Hình Danh Sư Gia

Chương 309: Giặc cỏ to gan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Phượng Nghi điếng cả hồn, vội ra cửa gọi người. Tả Giai Âm nhanh chóng chạy đến, thấy phòng của Hạ Phượng Nghi ngổn ngan bình trà cốc nước và mảnh kính, còn Mạnh Thiên Sở thì tay chảy máu ngồi trên giường của Hạ Phượng Nghi mặt âm trầm, máu tẩm ướt cả một mảng lớn.

Chưa ai thấy hắn tức giận đến như vậy, nên mọi người đều e dè, không dám lên tiếng. Tả Giai Âm đến cạnh hắn, ngồi xuống , trước hết nhìn mặt hắn, sau đó nhỏ nhẹ hỏi: 'Lão gia, tay chàng cần phải được băng lại, không thể để chảy máu nữa."

Mạnh Thiên Sở nhìn Tả Giai Âm mang cái bụng lặt lè gian nan ngồi xuống, lòng không khỏi đau xót, chuyện chỉ do hắn nghĩ ra, còn chưa nhất định là phải vậy, sao lại xung động thành ra như vậy rồi? Làm thế khiến người mà hắn yêu phải cùng lo lắng lây. Hắn là chủ một nhà, nếu không thể điềm tĩnh, thì vợ con hắn sao có thể an tâm được chứ? Xem ra dù sao cũng không được như vậy nữa.

Mạnh Thiên Sở vội đứng dậy, dùng cái tay lành còn lại đỡ Tả Giai Âm lên: "Ta không có chuyện gì, nàng đừng ngồi xổm như vậy không tiện, ngồi hẳn xuống đi."

Mọi người thấy khí sắc của hắn hòa hoãn hơn, đều thở phào nhẹ nhõm, đỡ hắn đến giường ngồi, sau đó Phi Yến nhắc ghế cho Tả Giai Âm ngồi rửa vết thương cho hắn.

Hạ Phượng Nghi thấy tay của hắn toàn vết thương cho bị cắt, đau lòng nói:"Nếu biết cái kính này có thể đập vỡ thì chi bằng dùng kính đồng như trước kia hay hơn, ít nhất tay không bị sao, trời ạ, ra máu nhiều chưa kìa."

Mạnh Thiên Sở cười nói: "Nàng nên biết cái kinh này đáng giá mười cái kính bằng đồng đó, chiếu vào người thấy rõ hơn nhiều."

Hạ Phượng Nghi dẫu môi: "Sau này không mua nữa, e rằng ở kinh thành cũng chẳng ai xa xỉ như vậy, bỏ nhiều tiền thế mà mua cái kính chịu không nổi cú đánh, thà mua kính đồng còn tốt hơn."

Mạnh Thiên Sở dùng tay lành vỗ vỗ vai nàng: "Ta biết nàng xót cho ta, không sao đâu, vừa rồi là bực mình nên đánh mạnh một quyền, cái kính tây dương này vỡ rồi, lần sau ta nhờ người ở kinh thành mua cái khác cho nàng, ta không đánh nữa là được."

Băng bó xong xuôi, Mạnh Thiên Sở bảo mọi người ngồi cạnh mình, sau đó đem nội dung bức thư thuật lại cho mọi người nghe, sau đó nói: "Thư này chúng ta tạm thời không thèm biết nó có phải là người của Ân gia viết hay không, nhưng ta dù sao cũng không nghĩ được ai là người chỉa mũi dùi vào ta, cho dù là người của Ân gia đi nữa, thì ta càng nghĩ không thông, nhà đó ta căn bản chẳng nhận biết ai, vì sao lại đi đối địch với ta chứ?"

Ôn Nhu nói: "Hay là cho người tra căn nguyên từ phía Ân gia, chẳng phải Giai Âm nói nhà đó lâu lắm không ra mặt đối địch với quan phủ hay sao?"

Tả Giai Âm nói: "Kẻ đó chỉ cho thời gian một ngày, đại khái là không muốn để chúng ta tra, vấn đề là y đưa ra điều kiện rất kỳ quái, sao lại dùng một trong bốn chúng ta đổi tên vô lại đó, đúng là kỳ, cần chúng ta để làm gì chứ?"

Mạnh Thiên Sở thấy mọi người đều lo lắng, cố ý nói:'Đừng lo, ắt là người ta thấy vợ của Mạnh Thiên Sở ta đẹp nên mới đòi vậy, nếu xấu ai thèm chứ?"

Bốn nàng nghe thế đều đỏ mặt giả vờ nhổ nước bọt xuống đất, bảo hắn không biết ngượng. Kỳ thật hắn lo hơn ai hết, cho dù có liều cái mạng của hắn, cũng không cho vợ của hắn đi mạo hiểm.

Mạnh Thiên Sở cười ha ha hai tiếng, đứng dậy đi vòng vòng quanh nhà, nói: 'Còn về lời trên thư nói ta tự nhiên không theo, Mạnh Thiên Sở ta nếu thật sự dùng vợ đi đổi tên vô lại mặt dày đó, ta dập đầu vào cửa chết còn sướng hơn."

Mọi người thấy hắn đã biết nói cười, khắc hẳn với vẻ mặt u ám lúc nãy, biết tâm tình của hắn đã tốt hơn, nên có phần an tâm.

Ôn Nhu nói: "Làm gì để lão gia khó xử thế, trên thư Ân gia có nói, thiếp nghĩ vì sự an toàn của Giai Âm hay là để thiếp đi cho. Đại phu nhân không biết công phu, Giai Âm không thuộc phạm vi suy xét vì sắp lâm bồn rồi, Phi Yến trói gà không chặt, chúng ta nếu dằn co e rằng chúng đâm hận giết luôn tên vô lại đó thì không ổn."

Mạnh Thiên Sở nói: "Giết luôn càng tốt."

Tả Giai Âm cười:"Lão gia nói lẫy kìa."

Mạnh Thiên Sở biết mình nói cho bỏ tức, nhưng thật sự hắn không thể để ai đi, Ôn Nhu cho dù có võ công, nhưng ít sao địch nổi nhiều, không thể mạo hiểm.

Phi Yến lên tiếng: "Mọi người đừng tranh với muội nữa, hiện giờ đại phu nhân, nhị phu nhân và mợ ba đều có mang, chỉ có em là không có, bọn chúng nếu có giết thì giết em cũng không sao, nếu không đều coi như chết hai mạng..."

Mạnh Thiên Sở bảo: "Nói bậy, cái gì mà giết với không giết chớ, cái miệng nàng biết nói điềm gỡ từ khi nào vậy? Các nàng không ai đi cả, ta coi bọn chúng làm gì được ta. Ta lập tức điều người tới, vây cái nhà này chặt ngay cả con ruồi cũng không thể bay vào, ta coi chúng làm gì ta. Còn tên Vượng Tài đó ta thấy chúng chẳng hơi đâu đối phó với hắn, cho dù có giết thì cũng là bọn chúng cướp đi trước rồi, hơn nữa còn tập kích ngục tốt của nha môn. Bọn chúng có tội thì có quan hệ gì đến ta, cùng lắm thì chẳng làm cái chức sư gia quèn này nữa. Dù sao thì ta không thể để bất kỳ ai trong các nàng đi mạo hiểm."

Ôn Nhu nói: "Hiếm có lão gia nào đối đãi chúng ta như vậy, chúng ta phải vì lão gia làm cái gì mới được chứ."

Mạnh Thiên Sở đến cạnh Ôn Nhu, vỗ vai nàng, sau đó nhìn Tả Giai Âm đang nhất mực trầm tư, bảo: "Lúc này nếu có Từ Vị ở đây thì hay quá, huynh trưởng thiện dùng binh, hiện giờ chuyện cấp bách là chúng ta phải nghĩ ra cách đối phó. Giai Âm, ta biết nàng có nhiều cách hay, ta muốn nghe ý nàng."

Tả Giai Âm nghe hắn nói thế, đáp: 'Thiếp thấy lão gia của chúng ta chẳng kém Từ Vị, chỉ là chàng muốn nghĩ cho cái nhà này nên không khỏi suy trước tính sau. Cũng chính vì thế cho thấy lão gia đối với chúng thiếp rất tốt, coi chúng thiếp rất trong yếu, đó là điều hiếm có nam nhân nào làm được."

Hạ Phượng Nghi cũng nói: "Lão gia đối với bốn chúng thiếp tình thâm nghĩa trọng, bốn chúng thiếp sao không biết không cảm động chứ? Nhưng lỡ bất đắc dĩ chúng ta đối địch với Ân gia, e rằng hình ảnh của lão gia trong bá tánh ở Hàng châu sẽ giảm sút. Ân gia dù sao cũng mang danh nghĩa hiệp khách cướp giàu chia nghèo, chúng ta chính diện xung đột e rằng không chiếm lý được."

Mạnh Thiên Sở thấy mấy người vợ của mình đua nhau đưa ra ý kiến, bấy giờ mới thấy làm nam nhân, làm chủ một nhà mới khó làm sao, vừa quan tâm đến tình cảm các nàng, vừa bảo hộ cho sự an toàn của họ, không dễ dàng gì! Nhưng ai bảo hắn là nam nhân, hắn tham sắc làm chi? Cả nhà đều trông cậy vào hắn, hắn phải làm sao cho xứng với hình tượng nam nhân trong tâm trí họ.

Hạ Phượng Nghi nói: "Lão gia và Giai Âm đều nói có lý, ý thiếp thì hiện giờ Giai Âm không thể để xảy ra chuyện gì, chúng ta hiện giờ nếu có động tác gì đó, những điều khác không lo, chỉ e rằng chúng là ma đầu giết người không chớp mắt như trong truyền thuyết, thì cho dù hạ thủ với ai cũng không sợ, chỉ sợ có mỗi Giai Âm xảy ra chuyện thôi."

"Thiếp đồng ý với ý kiến của đại phu nhân, cho nên vẫn là để thiếp đi ổn nhất. Không ai được tranh với thiếp, danh húy của thúc thúc của thiếp nói không chừng còn hữu dụng, bọn chúng xem ra không giết thiếp. Thiếp đi rồi, mọi người hãy thu thập mọi thứ đi ngay, không cần quản đến thiếp."

Mọi người tranh nhau cải, Mạnh Thiên Sở đưa tay ra hiệu cho họ an tĩnh. Hắn thấy bốn nàng đều vì người khác mà như Mao Toại tự thiến tiến cung, đặc biệt là Ôn Nhu càng kiên trì hơn khiến hắn rất cảm động. Xem ra nữ tử này không phải như hắn nghĩ ban đầu, đại khái là lúc đầu cứ muốn chống hắn, không muốn gả về cho Mạnh phủ, như hiện giờ an tâm muốn làm nhị phu nhân của Mạnh gia rồi, coi như hết lòng nghĩ cho Mạnh gia. Huống chi Giai Âm chỉ là thiếp, không phải thê, cho thấy cô ta đã dung nhập vào cái nhà này nhiều, hiếm có lắm!

Mạnh Thiên Sở bảo: "Ôn Nhu, nàng cũng đừng khăng khăng làm gì, tuy nói thúc thúc của nàng ở triều rất có uy vọng, nhưng Ân gia nhiều năm ở trong núi, có biết hay không? Ta chỉ nói lỡ khi, nhưng không thể không bài trừ, cho nên ta sẽ không để nàng mạo hiểm. Chúng ta là người một nhà, nếu nói mạo hiểm thì phải để ta đi, còn chưa đến lượt nữ tử các nàng đứng đầu chịu sóng gió, mặc giáp ra trận đâu."

Tả Giai Âm nói: "Hay là để thiếp đến cẩm y vệ một chuyến, một mặt để họ giúp quan tâm đến động tĩnh của Ân gia, chỉ cần chúng không động thủ ta cũng không động thủ, nhân vì chúng ta còn chưa biết ý của đối phương thế nào. Hai là tăng phái người cho chúng ta, tối qua chúng ta đã bố trí hết người ở các góc rồi thế mà chúng còn đưa thư vào phòng của đại phu nhân được, cho thấy bọn chúng còn có cách, chúng ta không thể coi thường."

Mạnh Thiên Sở nói: "Được rồi, các nàng đừng nghĩ cái này nữa, chẳng phải còn có ta hay sao? Chúng ta đừng nghĩ chuyện quá tệ chứ, mọi chuyện đều có ta." Vừa nói xong, chợt nghe ngoài cửa Chu Hạo rống lên một tiếng vút cái nhảy lên mái nhà, Lý Lâm Tĩnh cũng hét lên phóng theo, thần tình khẩn trương nhìn xung quanh, sau đó thấy mọi người đều an toàn, liền nói: "Có người đang nghe lén."

Mọi người đều chạy ra xem, Chu Hạo đã nhảy xuống, mặt mày ủ rũ.

"Tên giặc đó tôi thấy rồi, chính là tên lúc tối, gan to thật, chạy còn nhanh hơn thỏ, thoắt cái đã bay qua tường mất dạng, tôi và lão bà cứ quan sát xung quanh không phát hiện gì, không biết nó chui vào khi nào, đại khái lúc mọi người bàn tính nó nghe hết. Thật là bực mình, chẳng lẽ tôi già rồi, ngay cả chút tiếng động cũng không nghe rõ."

Tả Giai Âm thấy Chu Hạo có vẻ thất vọng, liền an ủi: "Ta và Ôn Nhu ở trong phòng còn không nghe thấy, người đó nếu khinh công không vô cùng giỏi, thì không treo mình trên cây mãi như thế được. Chờ y nghe xong chúng ta nói, cửi giày ở chân ra buông mình xuống đỉnh phòng, không ngờ tai của ông thính quá, nghe ra ngay."

Chu Hạo nghe Tả Giai Âm giải thích thế, liền lên đỉnh phòng quan sát, quả nhiên trên đó còn ít lá cây, vừa khéo còn có một nhánh cây rất dài chìa ra đến đỉnh phòng, lá cành um tùm, giấu mình trong đó rất khó bị phát hiện.

Chu Hạo quay xuống đất, đem điều mình thấy kể cho mọi người nghe. Tả Giai Âm nói: 'Người đó nếu nghe hết lời chúng ta bàn, không biết sẽ có hành động gì."

Mạnh Thiên Sở nói:"Ta đã nói rồi, các nàng đừng nghĩ gì hết, muốn làm gì thì cứ đi làm, ta ra ngoài một chuyến, sau đó sẽ về ngay, các nàng đừng đi đâu nhé."

Hai thời thần sau.

Sắc trời từ từ ám trở lại, kẻ kia chẳng có động tĩnh gì, mọi người dường như không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ có thanh âm gì không nghe được, cho nên cả Mạnh phủ an tĩnh hơn so với ngày thường rất nhiều.

Canh hai đã đến, kẻ kia cũng không xuất hiện, dường như biến mất khỏi nhân gian vậy. Mạnh Thiên Sở đã điều một số cao thủ từ Đông hán ở Hàng châu đến phục ở tiền viện và nội trạch, đâu đâu cũng có trọng binh, có lẽ là kẻ kia không tiến vào được cho nên bỏ cuộc.

Mọi người ở trong đại sảnh, Văn bác đã ngủ trong lòng Hạ Phượng Nghi, phát tiếng hô hấp nhè nhẹ, khiến mọi người cũng muốn ngủ theo.

Mạnh Thiên Sở bảo: "Mọi người yên tâm đi ngủ đi, khẩn trương cả ngày rồi, ả đến hay không đều thì chúng ta cũng không thể chờ mãi thế này được. Hơn nữa chúng ta còn có nhiều người canh, chúng ta cần gì sợ chứ? Đi đi, đi ngủ đi."

Mọi người nghe hắn nói thế đều đứng dậy, đua nhau ngáp dài li khai.

Mạnh Thiên Sở thấy Ôn Nhu còn ngồi đó, liền hỏi: 'Vì sao còn không đi ngủ?"

"Vậy lão gia vì sao không đi ngủ?"

Mạnh Thiên Sở đứng dậy đến cửa, Ôn Nhu cũng theo sau. Đêm nay ánh trăng vằng vặc, trong vườn có tiếng bước nhẹ và chỉnh tề, ấy chính là hộ vệ tuần đêm. Bốn phía yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng ếch kêu, cộng thêm gió đêm vi vu, tĩnh lặng, an lành.

"ÔN Nhu à, không biết vì sao trong lòng ta cứ thắc thỏm, bất an."

Ôn Nhu bước đến cạnh hắn, nhìn hắn nhíu tích mày nhìn trời không, gương mặt đẹp trai đầy vẻ u uất, trầm trọng. Điều này rất khác so với vẻ lạc quan không hề sợ gì của Mạnh Thiên Sở.

Ôn Nhu thăm dò nắm tay phu quân mình, khẽ hỏi: "Nhân vì người bịt mặt đó?"

Mạnh Thiên Sở không trả lời, cúi đầu nhìn vào mắt Ôn Nhu. Nàng đang dùng ánh mắt nhu tình nhìn hắn, không còn vẻ bá đạo, khắc bạc như khi nào, mà chỉ còn sự quan tâm, nhu mị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio