Hi Du Hoa Tùng

chương 697: kết quả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khuynh Thành nghe vậy, lập tức suy nghĩ, xem ra sư tôn nàng đang tức giận? Người giống như trách ta đã phá hủy chuyện tốt của họ?

Hừ, xú tôn sư, dù sao hắn cũng là cô gia của người, sao người lại có thể như vậy.

“Ân, ta biết, sau này ta nhất định sẽ gõ cửa xin phép trước khi vào” Khuynh Thành làm ra vẻ nghe lời chịu lỗi.

“Ân, thế mới đúng” Lý Hương Quân hài lòng cười cười.

“Được rồi, tôn sư, người vẫn chưa nói cho ta biết, hai người đang cùng làm cái gì?” Khuynh Thành quyết định làm sáng tỏ sự việc tới cùng. Bây giờ có một việc cơ bản có thể xác định, Lưu Phong và tôn sư trong lúc đó chắc chắn đang có quan hệ mập mờ. Họ yêu nhau hay chỉ vì vấn đề sinh lý của cơ thể, chuyện này cần phải tìm hiểu rõ ràng.

Nếu là nhu cầu sinh lý, Khuynh Thành biết rằng điều này rất điên rồ, thân phận của hai người như thế nào. Còn nếu là yêu nhau, nàng nghĩ rằng cũng ko thể. Mặc dù biết rằng yêu một người thì ko cần lý do nhưng nàng ko tin tôn sư yêu hắn và hắn cũng yêu tôn sư nàng.

“Chẳng lẽ lại là Lưu Phong, xú tiểu tử, vừa muốn nữ đệ tử, lại còn muốn thêm cả sư phụ nên quăng lưới gôm cả bầy?”

“Đúng, chắc chắn là như vậy.” Khuynh Thành quả quyết như vậy.

“Xú nha đầu, chuyện của tôn sư ngươi cũng muốn quản.” Lý Hương Quân đưa tay ngắc mũi của nàng, khẽ cười một tiếng, nói: “Kỳ thật cũng ko có gì, ta đang giúp hắn sát bối thôi.”

“Đơn giản vậy thôi?” Khuynh Thành tỏ vẻ nghi ngờ.

“Đương nhiên, đơn giản vậy đấy” Lý Hương Quân liếc mắt nhìn Khuynh Thành một cái, cũng ko tức giận nói: “Ngươi đấy, xú nha đầu, còn nhỏ mà quỷ đại” (em bó tay)

“Sư tôn, người thấy Lưu Phong như thế nào?” Khuynh Thành đột nhiên hỏi

Lý Hương Quân cũng ko suy nghĩ mà trả lời: “Tốt, àh, sao vậy?”

“Tôn sư, ngươi có hay ko thích Lưu Phong” Khuynh Thành từng bước từng bước hỏi tới.

Lý Hương Quân tận lực để bình tâm lại bản thân, ko tức giận trả lời: “Ngươi nói cái gì, Lưu Phong là phu quân của Khuynh Quốc, vi sư sao có thể. Làm bậy”

Nàng đã yêu một người ko nên yêu, phải làm sao bây giờ?

Lý Hương Quân trong lòng vô cùng mâu thuẫn, ở cái lý, nàng quả thật rất muốn cùng Lưu Phong đoạn tuyệt hết tất cả mọi quan hệ.

Nhưng về mặt tình, nàng ko đành dứt bỏ, nhất là cơ thể mình, đối với Lưu Phong ko muốn xa lìa

“Ta biết, tôn sư là một đại mỹ nhân, như thế nào lại thích tên tiểu tử kia.”

Khuynh Thành âm thầm thở dài một hơi, nàng quyết định ngày sau sẽ cùng Lưu Phong ở chung một chỗ, ko cho hắn có thời gian tiếp cận tôn sư nàng.

“Khuynh Thành, ta hỏi ngươi.” Lý Hương Quân thoáng do dự một chút, đột nhiên hạ quyết tâm, nói: “Nếu ta thật sự thích Lưu Phong, ngươi nghĩ sao.”

“Ý ta là, giả sử.” Lý Hương Quân giải thích “Ko phải, ý ta muốn nói là giả thuyết.”

Khuynh Thành nghe vậy, sửng sốt một chút, rồi cũng ko để ý đến lời giải thích của Lý Hương Quân, cười nói; “A a, tôn sư, người cũng thích nói đùa, sẽ ko có chuyện như vậy phải ko?”

Lý Hương Quân hỏi lại: “Ngươi. Ko cần lo. Coi như bây giờ chuyện này là thật.”

Khuynh Thành thấy vẻ mặt tôn sư nàng có chút quái dị, đột nhiên trong lòng run lên, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ mình đã đoán sai, tôn sư thật sự thích Lưu Phong sao?”

Nghĩ vậy nên Khuynh Thành hơi kinh hãi, sắc mặt có chút khó coi, cả nửa ngày ko nói được câu nào.

Lý Hương Quân vội vàng giải thích: “Khuynh Thành, ngươi đừng hiểu lầm, kỳ thật ko có chuyện này, ta chỉ là giả thuyết thôi. Ngươi nói đúng, sư tôn của ngươi là một đại mỹ nhân, sao lại có thể thích tên tử tiểu đó chứ” Cảm giác được suy nghĩ của Khuynh Thành, Lý Hương Quân trong lòng ko khỏi lo lắng.

“Nga, thì ra là thế!”

Khuynh Thành do dự một chút, cũng ko cẩn thận truy cứu nữa.

Nhưng trực giác của đàn bà nói cho nàng biết, sư tôn ko giống như đang giả sử, cũng ko phải đang nói đùa, người giống như là đang thử suy nghĩ của mình.

Trời ạ, ta nên làm cái gì bây giờ?

Khuynh Thành vô cùng buồn bực, mặc dù nàng xuất thân ma giáo, hành động và lời nói ko bị ràng buộc như thông thường, nhưng nàng cùng với vị tôn sư mà nàng xem như mẫu thân này cùng chia sẻ một nam nhân, thật sự có chút.

Nàng cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn, ko phải hưng phấn mà là cảm giác vô cùng khẩn trương.

Lý Hương Quân chứng kiến những phản ứng của Khuynh Thành, trong lòng lo lắng vô cùng, vội vàng làm ra vẻ như mình ko giống như suy nghĩ của nàng mà nói: “Khuynh Thành, ngươi sẽ ko nghĩ tôn sư đối với tên xú tiểu tử ấy có ý tứ sao? Ngươi thật sự cho rằng tôn sư ngươi ko có nhân phẩm àh?”

“Vừa rồi, kỳ thật là ta nói giỡn với ngươi thôi.” Lý Hương Quân ra vẻ dịu dàng cười nói: “Tốt lắm, tôn sư còn phải tu luyện, ngươi ko còn việc gì để nói thì trở về hảo hảo tu luyện đi. Đúng rồi, ta còn chuyện quên nói với ngươi, Khuynh Quốc tỷ tỷ ngươi mặc dù đã buông tha cho Thánh Linh, nhưng ta lại cảm ứng được trên người nàng một cỗ hơi thở yếu ớt, mỏng manh của thánh linh.”

“Thật sao?” Khuynh Thành hơi kinh hãi, vội vã hỏi tới “Tôn sư, chuyện này là thật sao?”

Lý Hương Quân âm thầm thở dài một hơi, quản nhiên đã dụ cho Khuynh Thành phân tâm đến chuyện khác, bất quá việc này lại có thật.

Trước kia, Lý Hương Quân đã cảm nhận được hơi thở thánh linh trên người Khuynh Quốc, mặc dù yếu ớt mỏng manh nhưng Lý Hương Quân dám khẳng định đó là hơi thở của thánh linh.

Tuy nhiên, Khuynh Quốc đã thật sự từ bỏ cho thánh linh, điểm này càng nghĩ càng thấy vô lý vì nàng đã phá thân. Lý Hương Quân đến bây giờ vẫn chưa giải thích được.

“Chẳng lẽ nàng gạt ta?” Tới bây giờ, Khuynh Thành vẫn chưa tìm được thánh linh hiện đang ở nơi nào, hơn nữa lại nghe Lý Hương Quân nói vậy, làm nàng tựu suy nghĩ, có thể Khuynh Quốc vẫn chưa từ bỏ.

Lý Hương Quân vội đáp: “Khuynh Quốc chính xác đã từ bỏ thánh linh, điểm này ko cần hoài nghi”

Một lúc sau, Lý Hương Quân vừa nói vừa phân tích: “Mấy ngày nay ta đã suy nghĩ, có lẽ trên người Khuynh Quốc đã xuất hiện thêm một thánh linh khác”

“Chuyện này. Có thể sao?” Khuynh Thành ko thể tin, bất quá nhìn mặt tôn sư ko có ý đùa giỡn.

Lý Hương Quân thần sắc nghiêm trọng, gật gật đầu: “Khuynh Thành, chuyện này tuy hoang tưởng, nhưng ta ko thể ko nói, nó có thể là sự thật. Chuyện này trong các điển tịch có ghi, thánh linh ngàn năm nếu ko thể gặp được người chủ mới sẽ tự tạo một thánh linh khác. Thánh linh mới sẽ được thừa kế tất cả, còn thánh linh cũ sẽ đi theo chủ cũ suốt đời còn lại. Bất quá còn phải đợi một thời gian thánh linh mới có thể phát triển hoàn toàn được.”

Khuynh Thành tựa hồ như hiểu được một chút liền nói: “Tôn sư, theo lời người nói, cổ hơi thở của” lão thánh linh “trên người của tỷ tỷ có vẻ suy yếu do phải tạo ra một thánh linh mới mà tiêu hao ko ít lực lượng, còn” tân thánh linh “do cần có thời gian phát triển nên hiện thời chúng ta đều ko tìm được nó, có đúng ko?”

Lý Hương Quân gật gật đầu: “Nếu ta đoán ko lầm, thì đúng là như vậy”

Khuynh Thành tỏ vẻ ko vui “Ko có ý tứ gì hết, tranh lai tranh khứ (đại loại như giành qua giành lại), cuối cùng vẫn ko hơn được tỷ tỷ.”

Lý Hương Quân lại vui vẻ nói: “Khuynh Thành, việc này nếu là thật, đối với thánh giáo chính là một ngày đại hỷ a.”

“Tốt lắm, tôn sư, ko làm phiền người tu luyện nữa.” Khuynh Thành chủ ý bị thánh linh làm cho hấp dẫn, chuyện vừa nãy tựa hồ như đã quên sạch.

Lý Hương Quân đóng cửa lại, thở dài một tiếng, trong lòng có chút phiền não.

“Có lẽ ta nên cùng Phong nhi tách ra.”

“Nhưng.” Nghĩ thì dễ nhưng làm mới khó

Lý Hương Quân tự nhủ: “Quên đi, về sau nói chuyện với hắn cần giữ ý một chút, để xem cuối cùng ý tứ của hắn là gi”

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.

Đêm lạnh, Lý Hương Quân ngồi suy nghĩ, đế quân đóng quân đã hơn phân nữa thành công, mặc khác những khó khăn tồn tại lúc đế quốc đóng quân đã bị Thủ Bị quân, Tường Long quân và thần thánh quân đoàn liên hợp giải quyết, mọi chuyện gần như đã yên ổn.

Kế tiếp, Lưu Phong ý muốn tiêu diệt Tái Kim Phong và Sử Văn Long, 2 cái siêu cấp đại phiền toái, chỉ có giải quyết 2 người này thì chuyện đóng quân của đế quốc mới có thể hoàn toàn nắm trong tay, tránh cho những lần quân biến đổ máu ko cần thiết.

Căn cứ theo ước định, tối hôm nay Lưu Phong phải đi thanh tẩy phủ Nguyên Soái.

Do thời gian có hạn nên Lưu Phong quyết định ra tay sớm.

“Các vị, thiểu an vật táo”

Chứng kiến Lưu Phong tiến đến, tướng sĩ bị nhiễu cấm liễu ba ngày đều xông đến, hy vọng Lưu Phong tuân thủ ước định, khôi phục tự do cho họ.

Lưu Phong xiêm áo khoát tay, trầm giọng nói: “Mọi người yên lặng một chút!”

Vì để uy hiếp một chút nên những lời nói này Lưu Phong bỏ thêm một chút nguyên anh lực, mặc dù âm thanh ko lớn nhưng rõ ràng có thể truyền đến lỗ tay của từng người.

Toàn cảnh nhanh chóng im lặng.

Lưu Phong hí mắt mỉm cười nói: “Mọi người ko cần khẩn trương, mời ngồi.”

Sử Văn Long vài lần nhìn những tên phó tướng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, ko biết Lưu Phong ý muốn nói gì? Ko biết Lưu Phong có tuân thủ theo ước định mà thả người ko?

“Các vị, trải qua ba ngày trinh sát nghiêm mật, ta đã tra ra một chút dấu vết, chỉ tiếc là ko thể vạch trần chân tướng.” Lưu Phong thở dài một tiếng lại tiếp tục nói: “Vốn ta tưởng là có thể khôi phục lại tự do cho mọi người, nhưng buổi tối hôm qua ta lại nhận được thánh chỉ của bệ hạ.”

“Các vị tiếp chỉ.”

Lưu Phong quát một tiếng, từ trong người lấy ra ngũ trảo kim long thánh chỉ, đứng lên lớn tiếng tuyên đọc.

Đầu tiên thánh chỉ nói đến những hành vi hèn nhát của bọn Phù Tang, sau là tuyên thưởng cho những người vì đế quốc mà quên mình lập nên các công lao hạn mã, cuối cùng nói về nội phản, nếu tra ra người nào có ý đồ mưu phản bên trong cấu kết với kẻ địch thì ko được nhân nhượng, phải trừng trị cho thích đáng.

Đợi cho thánh chỉ được tuyên xong, Sử Văn Long cùng Tái Kim Phong sắc mặt thăng trầm, trong lòng ko vui.

Lão hoàng đế ý tứ rất rõ ràng, nếu ko thể vạch trần hoàn toàn chân tướng sự việc thì tướng sỹ của phủ Nguyên Soái vẫn tạm thời ko thể khôi phục lại tự do.

“Sử tướng quân, ngài đại diện để tiếp nhận thánh chỉ đi.” Lưu Phong cầm thánh chỉ bằng hai tay đưa cho Sử Văn Long.

Sử Văn Long ko nói một lời, tiếp nhận thánh chỉ lui về sau, chỉ liếc nhìn Lưu Phong một cách thâm ý.

Tái Kim Phong đi tới, căm tức nhìn Lưu Phong nói: “Hầu gia, đừng quên 3 ngày trước người nói gì, bây giờ có chịu thả tự do cho chúng ta hay ko?”

Lời vừa nói ra, nhất thời được nhiều tướng sĩ phụ họa, mặc kệ là chuyện gì sẽ xảy ra, khôi phục lại tự do bây giờ là điều cần thiết nhất.

Lưu Phong lạnh nhạt cười, hơi khó khăn nói: “Lão phu nhân, trước tiên đừng kích động. Đúng là ta đã hứa hẹn sau ba ngày sẽ trả tự do cho mọi người. Nhưng mọi chuyện có biến, bệ hạ đã truyền thánh chỉ đến, người nói ta phải làm sao? Kháng chỉ?”

Tái Kim Phong hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Hầu gia, chúng ta đang ở xa, mà phép vua thì thua lệ làng, người cũng biết mà”

Lưu Phong làm bộ tức giận hét lớn một tiếng: “Tái Kim Phong, ngươi biết ngươi vừa nói cái gì ko? Chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ tạo phản sao?”

Tái Kim Phong nghe vậy hơi sợ hãi liền nói: “Hầu gia đừng hiểu lầm, lão thân chỉ muốn sớm ra ngoài một chút để báo thù cho con trai.” Nếu Tái Kim Phong có âm mưu tạo phản thì cũng ko dám lộ ra vẻ như vậy, bằng không sau này cũng sẽ mang họa vào

“Các vị, thánh chỉ mọi người cũng đã nghe xong. Đây là ý muốn của bệ hạ, cũng ko phải do bổn hầu ko thủ ước, ko nghĩ đến nhân tình.” Đảo mắt nhìn 4 phương xong Lưu Phong lại tiếp tục trầm giọng nói: “Bệ hạ có khẩu dụ, nếu có ai cãi lời thánh chỉ, ko tuân theo sẽ bị xem như tạo phản, tru di cửu tộc!”

“Từ giờ trở đi, phủ Nguyên Soái sẽ do Thần Thánh quân đoàn. Thủ Bị quân đoàn và Tường Long binh đoàn đồng thời phụ trách. Những ai dị nghị, xin mời bước lên”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio