Hình Danh Sư Gia

Chương 337: Cẩm Y vệ Chỉ Huy Sứ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Huýnh Tuyết thấy thế, vội vàng tiến lên kéo Dương Thị đi, ai ngờ Dương Thị giống như chết cũng không buông, khóc lóc thương tâm kể lể: “Mạnh gia, tôi cầu xin ngài, ngài bắt tôi đi, nếu như không phải trước đó tôi cho lão nhà tôi uống thuốc, hại hắn thần trí không rõ, sẽ làm cái loại chuyện tình mất mặt này, ngài cũng nhìn thấy, hắn ngay cả chân mình té bị thương cũng không hề hay biết, hắn thật không phải là cố tình, ngài bắt tôi đi, để cho tôi đi tìm đường chết”. Hạ Đinh không nghĩ Dương Thị sẽ một phen nói như vậy, tất cả oán khí lúc trước cũng tan thành mây khói, dù sao cũng làm vợ chồng mấy chục năm, tuy nói Dương Thị sinh hài tử đầu cho mình bị chết non, rồi sau không sanh thêm hài tử cho mình nữa. Nhưng hai người cũng đã sống nhiều năm như vậy, đối với mình cũng coi như lúc nóng lúc lạnh biết quan tâm, chẳng qua là miệng nói không buông tha nhưng lòng vẫn nghĩ đến mình.

Hạ Đinh nghĩ đến đây, đi ra phía trước, nói với Dương Thị: “Nói những điều mê sảng kia làm cái gì, mau dậy đi, Mạnh sư gia cũng không nói muốn giết tôi, bà như vậy là làm khó Mạnh sư gia.”

Nói xong đem Dương Thị kéo lên, Dương Thị cũng không để ý bên cạnh có nhiều người nhìn, ôm Hạ Đinh gào khóc rống lên.

Mạnh Thiên Sở ý bảo Vương Dịch kéo bọn họ ra, sau đó nói :”Mau đi thôi”

Hạ Đinh nhìn sâu Dương Thị, nhiều năm vợ chồng như vậy, lần đầu tiên hắn thấy cái khuôn mặt khóc đến hoa lê đái vũ của người vợ già thắng được vô số thiếu nữ trẻ tuổi quyến rũ xinh đẹp.

Đoàn người lục tục rời khỏi cái tiểu viện này, Dương Thị đuổi theo đến cửa. Mộ Dung Huýnh Tuyết khuyên bảo: “Bà không nên đi theo, hãy chuẩn bị một ít chăn bông cùng đệm giường, tuy khí trời bên ngoài lúc này thì không cần, nhưng dù sao Hạ Đinh cũng lớn tuổi. Phòng giam lạnh lẽo ẩm ướt… Haizzz chúng tôi đi nha.”

Dương thị chảy nước mắt nói lời cảm tạ, sau đó gật đầu, không còn thấy bóng dáng họ trong tầm mắt, lúc này mới xoay lại, thấy Liễu Nhi hai mắt đẫm lệ đứng ở nơi đó, trong lòng đau xót, vừa đi vừa nói chuyện sâu kín trong lòng: “Ngươi cũng xách đồ đi đi. Hôm nay Hạ thúc của ngươi không biết còn có thể sống sót trở ra ngoài hay không. Ta sẽ không nuôi ngươi nữa.”

Thị là nói với Liễu Nhi đang đờ đẫn bên cạnh. Liễu Nhi nghẹn ngào nói: “Tôn nương, tôi biết người không thích tôi. Liễu Nhi cũng không phải là từ chối không đi. Nhưng hiện tại Hạ thúc bị bắt, người cần có ai đó chăm sóc, chờ thúc ấy quay lại. Tôi liền đi ngay. Thật đó.”

Dương thị giật mình, khó trách Hạ Đinh thích con nha đầu này như vậy, xem ra không riêng gì trẻ tuổi, mà con này tâm ý cũng thật là trơn láng, nói chuyện cũng xuôi tai.

Dương thị không nói gì, một mình vào nhà giữa rồi đóng cửa lại.

Bọn Mạnh Thiên Sở đem Hạ Đinh mang về nha môn, Ngô Triết thì mang theo Bảo Nhi cùng Cúc Hoa đi về nhà.

Sauk hi đến nha môn, Mạnh Thiên Sở hỏi Hạ Đinh: “Dương Thị cho ngươi uống thuốc gì mà hoảng hốt như thế?”

Hạ Đinh cười khổ một tiếng, khoác tay áo, chuyện như vậy sao có thể cho người khác biết. Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: “Hạ Đinh. Mạnh gia là muốn giúp ông.”

Hạ Đinh nhìn qua Mộ Dung Huýnh Tuyết, đây là lần thứ hai con mắt nhìn thấy cô gái xinh đẹp như hoa thế này, chẳng qua là trong đôi mắt đã không còn thấy khác nhau nữa. Hắn nhìn bộ dạng trịnh trọng của Mộ Dung Huýnh Tuyết, sau đó nhìn Mạnh Thiên Sở một chút, chi bằng lắc đầu.

“Các người không nên hỏi tôi, tôi cũng nhận, tôi đã rất hối hận, rất ảo não, nếu không phải tôi nhất thời hồ đồ, Ngô tiểu thư trong nhà làm sao mà chết vào tay tôi được, là thầy giáo, tôi thẹn với tiếng xưng hô là tiên sinh này, chỉ có chết mới đại khái hông làm thất vọng nhà Ngô tiểu thư kia…”

Mạnh Thiên Sở thấy Hạ Đinh tâm ý đã quyết, đành thôi, để cho Vương Dịch đem Hạ Định đi tới phòng giam.

Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: “Cái vụ án chết người này, Sở huynh cho rằng đến Hình Bộ sẽ phán thế nào?”

Mạnh Thiên Sở lần đầu tiên nhìn thấy nội tình vụ án như vậy, lại nghe ý tứ của Ngô Triết, Hạ Đinh chết là điều không nghi ngờ gì nữa. Hạ Đinh dù sao cũng là một tú tài, cũng biết chút ít về luật pháp Đại Minh. Hắn nhìn nội tình vụ án cũng biết mình chết chắc. Dù Hạ Đinh không nói Dương thị cho mình uống thuốc gì, nhưng trực giác bản thân cho biết, hiển nhiên đó không phải là độc dược gì. Tuy hắn luôn miệng gọi Dương thị là độc phụ, như vậy đích thị là xuân dược… Dương thị kia tuy gọi là bán lão nương đã hơn 40 tuổi. Cũng bởi có câu nói gì mà 30 như sói, 40 như hổ, ở tuổi của Dương Thị này chính là thời điểm khát khao. Hạ Đinh kia gầy như que củi, hẳn là không thể thỏa mãn Dương thị, nên đại khái là lòng dạ bà ta hơi độc ác, hận không thể một lần rút hết của Hạ Đinh. Điều này làm cho Hạ Đinh trong lúc nhất thời chống đỡ không được, dẫn đến vẻ mặt hoảng hốt. Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy Mạnh Thiên Sở không nói lời nào, liền nói: “Sở huynh, huynh đang suy nghĩ gì đấy?”

Mạnh Thiên Sở phục hồi tinh thần lại, “Nàng trước kia có thấy án tương tự chưa?”

“Có nghe nói qua,nhưng không phải ở cùng huyện của chúng ta, cũng không phải là Phủ Hàng Châu. Trước đó, muội có nghe cha nói là ở phương Bắc có một vụ án mạng, cũng tương tự. Lúc đó, nó được định là “Xoắn giam hậu”, sau đi tới Hình Bộ, nghe nói tranh cãi rât lớn. Nhưng cuối cùng vẫn là giết.”

Mạnh Thiên Sở giật mình, há to miệng hỏi lại: “Giết?”

Mộ Dung Huýnh Tuyết gật đầu.

Khó trách Ngô Triết tự tin gấp tram lần như vậy, Hạ Đinh tâm ý đã quyết. Tuy nhiên, Mạnh Thiên Sở cảm thấy chuyện ắt có nguyên nhân, nếu quả thật giết thì Hạ Đinh chẳng phải là có chút oan uổng sao.

Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy bộ dạng được cũng lo mà mất cũng lo của Mạnh Thiên Sở thì nói: “Huynh cảm thấy nếu Hạ Đinh giống vụ án mạng mà tôi nói kia là đều bị giết thì phải chăng có một chút oan uổng đúng không?”

“Làm sao nàng biết?”

Mộ Dung Huýnh Tuyết nhăn mặt cười một tiếng, nói: “Muội còn không biết huynh sao?”

Mạnh Thiên Sở thấy bốn bề vắng lặng, nhẹ nhàng véo mặt Mộ Dung Huýnh Tuyết một chút nói: “Đồ quỷ tinh linh”

Mộ Dung Huýnh Tuyết cười kiều mị một tiếng, nói: “Bất quá muội cũng cảm thấy chuyện của Hạ ĐInh này cùng vụ án lúc trước vẫn có chút không tương đồng. Thân thể Hạ Đinh không ổn rồi, vừa nãy Dương thị cũng nói, nàng cho Hạ Đinh uống thuốc gì đó, Hạ Đinh mới có vẻ mặt hoảng hốt như thế. Nói như vậy, cũng không thể hoàn toàn trách Hạ Đinh được.”

Hơn nữa, Hạ Đinh cũng nói, lúc ấy cũng vì hắn biết con gái của Ngô Triết nên mới có thể chào hỏi, chẳng qua quên mất là mình không tiện ở khúc dưới…”

Mạnh Thiên Sở thấy Mộ Dung Huýnh Tuyết nghĩ giống như mình, cho nên liền đứng dậy, trường sam dán trên người run lên, nói: “Ta đây sẽ đi khu phía đông một chuyến, thương lượng với hắn một chút. Nàng về trước đi, sau đó ta sẽ trở lại.” Nói xong đã muốn rời đi.

Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: “Vậy muội đi về nhà, nếu như huynh ở kia có chuyện gì thì muội sẽ đến.”

Lúc này Mạnh Thiên Sở mới kịp phản ứng. Hắn liền cười một tiếng xấu xa, nói: “Ta còn tưởng Huýnh Tuyết của ta đã quá môn. Được, nàng trở về nhà đi. Gần đây trong nhà bận quá, xong hết rồi thì ta sẽ bảo Hạ Phượng Nghi lo chuyện của ta và nàng.”

Mộ Dung Huýnh Tuyết cười ngượng ngùng một tiếng, nói khẽ: “Muội biết mà, không sao đâu. Không nên thúc giục đại phu nhân. Nàng ấy gần đây cũng thật cực khổ. Chờ mấy ngày nữa thì có làm sao, làm cho người ta cảm thấy…”

Mạnh Thiên Sở quay lại bên cạnh Mộ Dung Huýnh Tuyết, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khẽ đỏ, liền trêu chọc: “Làm cho người ta cảm thấy cái gì?”

“Đi đi đi. Không nói với huynh nữa, muội đi đây. Trời đã tối rồi.”

Mạnh Thiên Sở bật cười ha hả, nói: “Được, không đùa nàng nữa. Ta đi nhanh thôi. Ta sẽ để cho Sài Mãnh đưa nàng về, đi bên ngoài mà có hắn phía sau thật tốt.”

Mộ Dung Huýnh Tuyết gật đầu nghe lời, sau đó rời đi.

Mạnh Thiên Sở quay người đi vào trong nha môn viện. Lúc này trời tối dần, khí trời cũng bắt đầu mát mẻ lên, nha dịch ở cửa sảnh nội viện thấy Mạnh Thiên Sở đến, bèn vội vàng từ trên ghế mà đứng lên khiến cho Mạnh Thiên Sở thở dài.

“Sư gia tới”

Mạnh Thiên Sở cười gật đầu, nói: “Đại lão gia có ở đây không?”

“Hồi bẩm sư gia, là ở đây”

Mạnh Thiên Sở nghe thấy có tiếng cầm sắt ti trúc mơ hồ, trong đó còn kèm theo tiếng cười cùng giọng nói. Hắn nhìn lại cách đó không xa cũng huy hoàng, thoạt nhìn đại khái là Thái chiêu mở tiệc chiêu đãi tân khách.

“Trong nhà đại lão gia hôm nay có khách sao?”

Nha dịch gật đầu, nói: “Nghe nói là khách của phủ Hàng Châu đến. Ti chức chưa từng thấy qua cũng không dám hỏi thăm. Sư gia đi vào nói chuyện xem sao.”

Đang nói thì quản gia của Thái chiêu từ rất xa đi tới, thấy có người nói chuyện cùng nha dịch ở cửa bèn lớn tiếng hỏi: “Là ai nói chuyện ở cửa, sao không khai báo? Hôm nay đại lão gia mở tiệc chiêu đãi khách quý. Bất luận là kẻ nào tới cũng miễn tiếp hoặc đợi. Ngày mai rồi hãy nói là chuyện gì.”

Nha dịch vội vàng thưa: “Dạ Mạnh sư gia đến ạ.”

Quản gia vừa nghe, đã vội vàng bước nhanh đến, cười tiến lại trước Mạnh Thiên Sở. Hắn chắp tay thở dài, mở miệng nói: “Xem ra là tôi thật không còn dùng được nữa. Sao lại không nhìn thấy Mạnh sư gia. Mau mau vào trong nói chuyện.”

Sau đó quản gia chỉ vào nha dịch: “Ngươi sao cũng không mau dẫn Mạnh sư gia đi vào, còn đứng đó nói gì nữa sao?”

Nha dịch cúi đầu không dám đáp lời.

Mạnh Thiên Sở nói: “Không trách hắn được. Tôi cũng vừa mới đến, thấy đại sảnh hình như rất náo nhiệt. Tôi cũng chỉ đi tìm đại lão gia kể một ít công sự của nha môn. Ngày mai tôi lại đến tấu vậy.”

Quản gia: “Ngài nói gì vậy, không cần vội vàng để ngày mai đâu. Khác này ngài cũng biết, nên không cần phải kiêng kỵ.”

Mạnh Thiên Sở: “Nghe nói là từ phủ Hàng Châu đến, là ai vậy?”

“Bố Chính Sứ Chiết Giang – Giản Kỳ Giản đại nhân, còn có hai vị khách thì chờ để lão gia giới thiệu cho ngài. Chúng ta đi vào trước đi.”

Mạnh Thiên Sở suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới, Giản Kỳ này không phải là ngày kia lần đầu hắn ở phủ của Kha Càn nói chuyện với mình. Lại còn nhất định phải khiến cho mình và hắn còn cùng địa vị sao?”

Hắn đường đường là một Bố Chính Sứ thì làm sao lại đột nhiên đến nha môn huyện Nhân Hòa. Khó trách Đại lão gia người nào cũng không gặp.

Hai người vừa đi vừ nói, qua một cái cầu nhỏ, vòng qua một đình nghỉ mát, tòa nhà này của Thái chiêu so với nhà của Mạnh Thiên Sở thì nhỏ hơn rất nhiều, cho nên đến nơi nhanh chóng.

Trong đại sảnh quả nhiên là xa hoa trụy lạc, cảnh ca múa vui mừng thật thái bình. Mạnh Thiên Sở thô lỗ xem qua. Một cái bàn tròn lớn như thế, bất quá ngồi chỉ năm sáu người, trừ Thái chiêu ra, còn có Bố Chính Sứ Giản Kỳ. Ba người kia chia ra ngồi đối diện với hắn, nhìn không rõ lắm. Nhìn sâu một chút: nghệ kỹ trang điểm xinh đẹp ở cửa đại khái là người nổi danh trong thanh lâu được mời đến. Tướng mạo cùng vóc người, tính luôn dáng ngồi, chẳng qua là giả vờ xinh đẹp dung tục một chút. Bên cạnh là ba người ngồi khảy đàn tranh và thụ cầm mua vui của quan. Xem ra Thái chiêu hay là muốn tìm thú vui sao.

Quản gia lúc này vội vã đi đến trước mặt Thái chieu nhỏ giọng nói mấy câu. Sau đó hắn chỉ Mạnh Thiên Sở đang ở ngoài cửa. Lúc này mọi người đại khái cũng nhìn thấy tay của quản gia nên cũng rối rít nhìn về hướng Mạnh Thiên Sở.

Thái chiêu còn chưa đứng dậy. Một người nam thanh niên đã cười lớn đứng dậy, đi trước đến bên cạnh Mạnh Thiên Sở.

Mạnh Thiên Sở vừa nhìn thì dĩ nhiên biết là Từ Vị. Hai người chia tay được gần một tháng. Hôm nay phá lệ thân thiết rất nhiều. Từ Vị đem Mạnh Thiên Sở dẫn đến bên Giản Kỳ. Mạnh Thiên Sở vội vàng chấp tay thở dài, dáng vẻ nhún nhường: gọi một tiếng đại nhân. Giản Kỳ cũng không có nửa điểm tỏ vẻ là Bố Chính Sứ đại nhân, cười rồi để Mạnh Thiên Sở ngồi cạnh mình. Người bên kia cũng thức thời vội vàng dịch chỗ ngồi của mình.

Từ Vị: “Tôi còn định giới thiệu đây, không ngờ mọi người đều đã biết, vậy thì càng tốt.”

Giản Kỳ cười, vỗ vỗ bả vai của Mạnh Thiên Sở nói: “Ta nghe Kha Càn Kha đại nhân nói, ngươi thật đúng là không tệ. Bất quá hôm nay chúng ta cũng là nam nhân với nhau. Chúng ta sẽ nói chuyện nhà.”

Mạnh Thiên Sở vội vàng gật đầu.

Thái chiêu nói: “Thiên Sở ra mắt Giản đại nhân thì không kỳ quái. Nhưng ngươi từ khi nào biest ”Cẩm y vệ Chỉ huy Sứ Từ đại nhân của chúng ta vậy?”

Mạnh Thiên Sở vừa nghe, thật là kinh ngạc. Hắn vội đứng dậy khiến cho Từ Vị thở dài. Từ Vị ý cười bảo Mạnh Thiên Sở ngồi xuống. Sau đó hắn hướng người đang ngồi nói: “Mạnh Thiên Sở là tiểu đệ của tại hạ. Chúng tôi kết nghĩa kim lan, chân chính bái làm huynh đệ sinh tử đó”

Mạnh Thiên Sở nào dám ngồi. Cẩm y vệ Chỉ huy sứ này đã là một chức quan, hơn nữa Cẩm Y Vệ còn là cơ quan đặc vụ tiếng tăm lừng lẫy. Người ta trước đây cũng là một gia sư. Tuy nói bước khởi đầu so với hắn có cao hơn một chút, là Tổng đốc quân sư. Nhưng hôm nay người ta cũng có phẩm có chức, là một mệnh quan triều đình. Không đâu làm việc nhẹ nhàng mà cái chức vị kia rơi vào tay được, nên hắn đương nhiên ngồi xuống. Nhưng đây không phải là quá không xem vị Chỉ Huy Sứ này ra gì sao.

Từ Vị để mọi người giới thiệu xong, thấy Mạnh Thiên Sở còn đứng. Hắn nhất thời cũng đứng dậy đi đến bên cạnh Mạnh Thiên Sở, đem Mạnh gia lại chỗ ngồi, rồi kê vào lỗ tai nói: “Ta biết tiểu đệ đang suy nghĩ gì, nhưng ngược lại như vậy trong lòng vi huynh mất tự nhiên.

Sau đó cười đi tới chỗ mình ngồi xuống. Mạnh Thiên Sở cũng cười, nhưng trong lòng mạo phạm nói thầm, theo lý nói Bố Chính Sứ là quan lớn ngồi ở chủ tọa không sai. Nhưng lão Thái chiêu này là quan thất phẩm lại ở một bên phụng bồi trong khi Từ Vị lại ngồi ở hạ tọa thì có chút không ổn. Thái chiêu lão gia sao không hiểu a.

Mạnh Thiên Sở bên này đang suy nghĩ miên man. Mọi người vừa nghe lời này của Từ Vị cũng rối rít gật đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio