Hi Du Hoa Tùng

chương 509: người nhường một bước, ta nhường một bước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu mà Lưu Phong biết được nơi đó đang phong ấn lão gia tử của Chu Phong, hắn chắc chắn không dám đi vào. Phải biết rằng với thực lực Quỷ Tiên của Thái tử, chắc chắn nhìn ra tình huống thật sự của Lưu Phong. Giống như việc Lưu Phong trọng sanh, người khác tự nhiên vô pháp biết được thân phận thật của hắn, nhưng mà Thái tử tinh thâm linh hồn thuật, có thể phân biệt được linh hồn.

Đơn giản mà nói, nếu sau khi Lưu Phong gặp được Quỷ Tiên, thân phận Hoàng Thái Tôn của hắn nhất định bị phát hiện. Nói không chừng Lưu Phong sẽ bị truy cứu tội giết Hoàng Thái Tôn.

Vì nhanh chóng thuận lợi tiếp nhận Cao Lệ tam vương tử, mấy ngày nay có thể nói Cao Lệ và Phù Tang đã hao phí hết tâm cơ, thủ đoạn. Cơ hồ mà nói tất cả quan viên trọng yếu của Hoa Hạ đế quốc bọn họ cũng đã đi tìm rồi. Đáng tiếc bọn ăn thịt người này cũng không giúp được gì, nhưng lễ vật thì thu đủ, đàn bà thì lấy hết, nhưng kết quả thì vẫn trống không.

Sau đó bọn chúng cuối cùng biết được những đại thần này không dám nói, căn bản chủ yếu là do lão hoàng đế không muốn thả người, bọn họ cũng không dám đi.

Lão hoàng đế hôm nay rất sảng khoái, uy thế càng thịnh hơn so với lúc trước. Nhất là sau khi Hộ Bộ điều tra xong, uy tín càng tăng thêm nhiều. Dưới tình hình này không ai dám mở miệng nói gì cả.

Bất đắc dĩ lắm, Vũ Quy và Lý Chân Ái không thể làm gì khác hơn là đem toàn bộ hy vọng ký thác lên Lưu Phong, hy vọng vị hồng nhân bên cạnh hoàng đế này có thể giải quyết được.

Phù Tang tặng mỹ nữ, Cao Lệ tặng nhân sâm, ngoại trừ lão hoàng đế thì Lưu Phong là người thu lợi nhiều nhất. Có lẽ hiểu được bọn họ thật đáng thương, Lưu Phong hôm nay rốt cuộc đáp ứng đến dự yến hội với bọn chúng để cùng thương thảo chuyện Cao Lệ tam vương tử.

Đúng lúc hoàng hôn, Lưu Phong theo ước hẹn với bọn Cao Lệ tại một thanh lâu trong kinh thành.

Lý Chân Ái, Vũ Quy đã đến từ sớm rồi, đang đợi Lưu Phong, thái độ cực kỳ tôn kính.

Sau khi ngồi xuống, Lý Chân Ái cười nói: “Hầu gia đến phó ước, thật sự là vinh hạnh cho ta.”

“Khách khí. Khách khí!” Lưu Phong mặc dù có chút thành kiến với Cao Lệ bổng tử, nhưng dù sao người ta cũng nói lời tốt, nên bên ngoài cũng phải tỏ ra lễ độ.

“Hầu gia, đệ nhất danh kỷ của Cao Lệ là Phỉ Nhi tiểu thư hôm nay vừa đến, hôm nay ta muốn cho nàng hầu hạ Hầu gia, chẳng biết Hầu gia có ý kiến gì không?”

Lưu Phong điềm nhiên cười, không nói gì.

Đúng lúc này, tại lầu hai đột nhiên truyền đến một thanh âm kinh ngạc, Lưu Phong ngẩng đầu nhìn lại đã thấy một nữ tử tuyệt sắc mặc váy màu sắc sặc sỡ đang tiến lại.

Chỉ thấy nàng mang trên người một loại khí chất bí ẩn, bộ váy trên người thật hấp dẫn, bằng lụa mỏng, làm mỗi bước đi ai nấy đều thấy được sự rung động của gò bồng đảo.

Bốn nha hoàn trẻ tuổi đi phía sau đều là những nữ tử xinh đẹp tuyệt luân, đi phía sau nàng sắc mặt rất buồn bã.

Trong phút chốc, trong mắt Lưu Phong có một cảm giác kinh diễm.

Mặc dù gặp không ít mỹ nữ, nhưng mà hôm nay nhìn thấy vị mỹ nữ bổng tử này, vẫn là bị lóa mắt a.

Đôi mắt của Phỉ Nhi trong suốt vô tà, đầy vẻ tú lệ thoát tục, phảng phất như một tiểu hài tử băng thanh thuần khiết. Mà thân thể nàng cũng thật là hấp dẫn, cái eo nhỏ, cặp mông to lớn hình thành nên những được cong mãnh liệt đập thẳng vào mắt. Bộ ngực cao ngạo lúc nào cũng giống như muốn đột phá. A.

Trên người nàng tựa hồ như kết hợp cả hai: Thanh khiết và hấp dẫn.

Lưu Phong cũng là lần đầu tiên thấy được người đàn bà như vậy, trực giác nói cho hắn biết, hạng đàn bà này tuyệt đối không thể là kỹ nữ. Chắc chắn là Lý Chân Ái nói xạo.

Có lẽ bọn chúng muốn dùng mỹ nhân kế để đối phó ta?

Lưu Phong âm thầm bật cười, đối với đàn bà như vậy, hắn tuyệt đối không cự tuyệt. Đương nhiên, đàn bà thì sẽ lấy, nhưng tuyệt đối cũng không hứa hẹn gì với bọn Cao Lệ. Chuyện của Cao Lệ tam vương tử hoàn toàn là do lão hoàng đế quyết định, ngoại nhân làm sao can thiệp được. Lưu Phong thật sự không muốn vì chuyện này mà bất hòa với lão hoàng đế.

Đó là nguyên tắc của Lưu Phong, nhận hối lộ của ngươi, ăn của ngươi, uống của ngươi, lấy mỹ nữ của ngươi, nhưng không làm việc cho ngươi. Không phục thì ngươi tới cắn ta đi.???

Trong tâm của Lưu Phong đang rúng động, hắn thậm chí cảm giác được trái tim của mình đang đập loạn.

Lý Chân Ái thấy hai mắt của Lưu Phong rực sáng, nhìn chằm chằm vào Phỉ Nhi, trong lòng âm thầm sung sướng, biết ngay là tên háo sắc trúng kế rồi. Phỉ Nhi đại nhân xuất mã, ngươi còn không té ngựa sao?

“Hầu gia, Phỉ Nhi là ca kỹ nổi danh nhất Cao Lệ, quốc vương của ta cũng rất thích nghe nàng đàn ca nhảy múa. Hôm nay nàng vừa đúng lúc đến kinh thành Hoa Hạ du ngoạn, ta nói với nàng đại danh của ngươi, nàng vội vàng đáp ứng gặp mặt cùng người. Việc phúc khí này cho dù các nam nhân khác có nằm mơ cũng không được. Mị lực của Hầu gia quả nhiên cực lớn.” Lý Chân Ái cười cười ám muội nói. “Hầu gia, Phỉ Nhi đến nay còn là xử nữ, ngươi nếu có thể đoạt được trái tim nàng, coi như là đã làm rạng mặt nam nhân chúng ta.”

Lưu Phong cười hắc hắc: “Hết thảy tùy duyên đi” Duyên phận cái gì, ta đêm nay nếu có cơ hội, nhất định sẽ chiếm đoạt bổng tử mỹ nữ này.

“Hầu gia, thiếp đã nghe nhiều về đại danh của người, hôm nay mới hân hạnh được gặp, quả thật là nghe danh không bằng gặp mặt, Hầu gia so với lời đồn còn trẻ hơn, tuấn tú hơn nhiều. Hay là trước tiên thiếp xin tấu tặng người một khúc, được không?”

“Ha. Ha. Như thế rất hay.” Lưu Phong không chút che dấu dục vọng của bản thân, đôi mắt trong khi nói chuyện cứ chăm chú nhìn vào hai điểm nổi bật trên bộ ngực của nàng. Hiển nhiên đàn bà này không có mặt áo ngực, cũng không có mặc yếm.

Một khúc Tiêm Chỉ Bát Xử, cầm huyền vang lên.

Âm luật thật là nhẹ nhàng dễ nghe, uyển chuyển du dương.

Lưu Phong mặc dù không có hiểu biết âm luật, nhưng mà nghe xong tiếng đàn của Phỉ Nhi, có chút động dung, tâm thần như say, tâm trạng bồi hồi, âm thầm tán tụng đúng là kỳ cầm tuyệt nghệ vô song.

Các võ sĩ Cao Lệ, Phù Tang ngồi xung quanh, ánh mắt tất cả đều như si như dại, vẻ mặt si ngốc nhìn chằm chằm vào Phỉ Nhi, trong nửa khắc cũng không rời khỏi.

“Đã làm cho Hầu gia phải chê cười rồi.!”

Một khúc đàn xong, tứ phía tiếng vỗ tay như rúng động.

“Hầu gia, người có thể cùng ta vào khuê phòng được không?” Phỉ Nhi từ từ đi đến, quay về Lưu Phong thi lễ.

Thừa dịp Phỉ Nhi khom lưng thi lễ, tạo cơ hội cho Lưu Phong được dịp chiêm ngưỡng rõ ràng đàn bà này, nàng quả nhiên không có mặc nội y bên trong, làm cho bộ ngực bạo mãn xuất hiện một khe sâu hun hút. Bộ ngực thật là bạo mãn.

“Tất nhiên là được!” Đối mặt với bộ ngực “vĩ đại” như thế, Lưu Phong tất nhiên không thể cự tuyệt.

Quay đầu lại, Lưu Phong nói với Lý Chân Ái và Vũ Quy: “Mỹ nhân muốn gặp, ta không dám chối từ, hai vị xin chờ chút, chúng ta sẽ gặp lại sau?”

“Mỹ nhân quan trọng hơn, mỹ nhân quan trọng hơn.” Lý Chân Ái vội vàng nói.

Lưu Phong thấy bản thân Lý Chân Ái và Vũ Quy chẳng những không có nét gì phật ý, mà còn vui vẻ dị thường, trong lòng đã có đáp án. Hiển nhiên là yến hội đêm nay, vị mỹ nữ bổng tử này mới là chủ đạo.

Theo Phỉ Nhi đi lên lầu hai, tiến vào khuê phòng của nàng. Một cỗ mùi thơm nhất thời tràn đến.

“Phỉ Nhi, khuê phòng của nàng thật thơm, bất quá không bằng mùi thơm trên cơ thể nàng.” Vừa mới vào phòng, đóng cửa xong, Lưu Phong đã bạo dạn nói về khứu giác của mình.

Trong mắt Phỉ nhi hiện lên một tia ác ý, nhưng mà ngoài mặt vẫn làm ra vẻ thích thú như trước, đối với lời nói của Lưu Phong tựa hồ như rất hưng phấn.

“Hầu gia, ngươi thấy ta có đẹp không?” Đợi sau khi Lưu Phong ngồi xuống, Phỉ Nhi bạo dạn ngồi trên đùi hắn, đôi môi gợi cảm khẽ thổi một luồng hơi nóng vào lỗ tai hắn, nhẹ nhàng hỏi.

Lưu Phong cảm thấy tim như bị tập kích, thần tình hoảng hốt, si ngốc nói: “Đẹp!”

Mẹ nó, sao mà vẫn còn dại gái như vậy.

Lưu Phong phát hiện nữ tử tựa hồ có luyện qua mị thuật, hơn nữa còn là loại phi thường lợi hại. Bất quá tinh thần lực của Lưu Phong rất cường đại, vượt xa thường nhân. Cho dù là xử nữ Ngưng Hương của ma giáo cũng không thể mê hoặc được hắn, huống chi thủ đoạn Phỉ Nhi cũng thấp hơn nhiều.

Mùi thơm của cơ thể đàn bà đã ngầm nói cho Lưu Phong biết, nàng vẫn còn là xử nữ.

Hắn cố ý làm ra bộ dáng giống như là đã bị mê hoặc rồi, hai tay như vô ý đặt trên bộ vị mẫn cảm của nàng, một tay đặt trên mông nàng, tay khác khẽ choàng qua eo sờ soạng trên bộ ngực cao vút.

“A.”

Đừng thấy nãy giờ Phỉ Nhi giở ra bộ dạng dâm đãng mà lầm, nàng đã lớn như vậy nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên bị nam nhân sờ soạng trên những bộ vị mẫn cảm như vậy, nhất thời hai luồng khí nóng từ ngực và mông như chạy khắp người.

Lưu Phong chủ ý muốn thiêu đậu, kích thích đàn bà này.

Thời gian không lâu, cả người Phỉ Nhi mềm oặt như bún, thân thể vô lực, khuôn mặt ửng hồng kéo dài từ mang tai đến hai gò má. Trong miệng không ngừng vô ý phát ra những thanh âm rên rỉ.

Lưu Phong âm thầm cười trộm, có bao nhiêu đó bản lãnh mà còn dám câu dẫn ta.

Cảm giác đàn bà sắp lên đỉnh, Lưu Phong bạo dạn cười một cách vô sỉ: “Mỹ nhân, dục vọng sắp đạt cao trào chưa? Không bằng ta làm cho nàng nha.”

Phỉ Nhi nghe thế lấy làm xấu hổ, hận không đem tên nam nhân lớn mật này ra thiên đao vạn quả được.

“A.”

Bởi vì Phỉ Nhi không có ý chống cự, nên bàn tay của Lưu Phong đã từ từ phiên du trên ngực nàng dần dần xuống dưới địa phương giữa hai chân nàng. Khoái cảm mãnh liệt dâng trào làm cho thân thể Phỉ nhi không khỏi run lên bần bật, trong miệng không thể không phát ra những thanh âm rên rĩ kiều mị.

“Không được, không thể để tiếp tục như vậy được.” Phỉ Nhi dùng sức khẽ cắn môi một cái, sự đau đớn làm cho đại não của nàng thanh tỉnh lại vài phần.

“Hầu gia, chàng. Ngồi xuống một chút đi, thiếp xin hầu rượu chàng. Chúng ta vừa uống vừa tâm sự.” Phỉ nhi chậm rãi thoát ra khỏi lòng ngực Lưu Phong.

Lưu Phong cũng không ngăn cản, hắn còn đang muốn xem nàng sẽ còn giở ra chiêu gì nữa đây.

Phỉ Nhi cũng không biết Lưu Phong đang thi triển Thất Tinh Bộ bám theo sau nàng.

Đi vào trong phòng nhỏ, Phỉ Nhi cầm lấy một bầu rượu, khẽ bật nắp, lấy từ trong người ra một cái ngọc đỉnh nhỏ xíu rồi trút một đám bột trong suốt vào trong bầu rượu.

Phỉ Nhi cầm lấy bầu rượu, nhẹ nhàng lắc lắc để hòa tan lượng bột vừa đổ vào.

“Xú nam nhân, ai biểu ngươi dám chiếm tiện nghi của ta, dám ăn đậu hủ của ta, xem ta làm sao có thể ngẩng đầu nhìn thiên hạ được nữa, ta phải cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong” . Phỉ nhi nhíu mày, trong đôi mắt xinh đẹp giờ đây tràn đầy hận ý. “Nghe nói ngươi là hồng nhân bên cạnh lão hoàng đế, giờ ta khống chế ngươi để cứu tam ca. Nếu có thể giết được lão hoàng đế là tốt nhất, nếu không được thì.” Phỉ Nhi đã hạ cổ trùng “Tình Cổ” vào trong bình rượu, đây là cổ trùng của Cao Lệ, độc môn dùng để khống chế nam nhân của do nữ tử Thiên Thủy Cung luyện chế. Tình Cổ này quả là thiên hạ hiếm thấy. Nếu bị trúng Tình Cổ này tự nhiên sẽ bị khống chế. Trùng mẹ được nuôi dưỡng trong cơ thể của nữ nhân, được gọi là Thư Trùng, cổ trùng Hùng Cổ được nuôi dưỡng bên ngoài. Thư-Hùng hai loại cổ trùng này tâm ý tương thông, nhưng mà Hùng Cổ lại bị Thư Cổ chế ước. Cho nên chỉ cần Lưu Phong trúng phải trùng cổ, Phỉ Nhi có thể thông qua Thư Trùng trong cơ thể để khống chế Lưu Phong, bắt hắn làm nô dịch.

Lưu Phong đứng cách đó không xa, đã nhìn thấy toàn bộ sự việc, hơn nữa cũng nghe được hết thảy tiếng lầm bầm của nàng. Mặc dù thanh âm nàng đã hạ rất nhỏ rồi, nhưng mà đối với tu vi kinh người của Lưu Phong thì không kể là gì.

Từ trong giọng nói lầm bầm chửi rủa của nữ nhân này, Lưu Phong thu được hai tin tức.

Thứ nhất là người này rất nguy hiểm, nội tâm nàng tuyệt đối không giống như vẻ nhu nhược mà nàng thể hiện ra bên ngoài, điểm này không còn phải nghi ngờ gì nữa.

Hai là, nữ nhân này không phải kỹ nữ. Nàng xưng hô Cao Lệ tam vương tử là tam ca, chắc hẳn mười phần hết tám chín phần có thể nàng là công chúa Cao Lệ.

“Xú nữ nhân, nếu ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa” Lưu Phong âm thầm hừ lạnh một tiếng, toàn lực thi triển thất tinh bộ, rất nhanh rời khỏi căn phòng, thừa dịp Phỉ Nhi còn chưa quay lại, vội vàng lấy một chút phấn bộ màu trắng bỏ vào chén rượu

Đừng xem thường chất phấn bột màu trắng này, nó chính là xuân dược nổi danh đại nội hoàng cung tên là Dâm Hợp Hoan Tán, vô sắc vô vị, dược tính cường mạnh vô cùng. Phàm là người trúng độc, trong vòng nửa canh giờ bắt buộc phải phải cùng nam nhân giao hoan, nếu không xuân dược sẽ biến thành độc dược, công thẳng vào tim, thất khiếu chảy máu mà chết.

Loại phấn này do một đầu mục Cẩm y vệ kính tặng cho Lưu Phong. Hắn vẫn cất giấu bên mình do chưa có cơ hội sử dụng. Không ngờ hôm nay lại có cơ hội dùng đến.

Trong chớp mắt, loại phấn này đã biến mất hoàn toàn trong chén rượu.

Lưu Phong cũng đã nhớ kỹ chén rượu của mình.

"Để cho Hầu gia đợi lâu rồi, đây chính là rượu Bách Hoa Nhưỡng của Cao Lệ chúng tôi, Phỉ Nhi vẻ mặt vui vẻ đi đến. Nếu trước đó Lưu Phong không nhìn thấu tâm địa của nàng, quả thật không thể nghĩ nàng sẽ hạ độc trong rượu.

"Ha. Ha. Quả nhiên là hảo tửu, mùi vị thật thơm nồng." Lưu Phong tiếp nhận bầu rượu trong tay Phỉ nhi, đưa lên mũi ngửi một chút. Mùi vị quả thật rất thơm, nhưng mà nghĩ đến có cổ trùng bên trong, Lưu Phong không khỏi sởn da gà.

"Hầu gia, chúng ta cạn chén" Phỉ Nhi tức hận không bật người lên, dẫm nát tên Lưu Phong này dưới chân mình. Bây giờ nàng hy vọng Lưu Phong dùng rượu độc xong sẽ xử lý hắn.

"Tặc nương bì, nếu như ngươi vội vã muốn dùng xuân dược như vậy, ta tất nhiên sẽ thành toàn cho ngươi" Lưu Phong cười hắc chắc, tự mình châm rượu vào chén.

Hắn khẽ đưa chén rượu có chứa xuân dược cho Phỉ Nhi: "Phỉ Nhi tiểu thư, mừng cho duyên phận của chúng ta, hãy cạn một chén nào" Nói xong liền uống cạn một hơi.

Phỉ Nhi thấy Lưu Phong đã uống xong một chung Bách Hoa Nhưỡng có chứa cổ trùng, trong lòng nhất thời vui vẻ, không do dự uống hết chén rượu Bách Hoa Nhưỡng trong tay.

Đồng dạng đều là Bách Hoa Nhưỡng có chứa cổ trùng, nhưng mà trong cơ thể Phỉ nhi đã sớm có Thư Trùng, cho nên rượu này đối với nàng mà nói, không có chút tác dụng nào.

Đương nhiên, nàng cũng không biết Lưu Phong đã rắc Dâm Hợp Hoan Tán vào trong chén rượu trước rồi.

Cổ trùng phát tác cần có thời gian, theo như kinh nghiệm của người Cao Lệ, đại khái khoảng nửa canh giờ mới phác tác.

Phỉ Nhi trong lòng mừng thầm, nhưng bên ngoài vẫn không đổi sắc mặt, liền nâng chén tiếp tục cùng Lưu Phong uống rượu. Nàng chẳng biết chung rượu cổ trùng này khi Lưu Phong cầm đến đã bí mật dùng thanh diễm của thần điểu Phi nhi đốt cháy, tiêu diệt sạch sẽ rồi.

Đổi lại mà nói, Lưu Phong giờ phút này đang thưởng dụng, chính là Bách Hoa Nhưỡng thật sự.

Mà chén rượu Phỉ Nhi đang dùng, chính là Bách Hoa Nhưỡng có hàm chứa xuân dược.

"Phỉ Nhi tiểu thư, chúng ta đã uống rượu rồi, ta giúp nàng lên giường". Lưu Phong cười hắc hắc, đi vòng đến ôm chặt lấy Phỉ Nhi, khẽ đặt nàng lên giường.

Phỉ Nhi bình thản nắm tay Lưu Phong bỏ ra, trong đôi mắt ánh lên một tia mong chờ và cảnh giác.

"Phỉ Nhi tiểu thư, nàng không phải cho rằng ta nhân cơ hội chiếm tiện nghi của nàng chứ? Ta chính là người nghiêm chỉnh. “Lưu Phong vẻ mặt vô sỉ làm ra vẻ quân tử nó: I” Ta là quân tử, cùng ta ở chung một chỗ nàng căn bản không cần lo lắng gì cả".

Phỉ Nhi trợn trắng con mắt, có trời mà tin được, từ ánh mắt của hắn là đã biết hắn đang có ý đồ bất chính rồi, nhất là cặp mắt mê gái kia, căn bản là không rời khỏi bộ ngực của mình.

"Xú nam nhân, thời gian cũng sắp đến rồi, đợi lát nữa xem ta xử lý ngươi thế nào?" Phỉ Nhi âm thầm cười trộm, tâm trạng vui sướng cực kỳ.

Nhưng mà, cổ trùng trong cơ thể của Lưu Phong chưa phát tác, thì xuân dược trong cơ thể nàng đã nảy sinh tác dụng rồi.

Giờ phút này, sắc mặt nàng ửng đỏ, một luồng nhiệt lực từ tiểu phúc dâng trào lên, nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể, cơ hồ trong khoảnh khắc đó thân thể nàng nóng như thiêu đốt.

Lưu Phong tất nhiên biết chuyện gì đang xảy ra rồi, hắn chống cằm nhìn Phỉ Nhi: "Phỉ Nhi tiểu thư, mặt nàng tựa hồ càng lúc càng hồng hào. Có đúng là mệt mỏi không, nếu vậy ta đưa nàng lên giường nghỉ ngơi một chút nha. Nàng yên tâm, ta là quân tử, tuyệt đối sẽ không động tay, động chân với nàng". Tặc bì nương, muốn ta động thủ ư, khẳng định ngươi phải thỉnh cầu ta trước.

Xuân dược trong cơ thể Phỉ Nhi đang chậm rãi phát tác, nhiệt độ thân thể nàng càng ngày càng tăng lên, ngay cả thần trí ngày càng mơ hồ.

"Hầu gia, hãy lại đây." Phỉ Nhi yêu kiều kêu lên một tiếng, đầu khẽ dụi vào lòng ngực Lưu Phong

Quả là thơm tho mềm mại. Lưu Phong ôm lấy Phỉ nhi, khuôn mặt vờ ra vẻ kinh hoảng, run run giọng nói: "Phỉ Nhi tiểu thư, ta là người nghiêm túc, đứng đắn. Nàng làm như vậy tựa hồ không được."

Phỉ Nhi hai má hồng hồng, run giọng nói: "Nam nhân tốt, thân thể ta nóng quá." Nói xong đặt tay khẽ cởi áo ra, nhất thời toàn thân trên hiện ra lồ lộ.

"Ta nên làm gì bây giờ?" Lưu Phong vô sỉ hỏi.

"Sờ ta. Thân ta." Phỉ Nhi thốt ra lời kinh nhân, không kìm được liền ôm lấy thân thể nam nhân, cũng không biết nên làm thế nào nữa.

"Bất hảo rồi Phỉ nhi tiểu thư, thân thể ta cũng bắt đầu nóng lên rồi, chúng ta tựa hồ trúng phải dâm độc." Lưu Phong làm ra bộ dáng suy yếu, bộ mặt ra vẻ vô cùng khủng hoảng, nhỉn Phỉ Nhi nói.

Phỉ nhi vẫn còn một chút lý trí, nghe Lưu Phong nói như vậy nhất thời hiểu ra vấn đề: "Có người hạ xuân dược." Phỉ Nhi giật mình, rượu là do nàng đem đến, nếu là vậy thì ai có khả năng hạ dược đây. Bây giờ dưới tình huống này, nàng và Lưu Phong quả thật đã trúng phải xuân dược.

"Lưu Phong thở dài một tiếng “Không thể nghĩ được Lưu Phong ta thân là một nam nhân quân tử lại bị hủy trên tay bởi xuân dược. Phỉ Nhi tiểu thư, rượu là do nàng mang đến, ta hy vọng nàng cho ta một lời giải thích.”

Phỉ Nhi cố gắng hồi tưởng lại toàn bộ quá trình, không nghĩ ra người nào có thể hạ độc được.

Nàng lắc đầu: “Ta cũng không biết. Đáng chết, chúng ta bây giờ làm sao bây giờ.”

Lưu Phong tức thì nói: “Ta nghe nói xuân dược lợi hại thì phải giao hợp ngay, nếu không sau thời gian một nén hương có thể bị thất khiếu đổ máu mà chết” .

Phỉ Nhi ngước mặt khẽ cười, ánh mắt mê ly, trong ánh mặt xinh đẹp tựa hồ còn ẩn chứa nỗi sợ hãi thật sâu.

Đúng vậy, nàng bị câu nói của Lưu Phong làm cho sợ hãi, nàng không muốn chết, cũng không thể chết được. Sanh tử của tam ca còn chưa rõ, lúc này nàng tuyệt đối không thể chết được. Trước khi đi nàng từng đáp ứng với phụ vương và mẫu hậu, nhất định sẽ mang tam ca an toàn trở về.

“Ta không thể chết được, không thể.” Phỉ nhi lấy tay cởi bỏ nốt cái quần dưới hạ thể, toàn thân nàng lúc này hoàn toàn loã thể, thanh âm run rẩy nói với Lưu Phong: “Chúng ta. Giao. Hợp. Đi.”

Lưu Phong tiếp tục làm ra bộ dáng bị dược lực phát tác, chậm rãi đem quần áo trong người cởi ra, trên mặt biểu lộ vẻ khó chịu cùng vẻ dứt khoát nói: “Phỉ Nhi tiểu thư, chúng ta phải nhanh nhanh tìm cách giao hợp, nếu không chúng ta cũng không ổn đó.”

Phỉ Nhi nhìn thân thể xích loã của Lưu Phong, trong lòng rúng động, nhiệt độ trong người không khỏi tăng lên mạnh mẽ, nhất là khi nhìn thấy nhục căn nóng bỏng kia. Hạ thân nàng thậm chí đã xuất nước. Một nỗi khát vọng xuất hiện trong sâu thẳm.

“Hầu gia, chúng ta cùng giao hợp đi. Chúng ta không thể chết được.” Phỉ Nhi từng bước hướng đến Lưu Phong, hai tay không tự chủ được xoa ngực nam nhân, tựa hồ chỉ có như vậy mới có thể làm dịu bớt nổi khó chịu trong nội tâm của nàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio