Hi Du Hoa Tùng

chương 410: lưỡng nữ đồng sang

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Muội muội, chuyện này e là có chút không phải.” Kim Vận cười nói: “Ngươi và ta đều là nữ nhân của tướng công, ta làm sao có thể thu ngươi làm nha hoàn được. Việc này nếu để tướng công biết thì hắn sẽ không vui.”

“Kim Vận tỷ tỷ, người nghe muội nói đã.” Dương thị nóng nảy nói: “Vốn là muội phụng mệnh Tả thánh nữ đến đây dò xét thân phận của tỷ nhưng muội lại làm việc ngược lại. Nếu để cho nàng ta biết thì nàng ta sẽ không bỏ qua cho muội. Van cầu tỷ hãy giúp muội.”

A Mỗ cười lớn một tiếng: “Ngươi cũng thật là cơ trí, cũng biết sợ Hắc Ám thánh hình của Thánh giáo.”

Dương thị nghe vậy càng kinh hãi, vội vàng quỳ lạy trước mặt Kim Vận: “Tỷ tỷ, van cầu người thu muội làm nha hoàn của tỷ.”

Kim Vận do dự một lát, khẽ đỡ Dương thị đừng lên, lạnh nhạt nói: “Muội muội đừng khách khí, ngươi yên tâm. Ngươi là nữ nhân của tướng công, cho dù Liên Nguyệt và Thánh giáo muốn đối phó với ngươi thì cũng không dễ dàng đâu.”

“Kim Vận tỷ tỷ, công tử không giúp muội.” Dương thị giải thích: “Muội và tỷ không giống nhau. Tỷ là thê tử của công tử nhưng muội thì trong mắt công tử chỉ là một nữ nhân dâm đãng, hạ tiện. Người nhiều nhất là xem ta như tính nô. Hẳn sẽ không giúp muội. Bây giờ chỉ có tỷ mới có thể cứu muội.”

Ngay lúc này thì ngoài cửa truyền đến tiếng cười lạnh lùng của Liên Nguyệt: “Thanh Liên lớn mật, dám ngang nhiên phản bội ta. Ngươi có biết phản bội ta thì sẽ có kết cục gì không? Ngươi không hiểu cái gì là Hắc Ám thánh hình sao?”

Dương thị nghe vậy nhất thời diện mạo xám ngắt như tro tàn, nắm lấy tay Kim Vận: “Tỷ tỷ, người mau cứu nuội, cầu xin người cứu muội.”

Kim Vận mỉm cười, vỗ vai Dương thị nói: “Yên tâm, có ta ở đây ngươi sẽ không việc gì.”

Dừng một chút Kim Vận nhìn ra ngoài cửa cười nói: “Muội muội, nếu đã đến sao không tiến vào nói chuyện cùng tỷ tỷ?”

“Hừ! Ngươi đã từ bỏ thánh linh, ta có gì mà không dám.” Nói xong Liên Nguyệt đã đẩy cửa tiến vào, liếc mắt nhìn Dương thị một cái, sau đó nhìn sang Kim Vận: “Hảo tỷ tỷ của ta, mấy năm không gặp, không nghĩ ra người càng ngày càng xinh đẹp, trách không được Lưu Phong cũng bị ngươi câu dẫn.”

“Muội muội, cần gì nói khó nghe như vậy? Ta và tướng công là tình yêu chân chính, tại sao lại nói câu dẫn. Ngươi ngay cả Xử Tử Ngưng Hương cũng không câu dẫn thành công kia mà.” Kim Vận nhíu mày nói: “Muội muội, ta đã từ bỏ Thánh linh, hôm nay hoàn toàn không quan hệ với Thánh giáo nữa. Hy vọng ngươi không nên quấy rầy cuộc sống của ta.”

“Hừ!” Liên Nguyệt tiến lên vài bước, lạnh lùng nói: “Tỷ tỷ, ta xem ngươi càng ngày càng dối trá, ngươi nói ngươi từ bỏ Thánh linh, vậy thánh linh đang ở đâu? Ngươi nói bỏ hết mọi chuyện của Thánh giáo, thích sống an nhàn vậy sao ngươi lại câu dẫn Lưu Phong.”

“Thánh linh ta đã từ bỏ, về phần nó bây giờ ở đâu thì ta không quan tâm.” Kim Vận trầm giọng nói: “Về phần Lưu Phong thì ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, ta thật tâm yêu chàng.”

“Thật không? Ta xem ngươi phân nửa là muốn Thiên Thượng Nhân Gian của hắn.” Liên Nguyệt khinh thường nói: “Nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn muốn xảo trá.”

“Ngươi nói thế nào cũng được. Hôm nay thân phận của ngươi đã bại lộ, nên mau chóng rời đi là tốt nhất.” Kim Vận trầm giọng nói.

Liên Nguyệt hừ một tiếng, nhìn Dương thị nói: “Không sai, ta thừa nhận ta đã thất bại. Bất quá ta hy vọng ngươi không xen vào chuyện người khác. Ta muốn mang theo Thánh sứ Thanh Liên cùng rời khỏi nơi này.”

Dương thị nghe vậy càng sợ hãi, trốn sau lưng Kim Vận.

Không phải là Dương thị sợ chết nhưng Hắc Ám thánh hình so với chết còn đáng sợ hơn nhiều lần.

“Xin lỗi, ngươi không thể mang Thanh Liên muội muội đi được.” Kim Vận lạnh nhạt nói: "Nàng ta là nữ nhân của tướng công ta. Bây giờ ta để cho ngươi mang nàng đi thì ta làm sao ăn nói với tướng công ta. Ngươi đi đi, hôm nay ta không muốn động chuyện can qua đối với ngươi.

"Không được nhúng tay vào chuyện người khác. Thanh Liên đã phản bội ta, nó phải bị trừng phạt." Liên Nguyệt ánh mắt lạnh lẽo phóng ra.

A Mỗ trầm giọng quát: "Thánh nữ đại nhân, ngươi tốt nhất là rời khỏi đây. Nếu không đừng trách ta không khách khí."

"A Mỗ, hay lắm. Ngươi quả nhiên là rất thương tỷ tỷ. “Liên Nguyệt hừ một tiếng:” Tỷ tỷ, nếu ngươi kiên trì không chịu thả người thì ta không còn cách nào khác là sẽ nhờ Thánh giáo Tài Phán đến đây chấp pháp."

"Tài phán của Thánh giáo? “Kim Vận cười lạnh:” Ngươi uy hiếp ta sao thân ái muội muội?"

"Thánh giáo sẽ không bỏ qua cho ngươi. Phản đồ của Thánh giáo không bao giờ có thể chạy thoát. Điểm này tin rằng ngươi còn rõ hơn ta."

Dừng một chút Liên Nguyệt tiếp tục nói: "Thân ái tỷ tỷ, nếu hôm nay ngươi cố ý đối đầu với ta thì ta cũng không nói nữa. Bất quá ta nói cho ngươi biết, bất cứ thứ gì của ngươi ta cũng sẽ đoạt lấy. Nếu ngươi thích Lưu Phong thì ta cũng sẽ đoạt lấy hắn. Có một ngày ta sẽ cho hắn quỳ dưới gấu quần ta."

Kim Vận nhíu mày: "Hừ! Ngươi nếu có bản lĩnh thì cứ thử. Nhưng ta nhắc cho ngươi biết ngươi sẽ chỉ thiệt lấy thân mà thôi."

"Muội muội thân ái, ta thật ra cũng hy vọng ngươi có thể trở thành nữ nhân của tướng công ta. Nói không chừng đến lúc đó chúng ta có thể hòa hảo trở lại." Kim Vận mỉm cười, ánh mắt có chút mỉa mai nói.

"ngươi. Ngươi cứ chờ mà xem." Liên Nguyệt hậm hực liếc nhìn Kim Vận sau đó quay người đi ra khỏi phòng.

"Thanh Liên, ngươi sớm muộn cũng sẽ nếm mùi vị của Hắc Ám thánh hình." Từ xa xa truyền lại thanh âm của Liên Nguyệt.

"Ta nên làm gì bây giờ?" Dương thị vẻ mặt sợ hãi hỏi.

Kim Vận nắm lấy tay của Dương thị, an ủi: "Muội không cần lo. Ngươi là nữ nhân của tướng công, chỉ bằng vào điểm này thì Thánh giáo đã không thể đụng đến ngươi được."

"Nhưng." Dương thị đối với Lưu Phong vẫn chưa hề tin tưởng.

Kim Vận cắt lời nàng, nói: "Ngươi yên tâm, nếu tướng công đã cho ngươi vào phòng, lên giường thì hắn đã thích ngươi. Có thể ngươi chưa biết, tướng công nếu không yêu thì hắn không dễ dàng lên giường với nữ nhân. Được rồi, từ hôm nay ngươi khôi phục lại diện mạo của mình đi."

Nghe Kim Vận nói vậy, Dương thị trong lòng trở nên nhẹ nhõm đi một chút, vội tán công Huyễn Hình thuật, lộ ra chân diện mục của mình.

"Thanh Liên muội, từ hôm nay ngươi quên hết cuộc sống trước kia đi, quên cái thân phận Thánh sứ kia đi. Từ giờ ngươi là hảo tỷ muội của ta. Đêm nay ta và ngươi cùng hầu tướng công ngủ nhé."

Thanh Liên nghe vậy nhất thời sắc mặt có chút thẹn thùng: "Thanh Liên không dám, Thanh Liên không dám cùng nguyên Thánh giáo chủ ngủ cùng với nam nhân."

"Không cần thẹn thùng, tướng công là đại sắc lang. Nếu hắn biết chúng ta đồng thời hầu hạ hắn. Hắn dám chắc sẽ vui vẻ." Kim Vận ám muội cười.

Lưu Phong cũng không biết Liên Nguyệt đã bại lộ thân phận, rời đi.

Giờ phút này hắn mới tách Bạch Vũ ra, tiến vào thăm Kim Vận.

"Vận nhi, nàng sao rồi?"

Kim Vận vội cùng Thanh Liên tiến ra nghênh đón Lưu Phong.

Lưu Phong đang muốn ôm Kim Vận nhưng lại phát hiện ra Thánh sứ Ma giáo đang đứng một bên: "Thánh sứ? Ngươi thế nào lại ở đây?"

Phục hồi lại tinh thần, Lưu Phong mỉm cười nhìn Kim Vận: "Vận à, nàng ta là thuộc hạ của nàng sao?"

Kim Vận nhìn Lưu Phong, mỉm cười nói: "Nàng ta không phải là thuộc hạ của thiếp, nàng ta chính là nữ nhân của chàng."

"Nữ nhân của ta?" Lưu Phong bất giác cảm thấy mù mịt, không lẽ chuyện ở Giang Nam cũng có thể biến Thánh sứ thành nữ nhân của hắn?

"Thanh Liên ra mắt công tử." Thanh Liên nhanh chóng đem thân phận của mình nói ra cho hắn.

Nghe Thanh Liên nói xong, Lưu Phong một trận xấu hổ: "Nói như vậy thì ngươi chính là Dương thị. Vậy từ trước đên nay ta. Chuyện kia là với ngươi?" Lưu Phong buồn bực nghĩ thầm, nữ nhân Ma giáo quả nhiên tà môn.

Thanh Liên nghe vậy sắc mặt thẹn thùng: "Dương thị cũng là Thanh Liên."

"Được rồi, ngươi nói Liên Nguyệt là Ma giáo Tả thánh nữ? “Lưu Phong oán giận nói:” Vậy sao không chịu nói sớm." Lưu Phong rất hối hận, nếu sớm viết Liên Nguyệt là Ma giáo tả thánh nữ thì hắn nhất định phải bắt nàng ta lại.

Kim Vận tựa hồ như biết được tâm tư của hắn, đang muốn lên tiếng thì Vương Bảo Nhi đã tiến vào: "Đại ca, đệ đang tìm huynh."

Lưu Phong thấy Vương Bảo Nhi người đầy mồ hôi, phỏng chừng là đại sự, vội bước lên hỏi: "Có chuyện gì?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio