Ngày hôm đó Âm Cố về nhà cũng chưa hết mưa, áo nàng vừa khô lại ướt. Âm Cố đứng trước cổng, cửa cổng liền mở. Là Phương tẩu vừa nói vừa đi ra cùng Hỉ Mi.
Vẻ mặt Hỉ Mi lúc này là khó nhịn cười, Âm Cố trầm xuống. Không biết Phương tẩu lại bép xép cái gì, nghĩ vậy Âm Cố liền nhìn Phương tẩu. Còn Phương tẩu thì, nếu biết Âm Cố về nhanh như thế thì cần gì phải nhìn sắc mặt của nàng? Bà vừa bước ra liền ngầm bực rằng tại sao không đi về sớm hơn chứ? Nhìn sắc mặt Âm Cố, Phương tẩu chột dạ một cách khó hiểu. Nhưng ngẫm lại chuyện mình làm là chuyện tốt, không phải chuyện xấu xa gì bà liền không xấu hổ cười cười, bung dù bước đi.
"Hôm nay vất vả sao, bệnh nhân nhiều hả?"
Hỉ Mi cười nói, đoạt lấy cây dù xếp lại cho Âm Cố, hai người cùng nhau vào sân. Âm Cố vào phòng thay đồ, Hỉ Mi cũng đi theo sau, mở tủ lấy đồ cho Âm Cố, rất ân cần.
Âm Cố híp mắt, nhàn nhạt hỏi: "Chuyện gì vui vẻ như vậy?"
Không phải đi, mắt mở to như vậy, muốn cười mà không cười, đợi Phương tẩu đi rồi lại càng dương dương tự đắc hơn.
Hỉ Mi liếc Âm Cố, như làm nũng như giận dỗi, nàng đến mở cửa sổ nhìn Ly Ly chơi với cục đá dưới gốc cây du, sau đó trở lại ôm hông Âm Cố, nghiêng đầu cười nói:
"Phương tẩu nói nàng lòng dạ hiểm độc kìa, có phải vậy không?"
Quả nhiên Âm Cố xụ mặt, hừ lạnh một tiếng.
Hỉ Mi lại hì hì cười: "Có người còn thay ta tự chủ trương, không cho phép ta gả đi, đúng hay không?"
Cái này làm Âm Cố lạnh mặt hơn, ngữ khí cũng cứng ngắc: "Nàng có ý kiến gì khác?"
Âm Cố mặt lạnh từ trước đến nay là lợi khí để dọa người, đáng tiếc Hỉ Mi không bao giờ sợ, ngược lại dám đưa tay xoa gương mặt lạnh lẽo đó, vui thích nói:
"Nàng là đương gia mà, cần gì phải hỏi ý kiến của ta." Thấy Âm Cố cau mi, Hỉ Mi càng vui, "Nếu không phải nàng quả quyết cự tuyệt bà ấy cũng sẽ không gấp đến độ tới hỏi ta, bị nàng phát hiện, hại ta không dám cười ra tiếng." Hỉ Mi nói xong thì nghe được tiếng Ly Ly kêu to, để Âm Cố lại thay đồ đi ra ngoài, còn quay đầu lại nói, "Nhìn bà ấy vừa rồi thấy nàng như thấy quỷ..." Hỉ Mi lập tức 'phi' hai tiếng, nếu Âm Cố là quỷ, vậy thì nàng là người đến quỷ cũng không không buông tha?
Hỉ Mi đi ra ngoài một hồi lâu, Âm Cố nghe tiếng nàng chơi đùa với Ly Ly như hoàng anh xuất cốc rất dễ nghe, Âm Cố không khỏi ngây ngốc. Khác với trong lòng nàng âm u suy nghĩ hồi lâu, Hỉ Mi vui vẻ chơi đùa với con. Tựa hồ nàng quá lo lắng rồi, nhưng mà không biết Hỉ Mi làm thế nào đuổi Phương tẩu đi, xem bà ta chạy đi không giống như ăn bế môn canh.
Lời này cho đến tối, Âm Cố mới hỏi Hỉ Mi. Hỉ Mi như nhớ tới chuyện gì, nghiêng người nói với Âm Cố:
"Bà ấy cũng ngay thẳng, không nói gì khác. Chỉ nói bên kia giàu có ra sao, ngày sau ta sẽ sống tốt. Ta nhớ dưới giường chúng ta cũng có kha khá, nên bảo bà ấy hỏi bọn họ cho ta biết trước đó họ đã bỏ bao nhiêu để thành thân, nếu được thì đưa chút lễ vật đến đây. Như vậy bên kia có lẽ sẽ chướng mắt ta đây tham bạc. Nếu bọn họ chấp nhận thật, thì ta sẽ cho bọn họ biết chúng ta có bao nhiêu, đến lúc đó nhìn bọn họ xấu hổ thôi."
"Nàng đã cự tuyệt bà ấy còn chưa từ bỏ ý định, cứ như vậy từ chối chỉ sợ sẽ làm người ta cố gắng vượt qua mà thôi, cho nên ta mới nghĩ ra cách này."
Âm Cố nghe mà nở nụ cười: "Không phải nàng cất giấu chúng kỹ lắm sao, tại sao lại để người ta biết?"
Hỉ Mi sửng sốt, có chút hối hận, nhưng cười nói: "Ta không tin có người cướp được chúng nó từ trong tay nàng."
Âm Cố nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Hỉ Mi muốn, thì để nàng làm đi, làm càng to càng tốt:
"Có đủ không, không đủ đập người, ta có thể lấy thêm."
"Không cần, không cần." Hỉ Mi bị dọa, liên thanh nói.
Âm Cố kéo Hỉ Mi vào lòng, còn thật sự nói: "Thật không oán ta không cho nàng gả đi?"
Hỉ Mi trợn mắt: "Nếu nàng không cần ta, gả ta đi ta mới đau lòng."
"Ha ha!" Âm Cố rất là vui sướng, có lữ như thế, phu phục gì cầu.
"Chỉ là, " Hỉ Mi vuốt tóc Âm Cố. Ngày ấy, lần đầu tiên thấy Âm Cố búi tóc cao lên mà không yên, đột nhiên Hỉ Mi nói, "Nếu ta không tái giá, nàng cũng không được gả!"
"Cần gì phải nói." Âm Cố lười biếng nói, "Nàng có nghe ta nói muốn gả đi bao giờ?"
"Chính là cảm thấy được. . ." Hỉ Mi ghé vào vai Âm Cố, đặt tay lên tim Âm Cố, "Cùng sống với ta như vậy, ủy khuất nàng. Hơn nữa, ta cũng chưa hỏi nàng có thích tiểu hài tử hay không..."
"Hiện tại nói lời này có phải quá muộn rồi không?" Âm Cố thấp giọng nói, "May mắn Ly Nhi coi như ngoan ngoãn, bằng không ta sẽ ném nó đi."
"Nàng dám!" Hỉ Mi ngẩng đầu, lại nhìn đến Âm Cố cười đến ôn nhu.
Âm Cố nâng đầu Hỉ Mi, hôn lên đôi môi ngọt ngào như mật ấy, ăn như thế nào cũng không đủ.
Ngày hôm sau, Âm Cố xuất môn. Mấy ngày nay Hỉ Mi luôn dặn dò Âm Cố nhất định phải nhớ mua cây xương bồ, hùng hoàng cùng thạch phấn, nói là mấy ngày nữa là đến mùng tháng , Hỉ Mi sẽ thêu túi hương. Cái túi này cho Ly Ly đeo, nghe nói tránh ma quỷ gì đó.
Đáng tiếc con sông sau nhà các nàng mấy năm nay không có đấu thuyền rồng, xem như mất vui.
Ngoại trừ điều đó ra, Hỉ Mi đã chuẩn bị đủ lá dong, nếp, một ngày này nàng chủ yếu là làm bánh ú.
Nhà cửa dọn dẹp đàng hoàng, Hỉ Mi đưa bàn ghế ra cây du. Cái cây này có một nhánh thấp, vài năm nữa Ly Ly có thể với tới nói không chừng sẽ bị nó phá hư. Hỉ Mi mang đống lá dong, với thùng gỗ đựng nếp ra, đặt Ly Ly ngồi bên cạnh, bắt đầu động tay.
Khi nàng còn nhỏ, cha nàng thường lĩnh việc gói bánh ú này. Mẹ nàng cái gì làm cũng được, nhưng chuyện gói bánh thì không, bà không thể gói chặt bánh. Cha nàng tay to, chỉ thấy ông lấy hai cái lá dong hai tay hợp lại là gói được nếp, quấn lạt vài vòng là thành, rất rắn chắc, đập cũng không bể. Mới trước đây, hàng năm Hỉ Mi vây quanh bên cha mà nhìn, nhưng mà nàng thích mấy tiểu tức phụ hàng xóm ngồi gói bánh cùng hơn. Bánh của họ không có lãng phí lá dong như của cha nàng, vô luận lớn nhỏ, chỉ một miếng là được. Đầu tiên là vây chuyển cái hai vòng, sau đó đổ nếp sau, đan bò lên mặt kia hai tiểu sừng, sau đó dưới một cái sừng đó là thật dài giống sừng trâu, chọc đau mọi người. Bánh này không có gói lá cho nên nhỏ nhắn lại tinh xảo. Khi đó nàng còn nhỏ, ăn có một cái là no.
Cho nên, khi nàng lớn hơn một chút nàng quấn quít lấy người ta học phương pháp cột dây lạt này. Vì thế tết đoan ngọ hàng năm, bánh ú trong nhà là nàng làm.
Đoan ngọ năm ngoái, nàng cùng Âm Cố đang ở trên đường đến Thanh thành, không thể làm được nên mới mua, mà mùi vị lại không phải như nàng muốn. Khi đó Hỉ Mi chắc chắn rằng với Âm Cố có cơ hội nhất định sẽ làm bánh ú cho nàng ăn một lần. Mà thật là không ngờ từ này về sau hằng năm đều có cơ hội thực hiện được lời hứa đó. Hơn nữa, chẳng những là Đoan ngọ; mà còn là Trung thu, nàng sẽ làm bánh trung thu; Tết thì sẽ có vằn thắn... như vậy mới có cảm giác là nhà.
Nhanh nhẹn treo dây lạt, Hỉ Mi bắt đầu gói bánh. Nàng chuẩn bị táo đỏ, đậu phộng, nhãn, thịt, còn có đủ loại đậu.
"Con còn nhỏ, ăn bánh ú không tốt đâu nha." Hỉ Mi vừa thuyết giáo Ly Ly ở bên cạnh ôm chân nàng không tiếng động làm nũng, vừa nhanh chóng hoàn thành một cái bánh.
Gói đến nửa, dây lạt siết chặt tay nàng đỏ lên. Hỉ Mi đưa tay đến miệng Ly Ly, nói: "Mẹ đau, thổi cho mẹ đi." Ly Ly liền cầm tay nàng cẩn thận thổi, chọc Hỉ Mi cười không ngừng.
Hỉ Mi đang cười, Phương tẩu lại tới.
Bà thật sự cảm thấy đối phương là người có đốt đèn kiếm cũng không ra, lấy điều kiện của họ, cho dù là đã có con thì muốn dạng cô nương gì mà không được? Mà ý trời, người ta lại nhìn trúng Hỉ Mi, mặc dù cũng đã có con nhưng người ta lại thấy xứng.
Thái độ Hỉ Mi ngày hôm qua so bà tưởng tượng thì tốt hơn, từ đầu tới cười đều hoà thuận vui vẻ. Yêu cầu cũng sảng khoái, lễ vật này nọ vốn là đúng. Chỉ là hôm qua sau khi trở về, bà đến Chung gia nói yêu cầu của Hỉ Mi, Chung Lương lại nhíu mày. Phương tẩu thấy thế lập tức chân thành nói nguyên do. Dù sao thì bà biết Chung gia, nhưng người ta thì không biết nha, hỏi lễ chính là bảo đảm về sau có thể áo cơm không lo, đây là chuyện bình thường, trách không được người ta. Chung Lương thương lượng với người nhà một chút rồi đưa đáp án. Năm đó hắn cưới vợ tổng cộng lượng bạc, trong thành này là tương đối xa hoa. Vì tôn trọng người đã khuất không thể vượt qua con số này, nhưng hắn tuyệt sẽ không bạc đãi nàng.
Phương tẩu nghe mà liên tiếp gật đầu. Năm đó kia đón dâu rầm rộ bà cũng có thấy.
Xong, ngày hôm sau Phương tẩu vội vã đến nhà Hỉ Mi, chỉ là bà có cẩn thận lưu ý chờ Âm Cố đi rồi bà mới đến. Bà vừa vào cửa là nhìn thấy Hỉ Mi đang gói bánh, mắt bà sáng ngời luôn miệng khen ngợi. Hỉ Mi nghe mà vui, liền nói sẽ tặng cho bà hai đòn. Phương tẩu thấy Hỉ Mi như thế thì trong lòng càng chắc chắn, nói lại chuyện hôm qua đến Chung gia.
"Không đến lượng bạc à." Hỉ Mi tính một lát, sau đó ưu sầu thở dài.
Phương tẩu trầm ngâm một lát nói: "Ta nói này muội tử, tay của muội rất đẹp nha, trắng như vậy là có mệnh làm phu nhân lấy. Gói bánh ú này mấy người thô kệch như chúng ta mới làm."
Hỉ Mi cười nói: "Phương tẩu, không gạt tẩu, lượng bạc ta còn không để vào mắt. Nhà hắn xem ra cũng không gì hơn, ta cứ sống như vậy còn tốt."
"Muội nói là ít sao?" Phương tẩu vội hỏi, kì dị nhìn Hỉ Mi.
" thì tính là cái gì, bây giờ ta xoay người một cái là có ngay thôi." Hỉ Mi không thèm để ý nói, trên tay lại gói thêm một đòn bánh.
Phương tẩu ở trong lòng mới vừa "xùy" một tiếng, lại đột nhiên phát hiện Hỉ Mi lúc này cùng với lúc trước tặng đồ cho bà là độc nhất vô nhị, vì thế bà mới nhớ tới trong nhà bà còn giấu một ít bạc.
"Cho dù muội có bạc thì cũng là vật ngoài thân thôi. Huống chi có bạc hay không không quan trọng, quan trọng là muội sẽ có hôn phu tốt, Ly Ly cũng có sẽ có cha nha."
Thấy Phương tẩu thành khẩn, đúng là vì tốt cho nàng, Hỉ Mi cũng thu hồi ngạo mạn vui đùa:
"Bị hưu xong ta sống tốt hơn, ta thật không hiểu tại sao nhất định phải có nam nhân mới được? Huống chi nếu hắn yêu vị phu nhân ấy, thì ta đây chẳng phải sẽ sống dưới cái bóng của nàng? Không đáng thương ư?"
"Người chết chung quy là người chết, quên là chuyện sớm hay muộn thôi." Phương tẩu khuyên nhủ.
Hỉ Mi ngẩn người, thở dài: "Vậy phu nhân ấy không đáng giá, mà ta cũng không có giá trị. Hôm nay hắn quên phu nhân, ngày mai sẽ không quên ta ư? Nếu hắn yêu phu nhân ấy thì không nên lấy thê thêm mới đúng, chỉ thủ có vài năm thì tính là cái gì."
Phương tẩu cả kinh: "Trời ơi cô nãi nãi của ta ơi, luận điệu mới mẻ thật đấy, thế gian này còn có người như vậy sao?"
"Dĩ nhiên là có." Hỉ Mi che miệng cười nói, "Nhưng mà tẩu không biết đâu."
"Thôi thôi thôi!" Phương tẩu dậm chân nói, "Muội ko chịu thì thôi! Nhưng mà sau này nếu đổi ý thì muội hãy nói cho ta, ta sẽ giúp muội."
Hỉ Mi đứng lên. Tuy rằng nàng quen biết Phương tẩu vì thuận tiện chọc Ngô Đệ, nhưng Phương tẩu thật sự vì tốt cho nàng, điểm ấy thật không nên thất lễ quá. Hỉ Mi lấy bạc từ bên hông đưa cho Phương tẩu:
"Đoan ngọ sắp tới rồi, tẩu giúp ta mua chút đồ ăn cho mấy đứa nhỏ."
Phương tẩu cầm bạc than thở nói: "Xem ra vẫn là nàng biết muội, muội với nàng đều là người hào phóng."
Trong lòng Hỉ Mi biết Phương tẩu nói Âm Cố, nàng mỉm cười, nghe người khác đưa nàng và Âm Cố vào cùng một chỗ là một chuyện rất ngọt ngào. Đáng tiếc, quan hệ của nàng và Âm Cố cách biệt với mọi người, Âm Cố chỉ có trước mặt nàng mới là bộ mặt khác, còn lại ở ngoài thì lạnh lùng cũng không thèm lai vãng với bất cứ ai.
Hỉ Mi chậm rãi ngồi xuống, sau đó thở đài một hơi, tiếp tục gói bánh. Mỗi một đòn bánh nàng đều dùng đũa chọc vào, như vậy nếp mới chặt, mới có thể cứng rắn. Nghĩ đến cuộc sống cũng là như thế, phải không ngừng điều chỉnh mới có thể đạt được trạng thái phù hợp nhất. Âm Cố còn không phải trải qua những ngày dài mới quen được nàng ngủ ở bên cạnh sao.
Vốn là có một chút phiền muộn nho nhỏ, Hỉ Mi nghĩ như vậy lại nhịn không được mà cười rộ lên.
bO+K'