có lợi, không nghĩ tới Thánh nữ đã thỉnh Thái Thượng Hộ Pháp xuất sơn. Với tu vi và uy tín của Thái Thượng Hộ Pháp thì đại đa số giáo chúng đã tuyên bố thuần phục Thánh nữ đại nhân. Những huynh đệ tỷ muội không thuần phục đều bị Thái Thượng Hộ Pháp giết hết.” Thanh âm A Mỗ mặc dù rất bình tĩnh nhưng lại tràn ngập nộ khí.

“Thái Thượng Hộ Pháp không phải đã chết sao?”

“Hắn chẳng những đã chết mà còn tu thành Tà Anh. Thái Thượng Hộ Pháp mặc dù là đứng sau Thánh nữ nhưng lại không làm khó ta. Hắn nói muốn ta chuyển lời cho ngươi.”

“Chuyển lời?”

“Thái Thượng Hộ Pháp nói nếu ngươi đã từ bỏ Thánh Linh thì không nên trở về Thánh sơn. Sản nghiệp của ngươi bây giờ vẫn là của ngươi.” A Mỗ cười khổ một tiếng nói: “Vận à, kỳ thật ta cũng không đồng ý ngươi từ bỏ Thánh linh. Thánh nữ bây giờ là một người điên. Thánh sơn sớm muộn gì cũng bị nàng phá hủy.”

“A Mỗ, ngươi là người nhìn ta từ lúc nhỏ cho đến khi lớn lên. Ngươi hẳn phải biết ta không thích quyền lực, không thích tranh đấu. Bây giờ tâm ý ta đã nguội lạnh, trước kia ta thật tàn nhẫn, vì lòng tham của mình mà khiến cho thiên hạ chiến loạn. Năm đó tôn chỉ của Thánh sơn là thế thiên hành đạo nhưng bây giờ đã trở thành cái gì? Bây giờ giáo đồ Thánh giáo đã trở thành công cụ cho người ta tranh dành đoạt lợi. Ta không muốn nhìn thấy huynh đệ tỷ muội của mình tự giết lẫn nhau, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là tuyên bố rời khỏi.”

A Mỗ thở dài một tiếng: “Đúng vậy, ngươi là người ta chứng kiến từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành. Ta biết tâm địa ngươi rất thiện lương. Mặc dù ngươi đã bỏ đi địa vị tại Thánh sơn nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ bỏ qua cho ngươi. Vận à, trong thời gian này ngươi tốt nhất là nên cẩn thận. Ta lo Thánh sơn sẽ gây bất lợi cho ngươi.”

“Có A Mỗ bên người ta còn có gì phải lo lắng?”

“Ha ha, không sai.” A Mỗ ngạo nghễ nói: "Trừ phi Thái Thượng Hộ Pháp ra tay, nếu không thì với tu vi của ta thì không ai có khả năng đả thương ngươi. Bất quá A Mỗ không có cách nào lúc nào cũng ở bên ngươi.

"A Mỗ chẳng lẽ còn có chuyện gì?" Kim Vận phu nhân cảm thấy kỳ quái liền hỏi.

"Chuyện thật ra không có gì. Chỉ là ta lúc nào ở bên ngươi thì cũng có chút bất tiện."

Kim Vận phu nhân suy nghĩ, đang định đặt câu hỏi nhưng A Mỗ đã nói tiếp: "Đứa nhỏ này, ngươi còn chưa rõ ràng sao. Chẳng lẽ ngươi và hài tử Lưu Phong lên giường ta cũng phải xem sao?"

Kim Vận phu nhân nhất thời chợt hiểu ra, đỏ mặt, nhẹ giọng hỏi: "A Mỗ, thật sự người chưa thấy qua."

"Phì, A Mỗ lớn tuổi như vậy, ngươi nghĩ rằng ta đối với chuyện này còn hứng thú sao? Mỗi lần ngươi gặp mặt Lưu Phong ta đều giả lơ. Bất quá thanh âm của ngươi quá lớn, ta không muốn nghe cũng không được. Ha ha, Vận à, ta vẫn nghĩ người là nữ nhân dịu dàng, ai mà biết khi gặp Lưu Phong thì biến thành điên cuồng như vậy."

"A Mỗ đáng ghét, ngươi chỉ biết trêu chọc ta."

"Lưu Phong đáng chết, đều là tại hắn, mỗi lần đều là hắn hại ta la to như vậy." Kim Vận phu nhân nói thầm một câu, vội vàng ngậm miệng lại.

"A Mỗ, người nói đại kiếp của tu chân giới phải có Tử Hư Chân Long Khí mới có thể hóa giải được sao?" Kim Vận phu nhân chợt hỏi.

"Chuyện đó cả tu chân giới đều biết. Ngay cả các môn phái tại Vân Mộng Trạch cũng đã tiến nhập thế tục, chắc rằng tin tức đó là không sai. Bất quá tiểu nha đầu Thánh nữ kia thật vọng tưởng, nghĩ mình sẽ là hoàng đế. Thật là nằm mơ ban ngày. Chưa nói đến chuyện Thánh giáo ngày trước thảm bại vẫn chưa khôi phục lại được mà cho dù nàng ta có làm hoàng đế cũng không thể có Tử Hư Chân Long Khí. Thái Thượng Hộ Pháp cũng thật là, tự nhiên lại giúp đỡ tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng kia."

"A Mỗ, xem ra Thánh giáo lần này sẽ gặp đại nạn. “Kim Vận phu nhân thở dài một tiếng:” Quên đi, ta ngay cả Thánh linh cũng đã bỏ qua, còn quan tâm làm gì nữa."

"Đúng vậy, Vận nhi, tối thiểu thì bây giờ ngươi cũng không phải lo lắng nhiều thứ nữa. Ngươi bây giờ đã có thể mưu cầu hạnh phúc cho chính mình."

"A Mỗ, ta không biết giải thích thân phận của ta với công tử như thế nào."

A Mỗ suy nghĩ một chút, nói: "Mấy ngày nay ta quan sát Lưu Phong, ta cảm thấy hắn đã hoài nghi thân phận của ngươi. Ta vài lần phát hiện ra hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng ngươi mà suy tư."

"Xem bóng lưng của ta? Chẳng lẽ. “Kim Vận phu nhân kinh hãi nói:” Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra thân phận khác của ta?"

A Mỗ lên tiếng: "Phát hiện thì không chắc nhưng hoài nghi thì đã là chắc chắn."

"Ta nên làm gì bây giờ?"

"Chờ ngươi giải quyết mọi chuyện, sau đó tùy cơ hội nói hết thảy với hắn." A Mỗ đề nghị.

"Như vậy có được không? Công tử và Yến vương lẫn Thánh giáo đều coi là tử địch. Nếu hắn biết thân phận của ta thì có thay đổi tình cảm với ta hay không?"

A Mỗ cười nói: "Ngươi không cần lo lắng, hài tử kia nếu biết thân phận của ngươi, biết ngươi nắm giữ tư nguyên và nhân lực hùng hậu như vậy thì e sẽ rất cao hứng là khác.

"A Mỗ, ngươi sao có thể dám chắc như vậy? Ý ngươi là công tử cũng có dã tâm?"

"Hắn có dã tâm hay không thì ta không biết nhưng ta điều tra ba ngày đã phát hiện ra hắn đang tận lực phát triển thực lực của mình. Nếu ngươi có thể trợ giúp cho hắn, hắn dám chắc sẽ không cự tuyệt."

Kim Vận phu nhân lắc đầu: "Ta đã từng đề nghị nhưng hắn cự tuyệt."

"Vận nhi, ngươi sai rồi, Lưu Phong không phải là cự tuyệt mà hắn không muốn trước mặt ngươi đánh mất sĩ diện. Hơn nữa hắn căn bản là chưa biết trong tay ngươi có bao nhiêu tư nguyên và nhân lực."

"A Mỗ à nhưng nếu như vậy thì ta lại lâm vào cuộc sống đấu tranh như trước kia, không thể sống cuộc sống bình lặng nữa."

A Mỗ cười nói: "Đó là do ngươi thôi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio