“Ngươi hiểu được thì tốt.” Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói: “Xem ra tâm tính ngươi vẫn còn biết hướng thiện.”
Đan Hùng cảm thấy rất oan ức: “Tước gia, ngươi cần gì bức người như vậy? Tóm lại ta chắc chắn sẽ giúp người làm việc.”
Lưu Phong thản nhiên nói: “Nếu tâm tính của ngươi vẫn như trước kia, không thay đổi thì ngươi có thể rời đi. Ta cũng sẽ không ngăn trở. Mặt khác ta cũng muốn nói cho ngươi biết, mặc dù là ta áp bức ngươi nhưng ta tuyệt đối có đủ tư cách để làm việc này. Tuyệt Sắc kiếm tiên hẳn là đã nói cho ngươi biết ta đã tu thành Nguyên Anh.”
“Ngươi biết lai lịch của ta?” Đan Hùng hơi kinh hãi.
“Kẻ ngu mới không biết.” Lưu Phong lạnh nhạt nói: “Ta biết trong số bằng hữu thì người có khả năng sai sử Kim Đan kỳ cao thủ, ngoài Bạch Khiết ma dâm và Tuyệt Sắc kiếm tiên thì không còn ai nữa.”
“Bạch Khiết ma dâm? Ngươi gọi như vậy, nếu tiền bối biết sẽ không vui. Bà ta không trừng phạt ngươi sao?” Nghĩ đến vị mỹ nữ tiền bối này, Đan Hùng lại nổi lên một sự hâm mộ khôn tả.
Không đợi cho Lưu Phong trả lời, Đan Hùng chợt hiểu ra: “Đúng rồi ngươi là tiểu tình nhân của bà ta. Bà ta tự nhiên không dám trừng phạt ngươi.”
Lưu Phong nhìn Đan Hùng tự hỏi, tự trả lời, không khỏi buồn cười: “Bạch Khiết ma dâm thường xuyên đánh ngươi sao?”
“Ây, mỗi ngày đều đánh, mỗi khi thấy không vừa mắt là lại lấy ta ra để đánh.” Đan Hùng tựa như tìm được người thân để chia sẻ nỗi thống khổ của mình, kích động nói: “Tước gia, ngươi không biết đâu. Mỹ nữ đó thật sự là mạnh mẽ, ta dưới tay nàng thì không chống cự được một chiêu. Từ khi sư tôn của ta và bà ta trở về thì cuộc sống của ta không ngày nào không yên ổn. Mỗi ngày đều bị bà ta đánh cho thương tích đầy mình. Sau này Tước gia nên hảo hảo quản giáo lại vợ một chút mới được.”
“Vợ?” Lưu Phong bất giác cảm thấy buồn bực trong người, ý niệm của hắn cho đến bây giờ vẫn chưa thay đổi, hắn vẫn không hề coi Bạch Khiết ma dâm là vợ. Hơn nữa nữ nhân này muốn phi thăng thành tiên, vợ thế nào được chứ.
“Không nên nói lung tung, Bạch Khiết không thể là vợ của ta.” Lưu Phong giải thích.
Quỷ mới tin ngươi, mỹ nữ tiền bối gặp ai cũng nói ra mối quan hệ giữa hai người là một mối quan hệ ngọt ngào cơ mà.
Nghĩ tới đây, Đan Hùng vội vàng nói: “Tước gia, ngươi không được phủ nhận. Ngươi phải nghe ta nói, ta không muốn chịu sự hành hạ của mỹ nữ tiền bối nữa, khi bà ta quay lại, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta.”
“Được rồi, chuyện đó tính sau. Ngươi trước tiên nói cho ta biết, ngươi đi theo ta có thể giúp cho ta việc gì?” Lưu Phong vội vàng chuyển sang đề tài khác.
Đan Hùng cố gắng suy nghĩ, một lát sau lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Tước gia, ta có thể làm cận vệ cho ngươi. Với tu vi của ta thì dám chắc không ai có thể xúc phạm đến ngươi.”
Lưu Phong khinh thường cười nói: “Ngoại trừ sư tôn của ngươi và Bạch Khiết ma dâm thì khắp thiên hạ còn ai có thể đả thương ta?” Một người-một kiếm-một chim, cả ba hợp thành nhất thể, Lưu Phong quả thật không cần e ngại bất cứ ai.
Đan Hùng vội vàng nói: “Tước gia, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.”
“Ta không quan tâm.” Lưu Phong khinh thường nói.
Đan Hùng suy nghĩ một chút, đoạn nói: “Ta có thể làm việc cho ngươi. Tỷ như ngươi muốn giết hay bắt ai đó thì ta sẽ giúp ngươi.”
Lưu Phong nghe vậy cũng cảm thấy động tâm, nhìn Đan Hùng: “Được rồi, lý do này quả thật là làm cho ta động tâm.”
Đan Hùng mỉm cười nói: “Nói như vậy thì Tước gia đã đáp ứng yêu cầu của ta rồi đấy nhé.”
Lưu Phong nhìn Đan Hùng, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo nói: “Ta có thể đáp ứng yêu cầu của người vì câu nói vừa rồi. Bất quá ngươi phải biết thân phận của ngươi. Ta sẽ an bài cho ngươi gia nhập Cẩm Y Vệ, bất kể là bản lĩnh và tuổi tác của ngươi thế nào thì từ giờ trở đi, ngươi chỉ là một gã Cẩm Y Vệ bách hộ. Nếu ngươi cố ý cãi lời thì ta sẽ lập tức từ bỏ ngươi.”
Đan Hùng vội vàng gật đầu mỉm cười: “Hết thảy xin tuân theo sự sắp đặt của Tước gia.” Ý của Đan Hùng rất rõ ràng, hắn trước tiên muốn lưu lại đây đã rồi tính. Không biết sư tôn và mỹ nữ tiền bối có từ một nơi bí mật quan sát hay không nhưng nếu họ biết hắn ngay cả bản lĩnh lưu lại cũng không có thì ắt sẽ xảy ra chuyện lớn. Sư tôn thì có thể trừng phạt nhưng mỹ nữ tiền bối thì nhất định là cắt hết gân cốt trên người hắn.
Trăng tròn chiếu sáng, gió nhẹ thổi hiu hiu, bóng cây in hình xuống mặt nước, hết thảy đều như chìm đắm trong mộng, xung quanh u tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể phá đi không gian yên tĩnh này. Xa xa truyền lại vài tiếng chim hót líu lo.
Kim Vận phu nhân một mình đứng trên đỉnh núi, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn trăng sáng, cảnh vật xung quanh rất yên tĩnh nhưng trong lòng nàng lại không cách nào bình tĩnh được.
Hôm nay nàng phải trải qua ma kiếp gian nan nhất trong kiếp người của mình.
Mấy năm trước, cũng tại đây, vào một đêm nàng đã nói với Viêm Chánh, nếu hắn có khả năng thành công, tiến nhập cấm địa Thánh sơn, thì nàng sẽ từ bỏ Thánh linh, cùng hắn trở thành đôi thần tiên quyến lữ.
Vài năm sau, quả thật là nàng đã bỏ qua Thánh linh.
Đáng tiếc là không phải vì Viêm Chánh. Nàng rất rõ ràng nàng không hề thích Viêm Chánh. Trước giờ nàng vẫn xem hắn như là bằng hữu mà thôi. Bất quá nàng không ngờ năm đó mình chỉ là nói đùa, không ngờ Viêm Chánh lại coi là thật.
Đối mặt với sinh tử của bản thân, xông vào Thánh sơn, hắn cũng gác bỏ tất cả vì nàng.
Điều đáng ngạc nhiên là Viêm Chánh lại thành công. Hắn đã tiến vào cấm địa Thánh sơn thành công. Hơn nữa còn có thể trở ra. Hôm nay đúng là ngày mười lăm. Ánh trăng tròn vành vạnh, khung cảnh xung quanh cũng rất đẹp. Nhưng tâm tình của Kim Vận phu nhân thì lại dậy sóng.
Công tâm mà nói thì đối với tấm chân tình của Viêm Chánh, nàng rất cảm động nhưng cảm động lại không thể biến thành tình yêu được.
Năm đó nàng hứa hẹn với hắn chỉ là muốn dựa vào Thánh sơn đoạn tuyệt với hắn, bắt hắn từ bỏ hy vọng đối với mình.
“Kim Vận muội muội, muội quả nhiên là ở đây. Ta đã sớm cảm ứng được khí tức của muội.”
Từ không trung đột nhiên truyền đến một tràng cười sang sảng, một vị nam tử thân mặc bạch y xuất hiện. Người này cực kỳ anh tuấn, tiêu sái, đôi mắt giống như hai viên ngọc lấp lánh vậy, vừa hiện ra đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang lộ vẻ kinh hãi của Kim Vận phu nhân.
Kim Vận phu nhìn thấy người đó, trên mặt lộ ra vẻ không tự nhiên nói: “Chúc mừng huynh đã thu được Thánh kiếm.”
“Muội đã biết?” Viêm Chánh cảm thấy đắc ý, cười nói: “Có chí tự nhiên thành. Cứ nghĩ đến muội là tinh thần của ta lại trở nên cường đại, cuối cùng ta đã biến thành người khác. Chuyện thực là nằm mơ cũng không nghĩ ra.”
Viêm Chánh dừng một chút, cười nói: “Được rồi, Kim Vận muội muội sao lại biến thành bộ dạng như thế này? Như là một thiếu phụ vậy?”
Kim Vận phu nhân thoáng do dự một chút, lạnh nhạt nói: “Muội đã từ bỏ Thánh linh.”
“Ây, ta đã biết. Tốt lắm, bây giờ chúng ta đã có thể ở bên nhau.”
Kim Vận phu nhân thờ dài một tiếng, buồn bã nói: “Xin lỗi, muội không thể đáp ứng huynh.”
“Cái gì?” Viêm Chánh sắc mặt đại biến, kinh ngạc hỏi: “Kim Vận muội, muội nói gì?. Ta không tin.” Nói xong trên mặt Viêm Chánh hiện lên vẻ tức giận, trong mắt còn bắn ra sát khí.
A Mỗ ẩn nấp từ một nơi gần đó, thấy ánh mắt đầy sát ý của Viêm Chánh, trong lòng khẽ run lên, cúi đầu trầm tư một chút, xoay người rời đi.
Viêm Chánh chịu thống khổ nhiều năm bây giờ đã không còn là tiểu tử đơn thuần như trước kia nữa. A Mỗ đã nhìn thấy điểm này từ đôi mắt của hắn.
A Mỗ biết chuyện đêm nay sẽ không dễ dàng như Kim Vận phu nhân nói. Rất có thể Viêm Chánh vì hận mà làm ra chuyện bất lợi với Kim Vận phu nhân. Nếu xảy ra trường hợp này thì A Mỗ biết nàng và Kim Vận phu nhân cho dù liên thủ cũng không có khả năng là đối thủ của Viêm Chánh.
Vì thế bà quyết định đi tìm Lưu Phong.
.
Tại hậu viên của Thiên Thượng Nhân Gian, Dương thị đang cởi bỏ quần áo, một thân thể trắng như tuyết hiện ra trước mắt Lưu Phong. Hai bàn chân ngọc nhẹ nhàng tiến vào cái chậu tắm mà Lưu Phong đặc chế ra, khẽ dùng tay múc nước rưới lên bộ ngực của mình.
Cách đó không xa, một đôi sắc nhãn đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Dương thị, lộ ra vẻ thỏa mãn.
“Công tử, người cũng nên tắm đi.” Dương thị cố ý co chân, giơ lên khỏi mặt nước, hiện ra một hình ảnh quyến rũ, dụ nhân.
Lưu Phong mỉm cười, đi đến, vươn tay đặt lên ngực nàng, cười hắc hắc nói: “Phu nhân, để ta giúp ngươi xoa bóp, xoa bóp. Cho nó lớn lên.” Nói xong cũng không đợi Dương thị đáp ứng, bắt đầu xoa xoa, nắn nắn.
“Công tử, người thật là háo sắc.” Dương thị ngượng ngùng, mỉm cười, nhanh chóng phối hợp với tay hắn, phát ra tiếng rên rỉ.
“Công tử, đừng như vậy, nước sẽ chảy vào.” Lưu Phong sau phút hành hạ bộ ngực của nàng thì giờ đây, tay hắn đã di chuyển xuống vùng không gian giữa hai chân, khẽ tách hai chân nàng ra. Dương thị thuận theo, khẽ tách hai chân ra, ai mà ngờ một dòng nước, nhân cơ hội này chui tọt vào trong.
Lưu Phong cười hắc hắc: “Không sao, nước phải chảy vào trong mới tẩy rửa tốt được, như vậy có thể làm giảm bớt khả năng lây nấm cho người khác.” Chuyện vệ sinh nơi đó đích thực rất quan trọng, đó là nghiên cứu của y học.