Lưu Phong cười hắc hắc. Cũng nhanh chóng tiến lên đuổi theo.
Tuyết Cơ trong lòng phát lạnh, lui về phía sau hai bước, chỉ là phía sau lại là giường. Lùi nữa thì lên trên giường mất.
“A a, nhìn bộ dáng của ngươi, tựa hồ là muốn dẫn ta lên giường a.” Lưu Phong vô sỉ nói: “Tất cả mọi người đều biết ta là người nghiêm chỉnh đó.”
Phỉ Nhi nghe vậy, thầm kêu Lưu Phong vô sỉ, ngươi nếu là người đứng đắn, thiên hạ này sợ là không có người xấu nữa.
“Thu Nguyên Trạch là nam nhân của ngươi sao?” Lưu Phong lạnh nhạt hỏi: “Ngươi có thể có chứng cứ hắn và Ngô Chi Vinh cấu kết?”
Nói tới đây, Lưu Phong trầm giọng xuống: “Ngươi là người thông minh, hy vọng ngươi không nên làm chuyện điên rồ. Thu Nguyên Trạch đã chết rồi, ngươi tất nhiên phải lo lắng cho mình một chút chứ. Ta biết ngươi có thể hận ta, nhưng ngươi phải rõ ràng, là hắn muốn giết ta, kỹ nghệ không tốt bị ta sát tử. Tử lộ này là hắn tự chọn. Đương nhiên, ngươi cũng có thể đem mối hận này ghi lên đầu Ngô Chi Vinh. Nếu không phải Ngô Chi Vinh thuê Thu Nguyên Trạch. Hắn cũng sẽ không bị ta sát tử.” Lưu Phong từ từ khuyên bảo.
“Cái cần nói ta đã nói rồi. Nếu lúc này ngươi còn nghĩ không thông. Ta có thể nói là tiếc cho ngươi.” Lưu Phong uy hiếp nói: “Mặc dù ta không muốn” lạt thủ tồi hoa “(cường bạo), nhưng đối với kẻ từng có ý đồ muốn làm thương tổn tính mạng nữ nhân của ta, ta tuyệt đối sẽ không thương tiếc đâu.”
“Ta.” Tuyết Cơ nghe vậy, tựa hồ có chút khiếp sợ, đầu càng cúi thấp xuống, ngay cả thanh âm cũng có chút run lên.
“Ta hỏi lại ngươi một câu, ngươi có chứng cứ hay không?” Lưu Phong hờ hững: “Sống hay chết, hoặc là sống không bằng chết, hết thảy đều trong lòng bàn tay ngươi.”
Phỉ Nhi cười ác độc nói: “Tiện nhân, ngươi còn không nói, ta cam đoan ngoài cửa có một trăm tên nam nhân cường tráng đang xếp hàng chờ ngươi đó.”
Tuyết Cơ thân thể run lên, sắc mặt trắng bệch: “Ngươi.”
“Ngươi ta cái gì.” Phỉ Nhi cười lạnh một tiếng, nói: “Thế giới này vốn là cá lớn nuốt cá bé như thế mà.”
Lưu Phong lần này cũng không có ngăn cản Phỉ Nhi nói. Đe dọa một chút cũng không sao. Có lẽ Phỉ Nhi đứng ở góc độ nữ nhân, sẽ đưa ra sự uy hiếp có lực uy hiếp càng lớn hơn.
“Thiên Chiếu Đại Thần sẽ không tha cho lũ ác ma các ngươi đâu-!” Qua cả nửa ngày, trong miệng Tuyết Cơ đột nhiên phát ra một câu như vậy.
Lưu Phong cảm thấy có chút chán ngán, người còn trẻ như vậy mà đã là một phần tử tôn giáo cuồng nhiệt, đúng là “hung đại vô não” . Thật sự làm người ta thất vọng.
“Thiên Chiếu rốt cục là cái thứ gì?.” Lưu Phong khinh thường cười nói, cũng không thèm để Thiên Chiếu vào mắt.
“Ngươi dám báng bổ Thiên Chiếu Đại Thần?” Liên quan đến Thiên Chiếu Đại Thần. Lời của Tuyết Cơ có vẻ nổi lên nhiều. Thấy vẻ mặt này, tựa hồ Lưu Phong nhất định sẽ bị Thiên Chiếu Đại Thần trừng phạt vậy.
Lưu Phong bĩu bĩu môi, không cho là đúng, khinh miệt nói: “Nữ nhân, ngươi thật sự rất ngu xuẩn. Ta nói nữa một lần nữa, Hướng Thiên Chiếu là kẻ tiểu nhân ngang ngược như vậy, ta thật sự không thèm để trong mắt.” Theo tin tức mới nhất Thiên Chiếu cũng không phải chính thức thần linh. Bất quá là một kẻ tu chân tẩu hỏa nhập ma mà thôi. Mặc dù tên tu chân này lực lượng rất mạnh, nhưng hắn dù sao cũng không phải thực sự là thần. Biết được điểm này. Lưu Phong đối với thần xã chi hành, cũng có sáu phần nắm chắc.
“Nữ nhân, ngươi phải thanh tỉnh một chút, bây giờ có thể cứu ngươi, chỉ có mình ngươi thôi. Mà không phải cái Thiên Chiếu Ma Thần chó má gì đó-!” Phỉ Nhi nghe thấy lời Lưu Phong lúc đó. Đem Thiên Chiếu không để vào mắt, trong lòng cũng rất vui vẻ.
“Thiên Chiếu Đại Thần thần thông quảng đại, là thủ hộ đại thần của Phù Tang Quốc chúng ta. Ta là tín đồ trung thành của ngài, ta tin tưởng ngài sẽ không vứt bỏ ta đâu.” Tuyết Cơ tựa hồ có chút chấp nhất, một mực giữ vững đức tin.
Lưu Phong ha ha cười: “Người ta nói tóc dài kiến thức thiếu. Ta thấy ngươi tóc đã ngắn mà kiến thức cũng thiếu luôn. Ngươi cho rằng cái tên Thiên Chiếu Đại Thần chó má kia nếu là thật có linh nghiệm vậy. Vì sao bây giờ còn chưa trừng phạt ta.”
Sau đó Lưu Phong thở dài. Tựa hồ đã hạ thông điệp cuối cùng: “Không cần lại lãng phí thời gian thêm nữa, sự nhẫn nại của ta là có hạn. Đừng có khiêu chiến giới hạn của ta, ngươi sẽ hối hận đó.”
Tuyết Cơ trầm mặc một hồi, liền cắn răng nói: “Ngươi giết ta đi-!”
“Mẹ nhà ngươi chứ, lão tử theo như ngươi nói nửa ngày, ngươi cho ta là đang đánh rắm a.” Lưu Phong nổi giận mắng: “Ngươi tử tam bát này, lão hổ không phát uy, ngươi còn tưởng ta thật sự là cái gì chân thiện nam tín nữ.” Lưu Phong tưởng mình nói nhiều như vậy, hơn nữa còn có sự uy hiếp của Phỉ Nhi, có là đầu đá cũng phải thông suốt rồi, nhưng ai ngờ. Trọn cả nửa ngày đến một câu đùa cũng không nói.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt]-!”
Lưu Phong hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên chặn ngang còn đang trên giường nữ nhân ôm lấy.
“Chủ nhân, ta có một đề nghị?” Phỉ Nhi khóe miệng đột nhiên nổi lên một tia cười tà dị, chậm rãi đi tới. Từ trong ngực xuất ra một cái bình nhỏ: “Chủ nhân, đây là Thần Tiên Thủy do Cao Lệ hoàng thất ta phối chế. Bất kể nam nữ, chỉ cần uống một giọt, liền hoàn toàn mất đi sự chống cự, đến lúc đó ngươi muốn hỏi cái gì. Hoặc là muốn làm cái gì, hết thảy đều tùy ngươi.”
Lưu Phong đưa tay vỗ lên đồn bộ Phỉ Nhi một chút, nói: “A a, ngươi nữ nhân này, thật ra rất tà ác, cũng tốt, cho ả uống mau.”
Tuyết Cơ nghe được lời của Phỉ Nhi, vội vàng ngậm chặt miệng, đáng tiếc, bằng vào lực lượng của nàng thì sao có thể phản kháng lại được Phỉ Nhi.
Rất nhanh, thân thể Tuyết Cơ đã bắt đầu nóng lên, ý thức cũng dần dần mơ hồ.
Lưu Phong đi qua, đoạt lấy cái bình sứ trong tay Phỉ Nhi: “Thuốc này không tệ, ta muốn.” Câu dẫn nữ nhân đàng hoàng tuyệt đối cần dùng thuốc tốt.
“Ngươi tên là gì?” Thấy vẻ phong tao mê man của Tuyết Cơ. Thần Tiên Thủy hẳn là đã có tác dụng. Bất quá Lưu Phong vẫn còn muốn thử lại.
“Tuyết Cơ-!” Tuyết Cơ phong tình chủng ôn nhu trả lời.
“Thân thể ngươi rất nóng phải không?” Lưu Phong tiếp tục hỏi.
“Rất nóng rất nóng.” Nói xong Tuyết Cơ tự cởi y phục của mình ra, bổ nhào rồi vào lòng ôm lấy Lưu Phong. Trực giác nói cho nàng, ôm lấy nam nhân trước mắt, thân thể tựa hồ sẽ thoải mái hơn một chút.
Lưu Phong cười hắc hắc. Đưa tay sờ hướng bạo mãn của nữ nhân, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện Thu Nguyên Trạch cùng Ngô Chi Vinh cấu kết với nhau, hãm hại ta. Ngươi có chứng cứ trong tay không?”
“Có, Ngô Chi Vinh có viết một bức thư cho Thu Nguyên Trạch.” Tuyết Cơ thành thành thật thật trả lời.
Lưu Phong cười lớn một tiếng, đẩy Tuyết Cơ ra. Quay ra đối với Phỉ Nhi giơ ngón cái: “Tốt lắm, đã giải quyết xong-!”
Mà lúc này Tuyết Cơ đã mất đi ý thức, nàng lại nhào lên, gắt gao ôm lấy Lưu Phong. Dùng bộ ngực đầy đặn nọ chà xát vào ngực Lưu Phong.
“Ta muốn-!”
Tuyết Cơ hai gò má một mảnh mây hồng, ánh mắt mê ly. Hận không thể một ngụm ăn ngấu nghiến Lưu Phong.
Ngươi muốn, lão tử lại không muốn. (Nó mà ko muốn thì có mà trời sập!)
Lưu Phong đẩy Tuyết Cơ ra, hỏi: “Thư ở chỗ nào?”
“Ở chỗ này.” Tuyết Cơ lại đem thân thể dán chặt vào, từ trong ngực xuất ra một phong thư, đưa cho Lưu Phong, sau đó tựu đem quần áo hoàn toàn thoát quang, xích lõa nhào vào lòng Lưu Phong.
Mẹ nó, nữ nhân này cũng thuộc hàng cực phẩm trong thiên hạ.
“Được rồi, nếu ngươi đã rất muốn. Vậy đi.” Mục đích đã đạt, Lưu Phong tâm tình rất sảng khoái, dứt khoát chuẩn bị niềm vui thú cường bạo nữ nhân một chút.
Lúc đã có thể, Tuyết Cơ cả kinh kêu thất thanh một tiếng, vội vàng hai tay che ngực, lui về phía sau, kéo chăn che thân thể mình.
Ta kháo. Định kháng lại đó à?
Phỉ Nhi vội vàng giải thích: “Chủ nhân, không hay, dược hiệu của Thần Tiên Thủy đã bắt đầu yếu đi?”
Thảo. Vốn định thể nghiệm niềm vui thú cường bạo nữ nhân một chút, kết quả tới thời khắc mấu chốt, lại dây xích.
“Chủ nhân. Mặc dù dược hiệu của Thần Tiên Thủy bắt đầu yếu đi, nhưng đích thân thể nàng sẽ không cự tuyệt ngươi đâu.” Phỉ Nhi mập mờ cười cười.
Lưu Phong không phải đứa ngốc. Tự nhiên hiểu được ý tứ của Phỉ Nhi, nhẹ giọng gọi Lãnh Nguyệt vào, giao phong thư cho hắn, nói: “Nhìn kỹ đi, có đúng hay không Ngô Chi Vinh tự tay viết thư. Canh cửa cho tốt, ta còn có một số việc phải làm.”
“A a, ta biết.” Lãnh Nguyệt lộ ra nụ cười nam nhân nào cũng biết, xoay người đi ra ngoài. Đóng chặt cửa phòng.
“Tuyết cơ, vừa rồi ngươi nói rất muốn. Không bằng ta bây giờ cho ngươi đi.” Lưu Phong cười hắc hắc. Tới bên giường ngồi xuống. Thô bạo thô bạo kéo chăn ra, ở trên thân thể xích lỏa sờ loạn.
Phỉ Nhi nói đúng, mặc dù dược hiệu của Thần Tiên Thủy bắt đầu yếu đi, thần trí Tuyết Cơ đã khôi phục. Nhưng thân thể nàng như trước vẫn không kháng cự
Chỉ vuốt ve nhẹ vài cái, thân thể của Tuyết Cơ đã run rẩy không ngừng, thiếu chút nữa không nhịn được rên rỉ ra tiếng.
Nàng cắn răng trừng mắt nhìn Lưu Phong. Lại lấy chăn che kín thân mình, trong con mắt xinh đẹp lóe lên thần tình cực kỳ phức tạp.
Giống như Phỉ Nhi đã nói, thần trí của Tuyết Cơ mặc dù đã thanh tỉnh, nhưng thân thể vẫn như trước dưới sự kích thích của Thần Tiên Thủy. Cho nên phi thường hy vọng cùng nam nhân hoan ái.
Lưu Phong hắc hắc cười xấu xa, bàn tay to đè lên bộ ngực sữa đầy đặn chắc nịch của nàng, tận tình ve vuốt, hưởng thụ sự mềm mại của bạo mãn: “Xem nàng còn nhịn được đến bao giờ?”
Tuyết Cơ âm thầm chán ghét hừ nhẹ một tiếng, trong lòng đã quyết định chú ý, tuyệt đối không khuất phục.
“Chủ nhân, để ta tới giúp ngươi-!” Phỉ Nhi tựa hồ cố ý lấy lòng Lưu Phong, chầm chậm đi tới, cúi đầu khẽ cắn đôi nụ hoa của Tuyết Cơ. Lại theo quy luật trên thân nàng ve vuốt.
Có lẽ nữ nhân càng hiểu rõ nơi mẫn cảm và nhu cầu của nữ nhân.
Chỉ trong thời gian ngắn, hai má Tuyết Cơ đã trở nên đỏ bừng, con mắt vốn còn một chút hận ý giờ phút này đã dần dần bị dục vọng thay thế.
“Không được. Đừng.” Tuyết Cơ ngượng ngùng địa giãy dụa cầu xin tha thứ.
Lưu Phong cười lớn một tiếng, đưa tay xoa mông Phỉ Nhi một cái nói: “A a, có ý tứ. Có kích thích” Nói xong cũng bắt đầu tại trên người Tuyết Cơ vuốt ve.
Lưu Phong rất vô sỉ nói: “Nữ nhân. Ngươi tốt nhất cầu khẩn lớn tiếng một chút đi, lão tử rất thích cường bạo nữ nhân ngoại quốc.” A a, bắt chước vị lão huynh đã nói, đây là mình làm vẻ vang cho đất nước a.
Tuyết Cơ thần sắc thay đổi một chút, vẻ mặt trong lúc đó thoáng do dự một chút, đột nhiên nói: “Chủ nhân, người nhẹ một chút, ngươi muốn. Ta cho ngươi.”
Kháo, như thế nào lại biến nhanh thế?
Không phải là cảm nhận được khí thế vương bát của lão tử chứ, chỉ trong một lát đã bị mị lực của ta chinh phục sao?
“Nữ nhân, ngươi không phải tinh trùng lên não, bị thiêu đến hồ đồ rồi chứ?” Lưu Phong có vẻ có chút bất ngờ.
Phỉ Nhi nghe vậy, rất muốn nói cho Lưu Phong, nữ nhân đâu có tinh trùng, bất quá do dự một chút, nàng vẫn không nói gì. Chỉ khinh bỉ kiến thức hắn nông cạn, hiểu sai quy luật khác quan.
Tuyết Cơ sau khi nghe được nghi vấn của Lưu Phong, hờn dỗi một tiếng nói: “Chủ nhân. Ta cũng nguyện ý làm nô đãi của ngươi.”
Cái quỷ gì vậy? Biến hoá này thật sự quá lớn, trước sau tựa như hai người khác nhau vậy.
Đều nói nữ nhân có thể trở nên thiện, nhưng ngươi cũng biến hóa quá nhanh a.
Lưu Phong lời nói của Tuyết Cơ khiến cho hết sức bối rối, nhìn nàng vũ mị phong tao, bộ dáng gần như có chút dâm đãng, lại hỏi: “Ngươi khẳng định đại não của ngươi rất thanh tỉnh chứ?”
Tuyết Cơ chủ động ôm lấy Lưu Phong, chăm chú nói: “Chủ nhân, ta nói đều là thật đó, vốn ta là tù binh của ngươi. Nhưng ngươi đối với ta tốt như vậy, dù sao Thu Nguyên Trạch cũng đã chết. Ta cái gì cũng không có. Còn không bằng tính đầu phục chủ nhân cho rồi.”
Nữ nhân này muốn làm gì?
Lưu Phong từ trong thần sắc của Tuyết Cơ nhìn không ra một tia sơ hở, chỉ là trong lòng vẫn còn nghĩ chuyển biến của nàng quá nhanh.
Lưu Phong nhíu mày đối với Tuyết Cơ hỏi: “Ta giết nam nhân của ngươi, ngươi không hận ta sao?”
“Không hận.” Tuyết Cơ vặn vẹo thân thể phong tao, dùng sức ma xát vào Lưu Phong, cười nói: “Ngươi nói đúng, cái chết của Thu Nguyên Trạch đúng là do một tay Ngô Chi Vinh tạo thành.”
“Ta đã không tôn trọng thần linh của ngươi, ngươi không hận ta sao?” Lưu Phong lại hỏi.
“Thần linh chó má.” Mỹ nữ cũng chửi lời thô tục như vậy, đều***là chuyện ma quỷ gạt người, mình đến nông nỗi này, vậy mà nào có thấy cái gì Thủ Hộ đại thần đến cứu.
“Chủ nhân. Ngươi nói đúng. Bây giờ có thể cứu ta chỉ có mình ta.” Tuyết Cơ nghiêm túc nói.
Lưu Phong nghi hoặc, hoàn toàn nghi hoặc, chẳng lẻ nữ nhân này hậu tri hậu giác, chính mình nói cả nửa ngày, nàng mới chậm rãi phản ứng lại.
Nhưng phản ứng này có chút chậm chạp, lại có chút đột nhiên.