Hi Du Hoa Tùng

chương 948: người có tình sẽ thành thân thuộc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nói đến đây, Thiên Tâm đem ánh mắt chuyển hướng Bạch Diệu và Đạo Tể chưởng giáo, oán hận nói: “Đê tiện, là các ngươi hại chết ta.”

Đạo Tể có chút hốt hoảng, vội vàng nói khẽ với Bạch Diệu mà cầu khẩn: “Sứ giả, thỉnh ngài cứu Thiên Tâm giải độc?”

“Không có thuốc nào cứu được—!” Bạch Diệu thấp giọng nói: “Kịch độc được tinh luyện từ máu Độc Long thời thượng cổ căn bản là không có thuốc giải. Thiên Tâm sẽ hóa nhanh chóng hoá thành một vũng máu mà hôi phi yên diệt.”

Lời này vừa nói ra, Đạo Tể Chưởng giáo liền nóng nảy cũng bất chấp người khác khuyên, cả giận nói: “Trước đây ngài cũng không nói cho ta biết là độc dược khó giải.”

“Im miệng—!”

Bạch Diệu thấy Đạo Tể Chưởng giáo không để ý thân phận thì có chút hoảng hốt, trầm quát một tiếng nói: “Muốn thành đại sự người không cần đê ý đến tiểu tiết. Chỉ là một tên Thiên Tâm, buông được thì nên buông. Hơn nữa, ai biết hắn thế mà không được việc như vậy.”

Đúng lúc này, kịch độc đã lan tràn toàn thân, Thiên Tâm khó nhọc nói một câu: “Hảo hảo Chiếu cố Đình Nhi—!”

Vừa dứt lời thì sắc mặt hắn đột nhiên méo mó, lập tức hóa thành một bãi máu đặc ngay tại chỗ.

Hiện trường lập tức vang lên một trận âm thanh ầm ĩ và hoảng loạn, tất cả mọi người đều suy đoán nguyên nhân Thiên Tâm chết và câu nói kia trước đó.

Theo lời đó, hẳn là hắn bị Sứ giả và Chưởng giáo Huyền Tâm Chánh Tông hại chết. Thế nhưng có một lý do Chưởng giáo và Sứ giả sao lại hại hắn, thật sự là một điều không thông, không có lý do a.

Đối mặt với suy đoán của mọi người, Đạo Tể Chưởng giáo và Bạch Diệu sắc mặt khẽ biến, cảm thấy sự tình càng phát ra không thể khống chế. Thiên Tâm cũng thật là, chết thì đã chết, lại còn nói như vậy. Không phải nói rõ âm mưu của bọn họ sao?

Thấy tình thế tiếp tục mở rộng, Đạo Tể Chưởng giáo lên võ đài, quay sang Lưu Phong quát lớn một tiếng: “Lưu Phong, ngươi thật âm độc, tại Lôi đài thi đấu mà ngươi dám sử dụng độc thủ. Thật sự là mất mặt. Ngươi giải thích thế nào?”

Lưu Phong cười khẩy nói: “Thiên Tâm chết như thế nào, hắn đã nói rõ rồi chứ. Mọi người cũng đều cũng đều nghe rõ, ta nghĩ không cần phải nói lại.”

“Ngươi có ý tứ gì?” Đạo Tể Chưởng giáo sợ hãi đành tức giận hừ nói: “Thiên Tâm rõ ràng chính là bị ngươi hạ độc thủ, ngươi lại không thừa nhận?”

“Tử lão đầu, mỗi ngày ta bị các ngươi làm hại, ngươi bây giờ còn không biết xấu hổ giá họa cho người khác.” Lưu Phong không muốn nói, tịnh không có nghĩa là người khác không muốn nói. Khuynh Thành tiểu ma nữ lăng không bay lên, sóng vai đứng chung một chỗ cùng Lưu Phong hai tay chống nạnh dường như tức giận giống cọp mẹ. Nàng hầm hừ nói: “Ngươi chính là sư phụ Thiên Tâm, Chưởng giáo, nhưng lại xuống tay với hắn độc ác, ai cho ngươi quyền đó? Ngụy quân tử, tiểu nhân. Tử lão đầu, Thiên Tâm đã nói rõ rồi, là ngươi và Bạch Huyền Y sai người cùng nhau hại chết hắn. Nếu như không phải trên Tử Sát thần kiếm động tay động chân bôi kịch độc thì hắn sao có thể trúng độc bỏ mình. Mẹ nó ngươi như vậy mà vẫn còn là người đứng đầu chánh phái, ta khinh.”

“Ngươi. Ngươi hỗn xược—!”

Đối mặt với chỉ trích của Khuynh Thành, Đạo Tể Chưởng giáo tức giận thổ huyết, thế nhưng lại không thể nào phản bác.

“Câm điếc rồi hả? Đuối lý sao?” Khuynh Thành đắc ý vênh váo nói: “Các vị, đều thấy tận mắt a? Tử lão đầu đã không còn lời nào để nói. Các ngươi rõ ràng để kẻ tiểu nhân đê tiện đứng đầu chánh đạo. Thật sự là bi ai a.”

Lời này vừa nói ra. Hiện trường liền vang lên một trận ồn ào lần thứ hai.

Trước tiên không nói lời chỉ trích của Khuynh Thành, riêng là việc Thiên Tâm trước khi chết nói cũng đã minh xác sự tình. Chỉ cần hơi chút động não mọi người có thể nhìn ra được, chuyện này hoàn toàn chính là Huyền Tâm Chánh Tông làm, chỉ đáng tiếc cho Thiên Tâm si tình và kiêu ngạo.

Chúng tu chân thấy cách làm người của Đạo Tể Chưởng giáo rất trơ trẽn. Đồng thời, cũng âm thầm cảm thấy may mắn cho Lưu Phong. Một kiếm kia nếu như đâm trúng hắn, chỉ sợ hắn cũng biến thành một bãi máu đen.

“Tất cả mọi người yên lặng một chút—!”

Bạch Diệu dùng danh nghĩa sứ giả, trầm quát một tiếng rồi nói: “Thiên Tâm đã chết, gieo gió gặt bão nên cùng Huyền Tâm Chánh Tông không quan hệ. Ta lấy thân phận Sứ giả Tiên Linh Môn chính thức tuyên bố, Lưu Phong thắng lợi. Huyền Xá thần kiếm và Hạo Thiên Kính đều thuộc về người thắng, Lưu Phong sở hữu.”

Bạch Diệu có ý muốn dẹp loạn khi nhiều người đang tức giận.

Ngừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Nửa tháng sau, các vị Tôn giả Tiên Linh Môn sẽ đến Huyền Tâm Chánh Tông, hy vọng các vị mấy ngày nay có thể đồng tâm hiệp lực chuẩn bị sẵn sàng nghênh tiếp các vị Tôn giả đến.”

Hắn đem Tiên Linh Môn làm lá chắn, hiện trường quả nhiên yên tĩnh lại. Tuy rằng đối với Đạo Tể Chưởng giáo và Bạch Diệu có chút bất mãn, thế nhưng đối với Tiên Linh Môn mọi người không dám có chút khinh nhờn.

“Được rồi, tất cả mọi người giải tán đi—!” Đạo Tể Chưởng giáo nhân cơ hội nói.

Chúng tu chân thật sự có lòng chúc mừng Lưu Phong, thế nhưng vừa nghĩ Lưu Phong và Tiên Linh Môn đang xích mích nên vội vàng bỏ đi ý niệm trong đầu mà tản đi.

t R u y e n c u a t u i n e t

Tần Thủy Dao dĩ nhiên là lấy thân phận hội Trưởng lão trao Huyền Xá Thần Kiếm và Hạo Thiên Kính cho Lưu Phong.

Lưu Phong chỉ tiếp nhận Hạo Thiên Kính, trả Xá Nữ Thần Kiếm lại, vừa cười vừa nói: “Đại sư tôn, cái Xá Nữ Thần kiếm này ta cầm cũng vô dụng, người cầm đi”

Tần Thủy Dao sửng sốt một chút, trong lòng vui vẻ, thế nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước, đem Xá Nữ Thần Kiếm trả lại Lưu Phong mà nói: “Nó là của ngươi, ta không cần”

Lưu Phong mỉm cười nói: “Đại sư tôn, nếu như nói không muốn, ta hủy nó đi.” Nói xong, trong tay hắn hiện lên một cỗ Tử Vi Linh Hỏa.

“Không được—!”

Tần Thủy Dao cảm thấy có chút đáng tiếc, vội vàng đoạt Xá Nữ Thần Kiếm lại.

Lưu Phong cười nói: “Thế là được rồi. Đại sư tôn, ta cảm thấy thần kiếm này và khí tức trong cơ thể người hợp nhau. Người sử dụng là tốt nhất, càng thêm cầu được ước thấy”

Tần Thủy Dao mấp máy miệng, cuối cùng nói một tiếng cảm tạ.

Thủy Mị Nhi, Nghê Thường, Trương Mỹ Nhân thấy thái độ Đại tỷ đối với Lưu Phong hòa hoãn rất nhiều nên cũng tươi cười: “Lão công, chúng ta sau này không bao giờ chia lìa nữa rồi—!” Đạo Tể Chưởng giáo và Bạch Diệu vội vội vàng vàng ra đi, có ý định không tuyên bố việc hôn nhân của Lưu Phong và Đình Nhi. Nhưng điều đó cũng không gây trở ngại Lưu Phong và Đình Nhi cùng ở một chỗ. Đình Nhi đi tới, nhào vào trong lòng người yêu, vẻ mặt hạnh phúc. Từ hôm nay trở đi, nàng chính thức rời khỏi Huyền Tâm Chánh Tông, trở về trong lòng người yêu.

Lưu Phong làm trò trước mặt mọi người, hôn môi anh đào Đình Nhi một chút, nói yêu thương: “Đình Nhi, từ nay về sau, không ai có thể bắt chúng ta xa nhau.”

Hiện trường bộc phát ra một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Đương nhiên. Vỗ tay chỉ là người Phiêu Miểu Cốc, Mộ Dung thế gia và Xích Long, chỉ mấy trăm người. Đại bộ phận tu chân ngại uy thế Tiên Linh Môn nên cũng không có biểu thị công khai chúc mừng.

“Tỷ phu, rất lãng mạn a. Ta cũng muốn hôn một cái—!” Khuynh Thành tiểu ma nữ, trông mà thèm liền vọt đến chủ động hôn môi Lưu Phong.

Bầu không khí cứ như vậy bị tiểu ma nữ phá hủy. Chúng nữ cũng lại một lần nữa chứng kiến sự nghịch ngợm và mạnh bạo của ma nữ.

“Ngươi không muốn hôn, nhưng ta cứ muốn—-!” Khuynh Thành bổ nhào qua. Há môi anh đào, hung hăng hôn lên trán Lưu Phong lập tức đắc ý vênh váo cười nói: “Ai nói nữ tử không bằng nam nhân?”

Mọi người khanh khách cười.

Một trận vui đùa ầm ĩ qua đi, mọi người cùng nhau về tới Phiêu Miểu Cốc. Hôm nay tuy rằng là ngày vui mừng, thế nhưng trong lòng mọi người mơ hồ có chút lo lắng.

Dù sao sau vài ngày nữa thì Bạch Huyền Y và người Tiên Linh Môn sẽ đến. Lúc đó chuyện phiền toái cũng lớn. Trời biết liệu Bạch Huyền Y có tự mình xuất thủ đối phó Lưu Phong.

Hơn nữa bây giờ cũng không ai có thể bảo đảm Lưu Phong đối phó được Bạch Huyền Y.

Nhất là Tần Thủy Dao, lo lắng trong lòng càng tăng lên. Ngoài an nguy của Lưu Phong nàng chủ yếu vẫn lo cho an nguy của Phiêu Miểu Cốc.

Vì để cho Lưu Phong và Đình Nhi một không gian yên tĩnh, mọi người tự giác kiếm cớ rời đi.

Đợi khi trong phòng chỉ còn lại có hai người, Đình Nhi nhào vào trong lòng Lưu Phong. Hàng mi thật dài run lên, đôi mắt to mỹ lệ kinh ngạc nhìn nam nhân hạnh phúc nói: “Lão công, chúng ta rốt cục cũng cùng một chỗ. Không bao giờ rời xa nhau nữa”

Nhìn gương mặt Đình Nhi đỏ ửng với giọt nước mắt trong suốt trong đôi mắt, Lưu Phong hơi động tâm. Hắn xiết chặt nàng trong lòng để nàng thoả thích làm nũng.

Lưu Phong và Đình Nhi chính là hai kiếp yêu nhau. Sau khi trải qua thời gian dài chia lìa, hôm nay cuối cùng có thể ở cùng một chỗ.

Từ mắt Đình Nhi những giọt nước mắt hạnh phúc không ngừng tuôn ra. Nàng ôm chặt người yêu như sợ khi nàng buông lỏng tay thì hắn sẽ biến mất.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cảm thấy âm thanh khóc lóc của Đình Nhi dần dần nhỏ xuống thì Lưu Phong mớicúi xuống nhìn. Đình Nhi đã thay vào đó là một khuôn mặt tươi cười, dịu dàng nhìn hắn. Con ngươi trong suốt vẫn còn vương một chút lệ, khiến người ta yêu thương không thôi. Còn miệng anh đào nhỏ hồng nhuận gợi cảm, càng làm cho người ta say mê.

Hắn ôm lấy người Đình Nhivào trong lòng, đôi mắt to mỹ lệ nhìn Lưu Phong cười nói: “Lão công, chàng muốn làm gì?”

Lưu Phong cười cười dịu dàng đặt nàng lên giường gấm, đưa tay xoa mái tóc nàng vài lượt rồi nói: “Đình Nhi, ta muốn hảo hảo ngắm nàng”

“Lão công hư hỏng, chàng muốn cùng Đình Nhi trên giường sao?” Nói xong, Đình Nhi e thẹn cúi đầu, trên mặt xuất hiện một vệt ửng hồng.

Lưu Phong chớp chớp mắt nhìn nàng cười cười mờ ám: “Ta đương nhiên nghĩ thế—-!”

Đôi mắt to mỹ lệ của Đình Nhi chơm chớp, hàng mi thật dài hơi run run. Nàng khẽ ừ rồi lần thứ hai nhào vào trong lòng nam nhân, ôm chặt lấy vai rộng của hắn nhỏ nhẹ: “Thiếp cũng muốn. Thế nhưng hiện tại không được. Sư tôn nói, thiếp còn phải kế thừa Thiên Lôi kiếm a?”

“Thiên Lôi kiếm?” Lưu Phong không giải thích được: “Trong tay nàng đã có hai thanh kiếm tiên, sao còn thêm một thanh Thiên Lôi kiếm?”

“Lão công, di nương Thu Sương cũng nói qua. Thiên Lôi kiếm là thích hợp nhất để thiếp sử dụng, là thanh Thần Binh lợi kiếm. Chỉ khi có Thiên Lôi kiếm thì tu vi của thiếp mới có thể phát huy uy lực lớn nhất” Đình Nhi giải thích tiếp: “Di nương dường như biết tương lai thiếp sẽ nhận được kiếm tiên. Đến khi có đủ ba thanh thì nàng sẽ thi triển đại thần thông hợp nhất tam kiếm luyện chế cho thiếp một thanh có thể so với Hạo Thiên Kiếm Thần Binh.”

“Kế thừa Thiên Lôi kiếm, nhất định phải giữ tấm thân xử nữ đẻ lấy máu nhận chủ. Lão công, cứ như hôm nay là được rồi chứ?” Đình Nhi thấp giọng dò hỏi.

“Hảo—!” Lưu Phong cười ha ha nói “Nếu di nương đã nói thì ta đây trước hết nhẫn nhịn.”

Đình Nhi ngả vào trong lòng hắn, ôn nhu nói: “Ân, cảm tạ lão công—!”

Hắn toát mồ hôi, nha đầu kia làm sao khách khí như vậy. Lưu Phong cười ha ha nói: “Nếu không thể làm chuyện này, vậy sờ sơ sơ thì được a?” Nói xong, bàn tay to Lưu Phong đã đặt tại bộ ngực sữa của nữ nhân.

Đình Nhi vừa vui vừa thẹn, trong lòng mơ hồ có chút hưng phấn, kéo tay hắn nói: “Lão công, bỏ đi mà, người ta. Người ta sẽ chịu không nổi.”

“Vấn đề là ta đã chịu không nổi a?” Lưu Phong rất khoa trương làm ra một vẻ mặt thống khổ, lấy miệng cắn lên tai nữ nhân, thấp giọng thì thầm vài câu.

Đình Nhi nghe được sắc mặt đỏ bừng. Nàng ngẩng đầu cẩn thận nhìn hắn, phong tình vạn chủng nói: “Thật muốn như vậy a?”

Lưu Phong kéo bàn tay nhỏ bé của nàng nói: “Nàng đã quên, thời gian lúc trước, chúng ta vẫn làm như vậy mà. Có mấy lần, chính tại ký túc xá của các nàng a?”

Đình Nhi khẽ ừ, liếc mắt đưa tình nhìn hắn, dịu dàng nói: “Lão công, chỉ cần chàng thích, thiếp sẽ nghe theo.”

“Hảo, trước tiên thân mật một chút rồi hãy nói—!” Lưu Phong cười hì hì hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Đình Nhi.

Ngay trong lúc Lưu Phong đang hạnh phúc ngọt ngào thì tại kinh đô giông bão nổi lên. Có đám người với ý tốt cứ đòi sớm xây xong Tế Thiên Tháp. Cũng may có Thu Sương tự mình bày kết giới trận pháp, cho nên Tu Duyến Thiên sư dễ dàng đuổi đám người mong mỏi ngắm Tế Thiên tháp. Nếu không đã sớm xảy ra đại loạn.

Tĩnh Vương gia sau bị Lão Tổ khi đoạt xác, bắt đầu nhanh chóng chỉnh đốn Tứ Đại quân đoàn, tích cực chuẩn bị chiến tranh. Trước khi Lưu Phong trở về thì phải diệt lão Hoàng đế nắm lấy triều đình, sau đó để khôi phục lại Đại Yến đế quốc của lão.

Có được tin tức đó lão Hoàng đế như kiến bò trên chảo nóng. Tứ Đại quân đoàn chỉ thừa nhận lệnh bài mà không nhìn người. Giờ trong tay lão không có Hổ Phù cũng như mất đi quyền kiềm chế Tứ Đại Quân Đoàn.

Lão vừa báo nguy cho Lưu Phong vừa triệu tập toàn bộ Cấm quân, Đại nội thị vệ, Tường Long quân, Phi Hổ quân còn có Hoàng thành Binh mã Ti triển khai phòng ngự tại kinh đô.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio