[Hi Trừng] Sẽ Là Lần Cuối Cùng Ta Nói Thích Người (Minh Tri Cố Muội)

tán linh thảo (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Giang Trừng bị đả thương, Trạch Vu Quân giật mình tỉnh táo lại, ý thức được chuyện hoang đường mà mình đang làm, bấy giờ mới nói nhanh một tiếng "Xin lỗi", sau đó liền như chớp đánh tiến lên, chế ngự tam đệ của mình. Vất bỏ hết mấy tâm tư mỏng manh kia, Trạch Vu Quân quả nhiên vẫn là Trạch Vu Quân vang danh giang hồ, chỉ trong ba chiêu đã mang được Kim Quang Dao đang đằng đằng sát khí và lệ khí phong kín lại trong cỗ quan tài chạm hình mẫu đơn kim tinh tuyết lãng tinh xảo.

Giang Trừng giơ bàn tay dính be bét máu của mình lên, cảm thấy máu đằng nào cũng chảy rồi mà không dùng thì quả thực rất phí, liền phi lên quan tài, lưu loát vẽ xuống một đồ án trấn hồn nữa.

Khi hắn nhảy từ quan tài xuống, mất hơi nhiều máu có chút chóng mặt, lảo đảo suýt ngã, Lam Hi Thần đứng cúi đầu bên cạnh liền giơ tay ra muốn đỡ, lại bị hắn lạnh mặt tránh đi. Trạch Vu Quân thu bàn tay cứng ngắc đang vươn ra của mình về, đầy vẻ ân hận nhìn máu của Giang Trừng vẫn không ngừng chảy, tí tách thấm đầy mặt đất.

"Giang tông chủ, ta sơ cứu giúp ngươi trước..."

Nhưng Giang Trừng một chút cũng không nể mặt Lam Hi Thần, lạnh nhạt cắt lời: "Vân Mộng ngay gần đây, mất chút máu không chết ngay được. Nhiếp tông chủ, ngươi mang cả hai cỗ quan tài này về an táng theo ý mình đi, ta mang Lam tông chủ tới Liên Hoa Ổ trị thương."

Nhiếp Hoài Tang nhìn Trạch Vu Quân lúng túng một lát, thấy hắn không bày tỏ ý định gì có vẻ là phản đối, liền huy động môn đệ Thanh Hà mang theo hai cỗ quan tài đi. Lam Hi Thần liếc nhìn cỗ quan tài của Kim Quang Dao, lên tiếng dặn dò mọi người cẩn thận, cũng không quên dặn dò đệ tử Lam gia giúp đỡ hộ tống Nhiếp tông chủ mang quan tài về, sau đó lập tức nối bước theo Giang Trừng về Vân Mộng. Nhiếp Hoài Tang nhìn theo bóng hai người, bỗng nhiên nghĩ tới bữa cơm đỏ rực những ớt ban trưa mà rùng mình lạnh gáy.

Giang Trừng cùng Lam Hi Thần bước ra khỏi Quan Âm miếu thì trời đã tối mịt. Chúng đệ tử đứng bên ngoài không biết chuyện xảy ra bên trong, nhìn tông chủ nhà mình một thân toàn máu đi tới, hốt hoảng tới loạn cả lên. Giang Trừng thầm nghĩ Lam Hi Thần quả nhiên đối với Nhiếp Hoài Tang hiện giờ vô cùng phòng bị. Hắn cử Lam gia đệ tử theo họ Nhiếp đưa quan tài về, năm phần là vì muốn hỗ trợ, năm phần còn lại chính là vì muốn canh chừng hắn, sợ Nhiếp Hoài Tang muốn đối với thi thể Kim Quang Dao động tay động chân gì đó. Đối với việc buôn chuyện hay hóng chuyện thị phi, xưa nay Vân Mộng Giang tông chủ hoàn toàn không có hứng, cũng không có sức mà tiếp thu, tuy nhiên, tam quan của Giang Trừng từng bị Ngụy Vô Tiện sâu sắc đả kích một lần, lại thêm những lời Kim Quang Dao nói cùng Lam Hi Thần trước khi chết, và thái độ khác lạ đêm nay của Lam Hi Thần, xem ra, những truyền kỳ giang hồ nói hai người bọn họ tựa hồ có tư tình cũng không phải hoàn toàn là bịa đặt vô căn cứ.

Giang Trừng còn đang mông lung suy nghĩ, bỗng nhiên dưới chân đột ngột thoát lực, thị lực mơ hồ dần trở nên nhòe nhoẹt. Bên tai hắn vang lên từng tiếng gấp gáp: "Giang tông chủ? Giang tông chủ? Giang tông chủ sao vậy?"

Giọng nói này... là của Lam Hi Thần hả?

Giang Trừng ngẩng đầu lên nhìn nơi phát ra tiếng nói, bỗng nhiên mắt hoa lên, cuối cùng liền ngã bổ nhào, ngất xỉu.

Đây không phải lần đầu tiên Giang Trừng ngã bổ nhào vào lòng Lam Hi Thần.

Lần trước, trong ngày nhập học đầu năm của Cô Tô Lam thị, tại Hàn Thất ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn từng say rượu mà ngã nhào vào lòng Lam Hi Thần một lần. Lần này cách lần đó chưa bao xa, Lam Hi Thần ngạc nhiên nhận ra, chỉ trong từng ấy thời gian ngắn ngủi, Giang tông chủ có vẻ đã gầy đi nhiều lắm. Người nhẹ hơn, cũng mảnh mai hơn hẳn, xem ra gần đây công vụ Vân Mộng khiến hắn phải lao tâm khổ tứ vô cùng.

Lam Hi nhìn đám Giang gia đệ tử vẫn đang tròn mắt há mồm ở bên cạnh mình, thở dài. Phỏng chừng lúc Giang Trừng tỉnh lại mà biết được hắn bị bản thân ôm trong lòng trước mặt bao nhiêu môn sinh thế kia, không xới tung cả Hàn Thất lên tìm người truy sát mới lạ ấy!

Thấy Lam Hi Thần tay trái bị thương nặng, chỉ dùng cánh tay phải còn lành lặn đỡ lấy Giang Trừng, một đệ tử Vân Mộng nhanh nhẹn nhất đám cuối cùng cũng lấy lại được hồn vía, vội vàng tiến lên giúp đỡ. Lam Hi Thần kéo phần vạt áo đẫm máu nham nhở quanh vết thương ra, xem một chút, lại cẩn thận bắt mạch cho Giang Trừng, sau đó, gương mặt lập tức biến sắc.

"Dược phòng ở Giang thị có thu thập, tích trữ Thập đại thảo dược hay không?"

Bất ngờ bị sự nghiêm trọng của Trạch Vu Quân dọa cho sợ, đệ tử Giang thị ngẩn ra một chút, vội vàng lắc đầu: "Cái này phải hỏi quản gia, chúng ta quả thật không nắm rõ lắm. Trạch Vu Quân, tông chủ nhà chúng ta rút cuộc là làm sao vậy? Nghiêm trọng lắm sao?"

Lam Hi Thần dùng một tay ôm lấy Giang Trừng, lên giọng vừa đủ để tất cả đệ tử Giang thị nghe rõ: "Giang tông chủ trúng độc, cần chữa trị gấp. Lập tức ngự kiếm về Liên Hoa Ổ"

Vừa dứt lời, liền triệu hồi Sóc Nguyệt, kiếm quang trắng xanh xé đôi bầu trời đêm, như một ngôi sao băng lao vào tầng không thăm thẳm. Vân Mộng đệ tử ngớ ra nhìn nhau một cái, sau đó liền lo lắng gấp rút đuổi theo.

Lúc này, Lam Hi Thần đang dùng hết sức bình sinh để ngự kiếm thật nhanh. Hắn nói Giang Trừng trúng độc, đây đã là nói giảm nói tránh, tránh cho khiến lòng người bất an. Độc mà Giang Trừng gặp chính là Tán linh thảo – một thứ thảo dược đối với người thường không hề có hại, thậm chí còn có tác dụng an thần, giúp ngủ ngon, nhưng đối với tu tiên thế gia thì lại là kịch độc ngàn năm cần tránh, so với Hóa Đan Thủ hiểm độc chỉ hơn chứ không hề kém.

Tán Linh Thảo chỉ có tác dụng nếu ngấm trực tiếp vào máu con người, theo máu lưu thông khắp cơ thể. Sau khi phát tác liền triệt tiêu toàn bộ linh lực của người bị trúng, tu vi cao mấy cũng có thể trở thành phế nhân. Bị Hóa Đan Thủ hủy đi kim đan, tích cực tu luyện lại từ đầu vài chục năm nữa, may mắn ra thì có thể kết đan lại, nhưng nếu trúng Tán Linh thảo, dù kim đan vẫn còn trong người, thế nhưng vĩnh viễn không dùng được linh lực, cũng chẳng thể kết đan lại, trơ mắt biến thành một người thường, mất hết tất cả, chẳng thể vãn hồi. Sau khi bị trúng Tán Linh thảo, càng phát động linh lực nhiều thì độc sẽ càng nhanh phát tác, hết đường cứu chữa.

Lam Hi Thần từng nghe qua sự việc hiến kim đan giữa Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện. Nếu hiện tại, Giang Trừng thực sự một lần nữa bị làm mất đi linh lực, vĩnh viễn không thể phục hồi, hắn có thể chịu đựng chuyện này một lần nữa được không?

Chắc chắn là không.

Lam Hi Thần cúi nhìn gương mặt đang chôn trước ngực mình, mê man chìm vào giấc ngủ sâu, thầm nghĩ: Nếu quả thật một lần nữa bị số phận trêu ngươi như vậy, Giang Trừng sẽ triệt để phát điên...

Hiện tại, Giang Trừng đang một tay chống đỡ Kim, Giang hai họ, hắn xảy ra chuyện, hai đại thế gia trăm năm hiển hách liền đi đời, mà tất cả nguồn cơn, chính là từ Lam Hi Thần, từ hành động càn rỡ đêm nay!

Vì vậy, Lam Hi Thần liền hạ quyết tâm, gác lại toàn bộ nghi kỵ, toan tính trong lòng, bằng bất cứ giá nào cũng phải giải trừ được chất độc trong người Giang Trừng.

_________

Bằng bất cứ giá nào =)) Trạch Vu Quân là ngài bảo đấy nhá, rồi sau đừng có tự vả hay cắn lưỡi đấy :v

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio