Hi Du Hoa Tùng

chương 591: tâm tư của tần thủy dao và thủy mị nhi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Càng thêm kỳ diệu chính là trong nháy mắt Lưu Phong cảm giác được chính mình cùng trời đất hòa làm một, loại cảm giác này khó có thể dùng lời mà miêu tả được.

Khi tử hư chân long khí ổn định lại, cũng là lúc thần thức của Lưu Phong trở về với cơ thể hắn.

Sau khi ngưng thần, hắn phát hiện trong cơ thể mình Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki tam đại nguyên anh đang không ngừng hấp thu tử hư long chân khí.

Hơn nữa, giờ phút này trong cơ thể chúng ngũ trảo kim long đồ đằng cũng sáng ngời lên.

Tình huống này đã hoàn toàn vượt quá tầm phạm vi nhận thức của Lưu Phong.

Một tháng sau, Lưu Phong rốt cục cũng phá tan cấm chế, thành công bước ra.

Lãnh Nguyệt thấy mắt Lưu Phong trong lúc lơ đãng mà phát ra thần quang, trong lòng thầm ngạc nhiên, vội vàng hỏi: “Thiếu chủ, chẳng lẽ người đã luyện xong.”

Lưu Phong mỉm cười trả lời: “Không sai, ta đã hoàn thành cảnh giới tu luyện mà thái. Ách, phụ thân giới hạn rồi, chúng ta bây giờ trở về đi.” Nói thật Lưu Phong cho tới bây giờ vẫn chưa quen gọi thái tử là phụ thân. Dù sao chân chính có quan hệ với thái tử là Chu Phong chứ không phải hắn. Hắn bây giờ thuần túy là thực hiện lời hứa với Chu Phong thôi.

Cũng không biện pháp, ai bảo lại lại xuyên việt vào thân thể ngươi.

Nói một cách công bằng, cái chết của Chu Phong kỳ thật là do một tay Lưu Phong tạo nên.

Về điểm này, Lưu Phong trong lòng vẫn còn có chút áy náy.

Bất quá tất cả đều là ý trời trêu người, tất cả cũng không phải đều là do Lưu Phong.

Vân Mộng trạch, Phiêu Hương cốc

Ban đêm, Tần Thủy Dao và Thủy Mị Nhi đang đứng bên bờ hàn nguyệt thủy đàm, không ai nói gì, chỉ đứng lẳng lặng nhìn lên những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời.

Một lúc sau, Thủy Mị Nhi phá vỡ bầu không khí yên lặng, mở miệng nói: “Đại tỷ, tiểu quỷ đầu thật sự là hoàng thái tôn sao? Tỷ có phải đã sớm biết thân phận hắn?”

Tần Thủy Dao trong mắt hiện lên vẻ đắc ý: “Nhị muội, kỳ thật lúc trước ta chỉ là hoài nghi, gần đây mới xác định thân phận hắn, Phiêu Hương cốc chúng ta vận khí cũng thật tốt, tùy tiện nhặt nuôi một cô nhi, tự nhiên lại là hoàng thái tôn, người mang chân long chi mệnh, thật là tổ tông hiển linh a.”

Thủy Mị Nhi cười nói: “Đại tỷ, tỷ bây giờ mới biết tiểu quỷ đầu trọng yếu sao? Ta và tam muội luôn bao bọc cho hắn, nếu không hắn sớm đã bị tỷ đuổi cổ đi rồi.”

Nói đến đây, Thủy Mị Nhi đột nhiên nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện vẻ áy náy, vội vàng nói: “Xin lỗi, đại tỷ, ta không cố ý.”

Tần Thủy Dao thở dài một tiếng, thầm than thở: “Nhị muội, ta biết, trước đây ta đối phong nhi không tốt, bất quá ta cũng không có hối hận, vì ta có trách nhiệm với Phiêu Hương cốc. Ta hy vọng ngươi và tam muội hiểu cho tâm ý của ta.”

“Đại tỷ, tỷ đừng nói vậy, chúng ta tỷ muội bốn người, tỷ là khổ nhất. Những năm gần đây, chúng ta đều biết nỗi khổ trong lòng tỷ, không có tỷ Phiêu Hương cốc sẽ không thể phát triển mạnh và có được địa vị như ngày hôm nay.” Thủy Mị Nhi nhẹ giọng nói: “Ta cùng tam muội sẽ giải thích với tiểu quỷ đầu, hắn cũng là người hiểu biết, chắc chắn hắn sẽ hiểu được và không trách tỷ đâu.”

“Chỉ mong được như thế.” Tần Thủy Dao chỉ cười buồn mà chẳng tỏ rõ ý kiến.

“Được rồi, đại tỷ, người nói xem tiểu quỷ đầu vẫn chưa từng rời Vân Mộng trạch, vậy xuống núi hắn lại đào đâu ra những chủ ý quái dị ấy? Không nói thì thôi, đã nói tới thì nào là nội y, nội khố. Ta vẫn không thể nghĩ ra, hắn làm thế nào mà nghĩ ra được.” Thủy Mị Nhi cố ý nói lảng sang chuyện khác.

Nói đến nội y, mặt Tần Thủy Dao cũng không nhịn được đỏ ửng lên: “Phong nhi thiết kế quả thật là rất tốt. Ta dám chắc trên người hắn vẫn còn ẩn dấu rất nhiều bí mật.”

Dừng lạ môt chút, Tần Thủy Dao đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Nhị muội, kỳ thật ta vẫn luôn có cảm giác là Phong nhi vốn không thuộc thế giới của chúng ta.”

Thủy Mị Nhi hơi kinh hãi: “Đại tỷ, điều này sao có thể được? Phong nhi từ nhỏ được tam muội bế về nuôi từ Đại Tuyết sơn, chúng ta đã nhìn hắn lớn lên. Hơn nữa tỷ đã xác định hắn là hoàng thái tôn mà.”

Tần Thủy Dao lắc đầu cười nói: “Ta cũng không xác định, ta chỉ biết trên người Phong nhi có ẩn dấu rất nhiều bí mật.”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, khoảng cách tới kì tu chân đại hội không còn xa nữa, chỉ còn chưa tới nửa năm. Lần này Phiêu Hương cốc chúng ta phải chuẩn bị thật tốt, mượn cơ hội dương danh tu chân giới, cũng là hoàn thành tâm nguyện của tổ sư.” Tần Thủy Dao nghiêm mặt nói tới chính sự.

Thủy Mị Nhi cười nói: “Đại tỷ yên tâm, lần này đại hội, chỉ mình Phong nhi là đủ để phát dương uy danh sư môn ta.”

“Bản lãnh của Phong nhi, ta tất nhiên là biết.” Tần Thủy Dao đột nhiên có chút lo lắng nói: “Ta hy vọng tam muội có thể sớm vượt qua tình kiếp, đến lúc đó càng làm vẻ vang sư môn ta.”

“Đại tỷ, xem ra tam muội với tiểu quỷ đầu thực sự đã động chân tình, đến lúc đó tỷ định làm gì bây giờ?” Nhớ tới Nghê Thường, Thủy Mị Nhi không khỏi nhíu mày tỏ vẻ lo lắng. Tu chân chân giới nặng nhất luân lý cương thường, thầy trò yêu nhau nhất định sẽ không được tu chân giới chấp nhận.

“Hết thảy đều thuận theo tự nhiên, ta sẽ không can thiệp vào.” Tần Thủy Dao thản nhiên nói.

Thủy Mị Nhi nghe vậy, có chút vui vẻ, nhưng thoáng cái lại trở nên lo lắng: “Nhưng đại tỷ, thầy trò yêu nhau thì sẽ bị tu chân giới cười nhạo đó?”

Tần Thủy Dao do dự một chút, đột nhiên hừ lạnh nói: “Tu chân giới cường giả vi tôn (người mạnh được tôn trọng), chỉ cần Phong nhi cùng Nghê Thường có đủ thực lực thì ai dám phản đối.”

“Nhị muội, ngươi xem bắc đẩu thất tinh. Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki ba ngôi sao chung quanh đã xuất hiện tử hư chân long khí nhàn nhạt. Nếu ta đoán không sai, Phong nhi đã gặp cơ duyên tu luyện được tử hư chân long khí, hắn đúng là người được thiên mệnh lựa chọn.” Tần Thủy Dao nói nghiêm túc.

Thủy Mị Nhi nghe những lời đó, trong lòng mừng rỡ, vội nói: “Đại tỷ, Phiêu Hương cốc thì tỷ thiên tượng chiêm bặc (nhìn trời sao để bói toán) tốt nhất, bây giờ ngay cả tỷ cũng nói như vậy thì xem ra tiểu quỷ đầu này quả nhiên là may mắn thật.”

“Nói thì nói vậy, chứ con đường phía trước còn nhiều khó khăn, cuộc sống của Phong nhi sau này cũng không được yên bình nữa đâu.” Tần Thủy Dao thở dài một tiếng, vầng trán nhíu lại đầy lo lắng.

Thủy Mị Nhi tiện thể nói luôn: “Đại tỷ, hay là ta xuống núi, giúp Lưu Phong một chút.”

Tần Thủy Dao nghe vậy, càng lo lắng. Nàng trầm tư một chút rồi lập tức hỏi: “Nhị muội, cho ta biết, có phải ngươi cũng thích Phong nhi?”

Nghe xong câu hỏi của Tần Thủy Dao, người Thủy Mị Nhi không kiềm chế được run rẩy một chút, thoáng do dự rồi nói: “Đại tỷ, kỳ thật ta cũng không rõ ràng lắm. Chỉ là ta rất muốn đi gặp Phong nhi.”

Tần Thủy Dao ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng đang treo giữa trời, mãi lúc sau mới nhỏ giọng: “Nhị muội, ta lúc đầu để Phong nhi sớm xuống núi là vì tránh cho các ngươi cùng Phong nhi phát sinh tình cảm. Không nghĩ tới, điều ta sợ cuối cùng vẫn đến, cả hai tỷ muội các ngươi vẫn không chạy thoát được tình kiếp.”

Thủy Mị Nhi thấy Tần Thủy Dao lo lắng cho mình như vậy, trong lòng cũng thấy băn khoăn, chậm rãi nói: “Đại tỷ, xin lỗi, ta cùng Nghê Thường khiến tỷ phải lo lắng rồi, bất quá tỷ yên tâm, chúng ta sẽ giải quyết tốt chuyện này.”

Tần Thủy Dao nghe vậy cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng rồi nói: “Thôi, chuyện đã tới nước này, ta nói cái gì cũng đã muộn. Nhị muội, qua mấy ngày nữa ngươi cũng xuống núi đi. Bất quá, ngươi cùng tam muội phải hòa hợp với nhau, giữa hai tỷ muội các ngươi đừng có để xảy ra tình huống tranh đoạt gì.”

Thủy Mị Nhi nghe vậy, xấu hổ cười nói: “Đại tỷ, người nghĩ đi đâu vậy? Ta trong lòng vị tất đã thích Phong nhi, cho dù là thích, vị tất đã là tình cảm nam nữ.”

“Các ngươi là nữ nhân, ta cũng là nữ nhân. Tình cảm các ngươi với Phong nhi, ta sao lại không biết được chứ. Chỉ là bất quá các ngươi nhớ cẩn thận, đừng để xảy ra sơ xuất. Nếu các ngươi có thể an toàn vượt qua lần tình kiếp này, đối với con đường tu luyện sau này của các ngươi sẽ có trợ giúp rất lớn.” Tần Thủy Dao dặn dò: “Bên người Phong nhi có rất nhiều nữ nhân, các ngươi phải giữ bình tĩnh, ngàn vạn lần không được ghen tuông, tránh bị rối loạn tinh thần.”

Thủy Mị Nhi nghe theo gật đầu liên tục, dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Đại tỷ, năm đó sư tôn có nói, chúng ta bốn người đều sẽ gặp tình kiếp, ta cùng tam muội tình kiếp đã bắt đầu, vậy ngươi cùng tứ muội.”

Tần Thủy Dao cười khổ một tiếng, trả lời: “Lựa chọn lúc ban đầu đã khiến bốn tỷ muội chúng ta đều phải trải qua tình kiếp. Nhưng tình kiếp chỉ bắt đầu sau khi gặp được nam nhân mình yêu thích, ta và tứ muội sợ rằng bây giờ còn chưa có.”

Lưu Phong từ Hoàng lăng trở về, chuẩn bị qua loa một chút, sau đó quyết định đến Phong Linh cung trợ giúp người cha tiện nghi của hắn thành tiên.

Lãnh Nuyệt cùng Tiểu Thiến sống chết đòi đi theo nhưng Lưu Phong kiên quyết cự tuyệt. Với sức chiến đấu của họ, đi theo chỉ tổ càng làm vướng chân thêm thôi.

Ai biết được Vô Cực lão tặc có đi vắng hay không, Lưu Phong không muốn để họ bị thương tổn.

Từ khi bộc lộ thân phận, Lưu Phong coi hai người như trợ thủ đắc lực, tương lai có thể dùng hai người vào việc đại sự. Cho nên, dưới tình huống không cần thiết, tốt nhất là không để hai người gặp nguy hiểm.

Phong Linh cung.

Nơi thần bí nhất Hoa Hạ hoàng cung.

Tới trước cửa Phong Linh cung, Lưu Phong thấy phía trước âm khí dày đặc, một cỗ quỷ khí cường đại bao phủ chung quanh, khiến cả người hắn cảm thấy lạnh giá.

Đột nhiên Lưu Phong cảm thấy có vật gì đó ở cửa chính đang nhìn chằm chằm mình.

Vì thế Lưu Phong thu liễm tinh thần, hai mắt phát quang, cẩn thận nhìn nhất cử nhất động của cánh cửa.

Bất quá, sau thời gian một nén hương, Lưu Phong vẫn không phát hiện động tĩnh gì cả. Vì vậy từng bước một tiến dần đến cửa điện.

Vừa vào cửa, nhất thời một đoàn hắc khí kéo tới, va chạm với nguyên anh lực ở quanh thân lưu phong,, phát ra tiếng va chạm (có 2 chữ 嗵嗵 ko đọc được), tựa hồ gặp phải trở ngại.

Lưu Phong trán dần toát mồ hôi, trên mặt có chút lo lắng, bất quá hắn cũng không lùi bước, hiện giờ hắn bất quá chỉ có sử dung sức mạnh của Thiên Xu nguyên anh mà thôi.

Sau đó, để dễ dàng tiến vào, Lưu Phong vội vàng dùng thêm sức mạnh của Thiên Tuyền, hắc khí bị đẩy lùi về sau, hắn cũng tùy ý tiến vào cửa. Mặt hắn có vẻ thoải mái hơn, nhẹ giọng hô: “Thái tử điện hạ, người ở đâu?”

“Kẻ nào dám tự tiện xông vào Phong Linh cung.”

Ngay khi Lưu Phong vừa dứt lời, hai quỷ ảnh không biết từ đâu đột nhiên nhảy ra.

“Là các ngươi?” Lưu Phong nhìn thoáng qua, phát hiện là hai người đã từng giao thủ với hắn là Thanh Long, Bạch Hổ, nhưng bọn hắn bây giờ tựa hồ đã không phải là người nữa.

Bởi vì, Lưu Phong không cảm ứng khí tức con người trên bọn họ.

“Các ngươi sao lại biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này?” Lưu Phong có chút tò mò, trước kia tại Vân Mộng trạch, hắn cũng từng nghe nói về hoạt thi (xác chết đang sống), nhưng vẫn chưa có thấy qua, nay thật may mắn mới được gặp mặt.

“Lưu Phong, là ngươi.” Thanh Long mặt vẫn không đổi, nhưng cực kỳ phẫn nộ quát: “Đều do ngươi hại chúng ta, nếu không phải tại ngươi, chúng ta sao có thể bị Vô Cực Thần Quân luyện chế thành thi tu.”

“Thi tu?”

Tên rất là mới nha, thật đầy tính đổi mới, chỉ là không biết hai cái tên nửa người, nửa quỷ này mấy ngày nay có chút tiến bộ nào không thôi. Nói thật, Lưu Phong bây giờ chỉ muốn đại chiến một trận, kiểm tra thành quả tu luyện của mình một chút.

Bạch Hổ đứng kế bên Thanh Long cũng đã nhận ra kẻ thù, giận dữ hét: “Tiểu tử thúi, hôm nay là ngươi muốn chết đấy.”

Thanh Long cười lạnh: “Bạch Hổ, ngươi nói nhiều với hắn làm gì, giết!” Lời còn chưa dứt, đại đao trong tay hắn đã vung lên, phút chốc vọt lên mấy trượng, chém về phía ngang eo của Lưu Phong.

Lưu Phong mỉm cười, chân đạp thất tinh bộ, nhẹ nhàng tránh ra hơn trượng, liền nghe “uỳnh” một tiếng, chỗ hắn vừa mới đứng giờ đã là một chiếc hố to.

“Lưu Phong, nạp mạng đi.”

Đang nói, Thanh Long, Bạch Hổ một trái một phải quơ vũ khí trong tay, gào thét điên cuồng, tiếng thét the thé, chói tai. Làm cho người ta nghe được mà tê dại cả đầu óc.

Lưu Phong tung người lên, bay bay trên cao, cười lạnh một tiếng: “Với tu vi của các ngươi mà còn muốn đấu với ta.” Nói xong vận dụng tử hư chân long khí, ngưng tụ thành tiễn (tên), phân biệt bắn vào thân thể hai người.

Hai người thấy tiễn quang yếu ớt thì cũng không để ý.

Ai ngờ thân thể hai người sau khi trúng hai đạo tử hư chân long khí thì bị bắn ngược về phía sau mấy bước, té lăn quay ra mặt đất.

“Không xong, đây là lực lượng gì vậy, tựa hồ chúng ta không thể chống đỡ được!” Bạch Hổ vội vàng kiểm tra thân thể, phát hiện đạo tiễn quang lúc trước đã ăn mòn mất của hắn hai thành sức mạnh. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu toàn bộ sức mạnh của hắn sẽ bị phong bế hết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio