“Mẫu thân, người thanh tỉnh một chút đi, vì người cũng là vì ta, ta bây giờ chỉ đành làm như vậy, chỉ cần qua giai đoạn này, mọi chuyện sau này sẽ tốt lên.”
“Hài nhi đi đây, người hãy bảo trọng.” Hoàng Thái Tôn mặc dù có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn xoay người bước đi.
Nhìn bóng lưng con mình đang khuất dần, Thái tử phi hoàn toàn sụp đổ. Nàng cảm giác hy vọng cả nửa đời đều đã bị phá sản..
Nửa đời cố gắng, lại đổi lại được sự phản bội của con trai mình. Một nỗi thống khổ tràn ngập trong lòng rồi lan tỏa khắp cơ thể nàng.
Nàng cảm giác toàn thân đều mềm nhũn, trong một khoảnh khắc nàng nghĩ đến chuyện tự sát, nhưng rồi lại không cam lòng,
“Lưu Phong, Lưu Phong.”
Không hiểu tại sao, trong lúc bất lực nhất người trong lòng nàng nghĩ đến chính là Lưu Phong. Có phải là vì trên người hắn có hình bóng của thái tử, hắn so với thái tử còn tài hoa xuất chúng hơn.
“Tại sao, vì sao ta không phải là mẫu thân của hắn.”
Thái tử phi nằm dài trên mặt đất, cố gắng bình tâm trở lại, tích cực nghĩ đối sách. Nàng không phải loại người dễ dàng thua người khác. Cho tới ngày hôm nay, nàng vẫn như trước không muốn nhận thua.
Kẻ phản bội nàng tuyệt không có kết quả tốt đẹp. Dù cho đó là con mình, nàng cũng không bỏ qua.
Yêu càng sâu, hận càng nặng.
Lúc này, giờ phút này, Thái tử phi tràn ngập sự cừu hận với Hoàng Thái Tôn. Nàng vì y đã phấn đấu cả nửa đời người, nhưng hôm nay lại đổi lấy sự vô tình, sự phản bội. Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể thể tha thứ.
Hừng sáng, Thái tử phi mơ hồ nghĩ ra một chủ ý tốt.
Chỉ cần Lưu Phong đến đây, nàng sẽ áp dụng ngay biện pháp này.
Cuộc viễn chinh đã sắp tới gần, do lão hoàng đế yêu cầu, Lưu Phong đã điều động đệ nhất đội của Thần Thánh Quân Đoàn đến kinh, nhân số gần bốn ngàn người.
Trải qua sự không ngừng phát triển, ngày nay Thần Thánh Quân Đoàn của Lưu Phong đã tăng nhanh về số lượng, đạt tới sáu ngàn quân. Bất quá vì sự an toàn của Phong Thành, Lưu Phong vẫn âm thầm để lại hai ngàn tinh binh giao cho Đan Hùng thống lĩnh.
Còn hắn đích thân thống lĩnh bốn ngàn tướng sĩ. Giữ chức viễn chinh tiên phong.
Đối với cuộc viễn chinh lần này, Lưu Phong cũng không có bài xích. Tiến quân xâm lược Bổng Tử Quốc và Qủy Tử Quốc đối với Lưu Phong mà nói có ý nghĩa rất khác biệt. (Bổng tử > Cao Ly, Quỷ Tử > Phù Tang)
Ít nhất có thể thỏa mãn ý định kiếp trước của hắn.
Sự thật là trong kiếp trước, Lưu Phong vẫn là một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, có rất nhiều sự bất mãn đối với hai nước Hàn-Nhật. Hy vọng một này có đủ khả năng đem hai nước đó tru diệt.
Kiếp trước Lưu Phong sanh lúc hòa bình, huống hồ hắn cũng chẳng có năng lực kia.
Nhưng bây giờ đã không giống kiếp trước, Lưu Phong bây giờ đã gần đạt tới đỉnh cao ở thế giới này, hắn tuyệt đối có năng lực.
Bất kể lão hoàng đế xuất chinh vì tâm tư gì, Lưu Phong cũng đều tin tưởng lần viễn chinh này hắn sẽ xuất toàn lực. Trải qua chuẩn bị kỹ càng, có thể nói mọi sự đã chu toàn, chỉ cần có gió đông (điển tích trong Tam Quốc, ý chỉ cơ hội) chỉ cần lão hoàng đế chuẩn bị xong đại quân. Một tiếng ra lệnh, Lưu Phong có thể tạo nên một sự kiện oai liệt.
Chuyện Lưu Phong lo lắng cuối cùng cũng xảy ra. Mộ Dung Thiên đã chết.
Điều bất ngờ là mẫu tử Mộ Dung phu nhân cũng không biểu hiện quá nhiều đau thương. Các nàng hoàn thành nghi thức xuất tấn cho Mộ Dung Thiên, sau đó đưa vào trong linh đường của gia tộc.
Mộ Dung Thiên trước khi chết đã dặn qua thê nữ (vợ con), nhất định lấy đại cục làm trong, người chết là chuyện nhỏ, lợi ích gia tộc mới là chuyện lớn. Mẫu tử Mộ Dung phu nhân rưng rưng nướ mắt gật đầu, đáp ứng lời dặn dò của hắn.
Vì thế, các nàng đã hóa bi thương thành sức mạnh.
Người chết an nghỉ, người sống thì an khang. Lưu Phong cũng không biết an ủi hai mẹ con Mộ Dung phu nhân như thế nào, chỉ là nói vài câu cho có lệ, hơn nữa tỏ vẻ hắn sẽ tận sức trợ giúp Mộ Dung thế gia.
Ngày thứ ba hạ táng Mộ Dung Thiên, Lưu Phong đã để Tuyệt Tình vào Mộ Dung thế gia để bồi dưỡng chiến sỹ gia tộc.
Sau đó Lưu Phong cùng Nghê Thường, Trương Mỹ Nhân cẩn thận bàn bạc một phen, cuối cùng để cử Mộ Dung phu nhân đại diện cho Phiểu Miểu Cốc tham gia Tu chân đại hội lần này.
Bất quá sau khi biết tu vi của Mộ Dung phu nhân, Trương Mỹ Nhân và Nghê Thường có chút mất mác.
Một người dễ dàng đạt được tu vi Nguyên Anh kỳ, trong khi các nàng phải từng bước mà tiến lên.
Lưu Phong sớm biết tấm sự của hai vị sư tôn, hắn ân cần an ủi, hơn nữa đem đan dược thái tử tặng đưa cho hai người.
Lưu Phong phỏng đoán sau khi ăn đan dược này, tu vi hai người sẽ từng bước đạt đến Nguyên Anh cũng không phải là vấn đề lớn.
Trương Mỹ Nhân cùng Nghê Thường tu vi đã tu luyện rất cao, chẳng qua khiếm khuyết một món dẫn tử, cho nên dưới sự trợ giúp của Lưu Phong, đạt thành Nguyên Anh cũng không phải việc khó.
Mà Lưu Phong lo lắng chính là mình với Trương Mỹ Nhân có cơ hội kích tình song tu hay không, như vậy đối với hắn và nàng ta đều có lợi.
Lần trước hấp thu thần lực của thần linh, Lưu Phong hoàn toàn chưa hấp thu hết, hắn đã để dành lại một bộ phận.
Sở dĩ hắn làm vậy, mục đích rất đơn giản, là để giúp đỡ cho những đàn bà của hắn.
Tam sư tôn, bây giờ e là không được.
Bất quá kể ra tứ sư tôn và hắn cũng ít phải lo hơn, nói như thế nào hai người cũng đã có lần đầu tiên. Có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai.
Lưu Phong cảm giác ngày đó Trương Mỹ Nhân rất sung sướng, đối với mình cũng không quá phản cảm, thậm chí nàng có phần thích thú.
Khi chia tay, Lưu Phong nhẹ nhàng nói bên tai Trương Mỹ Nhân: “Tứ sư tôn, tối nay ta vào phòng nàng.”
Trương Mỹ Nhân sắc mặt đỏ lên, im lặng chẳng nói gì, mặt cắt không còn giọt máu liếc Lưu Phong một cái.
Nghê Thường thấy sắc mặt sư muội tái đi, nàng hỏi: “Tứ muội sao thế?”
Trương Mỹ Nhân nghe thế, vội nói: “Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta đi...” - Trương Mỹ Nhân bây giờ chỉ sợ chuyện tình của mình bị Nghê Thường phát hiện.
Nàng thật sự không biết nên giải thích với Nghê Thường như thế nào.
Ban đêm, Trương Mỹ Nhân nằm ở trên giường, nhớ tới lời nói của Lưu Phong vào ban ngày, trong nàng xuân tình rạo rực, tất cả xúc động tình cảm đều đang khuấy động trong tim nàng.
Tấm tình của nàng thậm chí của chút mâu thuẫn, vừa mong Lưu Phong đến, lại hy vọng hắn đừng tới.
Giờ phút này, Trương Mỹ Nhân mặc dù nằm ở trên giường, nhưng tâm tình không một chút nào bình tĩnh, trống ngực đập liên hồi.
Lúc nửa đêm, Lưu Phong rốt cuộc không một tiếng động chui vào phòng nàng.
Trương Mỹ Nhân khuôn mặt nóng bừng, nàng nói: “Phong nhi, đã trễ như thế này, ngươi còn tới làm gì?” - Vì che giấu sự bối rối của mình, Trương Mỹ Nhân lấy thân phận sư tôn hỏi một câu.
Lưu Phong thầm bật cười. Sư tôn cũng thật dối trá, rõ ràng cả đêm đều đợi mình mò lên giường nàng, thế mà bây giờ lại làm ra vẻ hồ đồ.
Ngươi giả vờ hồ đồ, thế chúng ta thành thật một phen nha.
Lưu Phong hắc hắc cười, hắn chánh sắc nói: “Tứ sư tôn, ta muốn hỏi người một chút, ta đưa cho nàng đan dược, sao nàng không ăn? Đây chính là hảo đồ vật đó, có thể giúp nàng tu thành Nguyên Anh.”
Ồ. Là như thế sao."-Hơi thở đã hơi chậm rãi lại, Trương Mỹ Nhân ngồi dậy. Giờ phút này nàng chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh, dưới ánh sáng của ngọn nến thân hình nàng càng thêm mê người, khuôn mặt kiều mị ửng đỏ, tựa hồ nhớ tới một chuyện thú vị gì đó.
Đúng vậy, không biết tại sao nữa. Mấy ngày nay trong lòng Trương Mỹ Nhân cứ nhớ tới lần hoan ái cùng Lưu Phong. Mặc dù lúc đó bị bức ép, nhưng từ trong lòng Trương Mỹ Nhân đã nguyện ý, một tư vị thật tuyệt vời.
“Tứ sư tôn. Đêm hãy còn dài, đệ tử ta thật là vô tâm quá đi, không bằng chúng ta cùng thảo luận ở đây nha?” Nói xong Lưu Phong chậm rãi đi đến, ngồi trên mép giường cùng Trương Mỹ Nhân.
Trương Mỹ Nhân mặt có chút ửng đỏ, nhưng không cự tuyệt đề nghị của Lưu Phong.
Lưu Phong thầm cười hắc hắc, thật hấp dẫn quá, tay hắn khoác lên vai của Trương Mỹ Nhân, Trương Mỹ Nhân hô hấp nhất thời dồn dập, chỉ có điều một cử động cũng không dám.
“Tứ sư tôn. Chuyện ngày đó ta thật không có ý gì, bất quá ta hiện đang suy tưởng, cảm giác thật tuyệt diệu.” Lưu Phong cố ý chuyện đêm đó. Lại hướng về phía Trương Mỹ Nhân xem phản ứng của nàng.
Trương Mỹ Nhân nghe vậy, thân thể mềm mại run lên, hô hấp càng ngày càng gấp gáp.
Lưu Phong dùng mũi hít vào cổ nàng một cãi, một mùi hương dễ chịu truyền đến, bàn tay hắn hướng ngực nàng vuốt ve, liền khiến Trương Mỹ Nhân xoay người lại.
Trương Mỹ Nhân đỏ mặt. Miệng thở hổn hển như sắp chết ngạt đến nơi, cúi đầu không dám nhìn Lưu Phong. Bởi vì trống ngực nàng đánh rất mạnh, nên đôi gò bồng đảo bão mãn của nàng lại càng phập phồng không ngừng, rất chi là mê người.
Nhìn phong thái kiều mị của Trương Mỹ Nhân, Lưu Phong hưng phấn vô cùng, hắn lớn mật dùng miệng hôn lên dái tai của nàng.
Trương Mỹ Nhân tùy ý Lưu Phong khinh bạc, đôi mắt nàng nhắm nghiền, gò má lại càng thêm hồng nhuận, trong lòng có chút kinh hô. Nàng từng được đàn bà hôn qua, nhưng cảm giác trước đây căn bản không thể so bằng hôm nay.
Tư vị nam nhân quả nhiên thật không sai mà..
Đương nhiên, nơi này chỉ có nam nhân duy nhất là Lưu Phong. Đối với nam nhân khác, Trương Mỹ Nhân vẫn luôn bài xích. Nhưng nàng và Lưu Phong tranh đấu lâu nay, vô hình chung hắn đã chiếm cứ một địa vị rất quan trọng trong lòng nàng.
Lưu Phong hôn một hồi, nhìn Trương Mỹ Nhân cực kỳ thoải mái, hắn cười hắc hắc, nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc váy ngủ, mỹ nữ tuyệt đẹp với bộ ngực bạo mãn xích lõa hiện ra ngay trước mặt Lưu Phong.
“Tứ sư tôn, ngực nàng đẹp quá..” Lưu Phong lớn mật ca ngợi.
Trương Mỹ Nhân hừ lên một tiếng yêu kiều nhưng vẫn im lặng không dám nói gì nữa.
Đêm trước thật sự là nàng bị bức ép, nhưng đêm này tâm tư nàng đã có chút mâu thuẫn.
Lưu Phong cũng không để ý điều này, hắn không ngừng vuốt ve bộ ngực bạo mãn của nàng, tay vân vê hạt đậu hồng trên nhũ phong nàng, nhẹ nhàng dùng miệng mút một chút.
“Phong nhi, không muốn mà.” Trương Mỹ Nhân nhịn không được kêu lên một tiếng, mỹ nữ rốt cuộc mở đôi mắt nhìn lên, thẹn thùng liếc Lưu Phong một cái.
Dối trá, bộ dáng như vậy rõ ràng là rất thoải mái.
Không muốn sao? Lời nói thật không thành thực!
Lưu Phong chẳng thèm để ý, hắn không ngừng mút liếm cái hạt tròn hấp dẫn kia. (Dung từ hơi tục chút xíu nhưng DG dùng như thế, tớ cũng lười thay, các bác thông cảm – QQ).
Dần dần Trương Mỹ Nhân chịu không nổi đôi môi anh đào phát ra âm thanh nhè nhẹ, nàng khẽ rên rỉ, thân hình giãy giụa vặn vẹo, lúc này nàng đã nhịn không được bắt đầu nghênh hợp với Lưu Phong. Có lẽ trong lòng nàng vẫn còn phản đối, nhưng cơ thể nàng lại không còn do nàng khống chế nữa.
Liếm mút hồi lâu, miệng Lưu Phong mới rời khỏi bộ ngực bạo mãn của Trương Mỹ Nhân, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Trương Mỹ Nhân, vẻ mặt rất mập mờ, nhưng cũng hết sức chăm chú hỏi: "Tứ sư tôn, thoải mái không?"
Trương Mỹ Nhân sắc mặt đỏ hồng, liếc Lưu Phong một cái, cũng không hề trả lời hắn.
"Ha ha, Tứ sư tôn, ta biết nàng nhất định rất thoải mái, mặc dù nàng không nói, nhưng vẻ mặt nàng đã bán đứng nàng. “Lưu Phong cố ý dán sát miệng vào tai nàng, hắn nói:” Tứ sư tôn, đêm đó có chút chưa thỏa mãn, đêm nay ta sẽ hảo hảo hưởng thụ nàng, chắc nàng sẽ không phản đối chứ."
Nói xong lời này, Lưu Phong không đợi Trương Mỹ Nhân có phản ứng gì, bàn tay to lớn lần mò vào hạ thân của nàng.
Trương Mỹ Nhân vẻ mặt đỏ bừng, có chút kích động cùng thẹn thùng, nàng ý thức được, vội khép đùi lại, không cho Lưu Phong đắc ý.
Lưu Phong cười hắc hắc, đột nhiên cúi đầu thấp xuống, hôn xuống tiểu phúc (bụng) nàng, Trương Mỹ Nhân chỉ kịp á lên một tiếng, đã không kịp ngăn hắn lại, đành mặc cho hắn làm gì thì làm.
Lưu Phong nhân cơ hội này miệng hôn không ngừng làm Trương Mỹ Nhân một trận xuân tâm nhộn nhạo, chỉ chốc lát giữa hai chân của nàng đã rất ẩm ướt.
“Tứ sư tôn, thân thể nàng rất đẹp, thật sự rất đẹp.”
Ngẩng đầu lên, Lưu Phong cẩn thận nhìn cơ thể thật tuyệt mỹ của Trương Mỹ Nhân đang trần truồng trước mặt chân thành ca ngợi.
Trương Mỹ Nhân ngượng ngùng không chịu nổi, nhưng trong lòng lại rất vui mừng. Đối với lời ca ngợi của Lưu Phong, nàng rất là thích nghe.
“Tứ sư tôn, hãy để cho ta nhìn xem nơi ấy của nàng.”