Án mạng trên địa bàn đã đánh động đến cả cảnh sát, khiến cho không khí trong Ngự Phong Đường thập phần quỷ dị, mỗi người đều cảm thấy bất an, thậm chí còn bắt đầu trông gà hóa quốc.
Đương nhiên Lâu Triển Nhung, vì có cuộn băng kia, đã trở thành nghi phạm bị tình nghi lớn nhất trong mắt mọi người nhưng lại không ai dám khẳng định chắc chắn, có điều bất cứ nơi nào hắn đi, luôn luôn có vài cặp mắt hoặc ngoài sáng hoặc trong tối dõi theo đầy nghi ngờ.
Nếu nhìn từ bên ngoài Lâu Triển Nhung vẫn bình chân như vại, mỗi ngày sáng sớm đều đến thỉnh an ông nội Lâu Trấn Anh, cho dù có bất ngờ đối mặt với Lâu Phùng Xuân, cũng sẽ không kiêu ngạo không siểm nịnh, không mặn không nhạt mà gọi một tiếng Nhị thúc.
Chuyện Trần Thiên Nghĩa khiến Lâu Phùng Xuân nổi giận lôi đình, kẻ tâm phúc dưới trướng bị giết không minh không bạch, mà cái kiểu hạ thủ đầy tính khiêu khích kia càng khiến hắn mất hết mặt mũi, giống như một con sư tử bị chọc giận, tùy lúc đều có thể há mồm mà cắn người. Người trong đường không ai dám chọc vào hắn, ngay cả cái kẻ từ xưa vốn đã không ưa hắn, tính cách lại không biết kiềm chế như Lâu Triển Nhung cũng tận lực ở trong nhà, không đi trêu cái tổ ong vò vẽ kia.
Lâu Triển Nhung không phải sợ hắn, nhưng ở cái thời kì mẫn cảm này bớt một việc còn hơn thêm một việc, vô duyên vô cớ lại đem phiền toái rước vào người, có trời biết phiền toái của hắn hiện tại giờ đã nhiều đến thế nào, hoàn toàn không cần lửa cháy đổ thêm dầu.
Lâu Duật Đường muốn hắn bình tĩnh, vì chỉ có bình tĩnh phân tích, hành sự tùy thời, mới có có thể xoay chuyển đại cục bất lợi.
Lâu Triển Nhung cũng âm thầm làm không ít việc, hơn nữa cũng rất hợp tác điều tra với cảnh sát, tuy rằng lúc bị gọi đến hỏi này nọ đều thường khiến cho hắn cảm thấy phiền toái đến cực điểm.
Lần đầu tiên gặp Thiệu Vĩnh Côn, hắn cũng cực kì chán ghét cái kẻ tiếu lí tàng đao này, hơn nữa. . . . . . Lâu Triển Nhung nheo mắt lại, đôi mắt sắc bén đảo qua khuôn mặt Thiệu Vĩnh Côn, có chút đăm chiêu nói nhỏ: “Là ngươi. . . . . .”
tiếu lí tàng đao: trong nụ cười có dao, người khó đoán, nham hiểm
Hắn nhận ra viên cảnh sát tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn này chính là người ở trong bữa tiệc chúc thọ kia đưa Lâu Duật Đường lên phòng, lúc ấy thật biết vâng lời, kính cẩn khiêm tốn, quả thật biết cách giả vờ, ngay cả đôi mắt lợi hại của mình mà cũng vượt qua không bị nghi ngờ.
Mùi vị âm mưu càng lúc càng nồng, Lâu Triển Nhung đã có vài phần nóng vội, muốn cùng đối thủ giấu mặt hảo hảo giao đấu một trận. Có điều trong mấy lần thẩm vấn, biểu hiện của Thiệu Vĩnh Côn đều thật sự khô khan hơn nữa càng không thú vị, một bộ thái độ giải quyết công việc không chê vào đâu được.
Lâu Duật Đường thực sốt ruột, vụ án lại đặc biệt bế tắc, càng khiến cho người ta khó đoán. Một đám lại một đám người có liên quan bị gọi tới, khiến cho mỗi người trong Đường đều tự căng thẳng thần kinh, giống như gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Cậu cũng đi tìm Thiệu Vĩnh Côn vài lần, những mỗi lần gặp đều như đánh Thái Cực quyền, đều bị hắn dùng giọng lưỡi khiêm tốn kiên định lừa cậu rời đi, thái độ sâu xa khó hiểu khiến Lâu Duật Đường cơ hồ nhịn không được mong muốn tập cảnh một lần.
tập cảnh: tấn công cảnh sát. Chị Lộng cũng có một bộ tên là thế này đấy
Đương nhiên mong muốn này chưa từng được chuyển hóa thành hành động, dù sao cậu cũng là một trong những quân sư của Ngự Phong Đường, quyền cước công phu lại như mèo quào. Về phần bắn súng, lại giống như đậu hũ —— không thể tin cậy được. Trước kia cậu cũng đã từng đến trường tập bắn bia, tuy nhiên kết quả mười phát thì đến chín chẳng chạm được vào vành bia, phát còn lại cũng chỉ miễn cưỡng gọi là có trúng, được vài lần Lâu Duật Đường cũng không dám làm mình mất mặt thêm nữa.
Cho nên cậu chỉ còn lại một chiêu có thể dùng với Thiệu Vĩnh Côn, lại không nghĩ tới cái tên so với cậu còn trẻ hơn kia, trình độ gian xảo đã vượt quá cả mình, không hề có sơ hở, không hề có lỗ hổng, từ đầu tới đuôi không cho cậu có một cơ hội vượt qua được phòng tuyến của hắn.
Lâu Duật Đường cảm giác thất bại sâu sắc, hết đường xoay xở, tất cả chứng cứ đều bất lợi đối với đứa cháu, mà đêm đó quả thật Lâu Triển Nhung có đi tìm Trần Thiên Nghĩa, có nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch cái oan này.
Thiệu Vĩnh Côn cũng có cùng loại cảm giác này, giống như mọi chứng cứ xác thực đều được lập trình sẵn, mang theo một tia sợ hãi khiến mọi người đứng ngồi không yên, không hẹn mà cũng châu tay chỉ điểm vào Lâu Triển Nhung.
Mà ở sau cái hốt hoảng đứng ngồi không yên thấp thoáng có một cái bẫy, như đã được tính kế cẩn thận tỉ mỉ, một sân khấu kịch đã được an bài chu đáo, chỉ chờ hắn xuất hiện là bắt đầu biểu diễn.
Vân tay thu thập tại hiện trường gây án cũng thật hỗn độn, quán Bar vốn dĩ là nơi mê hoặc con người, nhưng có vài thứ khiến hắn có cảm giác kỳ quặc không hợp lý.
Cuộn băng ghi hình an ninh chứng tỏ Lâu Triển Nhung có đi vào trong, mà ở trong phòng cũng chỉ có mỗi Trần Thiên Nghĩa. Trần Thiên Nghĩa lại là người của Lâu Phùng Xuân, quan hệ với Lâu Triển Nhung từ trước đến này cũng không thân thiết đến thế, hai người cho dù chạm mặt cũng mang ba phần cảnh giác, tuyệt đối không phải là kiểu hảo huynh đệ mà hẹn nhau tâm sự thế này, như vậy Trần Thiên Nghĩa tại sao lúc bị bắn chết ở cự li gần như thế vẫn không hề có dấu hiệu giãy dụa?
Lần đầu tiên đến lấy khẩu cung Lâu Triển Nhung đã làm xét nghiệm trên quần áo cùng hai tay, kết quả cho âm tính, chứng minh rằng hắn trong khoảng thời gian ngắn gần đây không được sử dụng súng, nhưng Lâu Triển Nhung ngày hôm trước chính xác có vào bãi tập bắn, điều này càng khiến cho người khác khó hiểu.
“Ngươi đi bãi bắn mà lại không nổ súng sao?” Thiệu Vĩnh Côn hưng trí hỏi.
“Ở bãi tập cũng có thể sử dụng vũ khí lạnh mà!” Lâu Triển Nhung làm động tác như phi dao, Thiệu Vĩnh Côn đặt khuỷu tay lên bàn, thân thể hơi chồm lên phía trước hỏi: “Như vậy, có người ở đó nhìn thấy ngươi đang làm gì không?”
“Cũng chỉ có thúc thúc của ta.” Lâu Triển Nhung suy nghĩ một chút, lại nói: “Chúng ta dùng chung một gian, cậu ấy cũng có phi mấy lần.”
Thiệu Vĩnh Côn nhớ tới cái tên Lâu Duật Đường gấp đến độ sắp giơ cả chân lên kia, khóe môi cố nín một mạt cười, thì thào tự nói: “Sự tình càng ngày càng thú vị.”
Lúc này thực rõ ràng, có người có ý bày ra cái án tử này, định lợi dụng cảnh sát mà dí Lâu Triển Nhung vào chỗ chết. Thiệu Vĩnh Côn phát hiện mình đang đứng giữa ngã tư đường, bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ? Là tương kế tựu kế, đục nước béo cò một phen? Hay tốt nhất là thoát khỏi cái mớ bòng bong này, tọa sơn nhìn anh em một nhà đấu nhau?
“Nói không chừng hắn trước khi nổ súng đã đeo bao tay thì sao.” Cấp dưới Tiếu Hoàng đưa ra nghi vấn, Thiệu Vĩnh Côn chỉ vào màn hình đang chiếu cuộn băng nói: “Lâu Triển Nhung lúc vào cửa không mang bao tay, hơn nữa ta cũng không nghĩ Trần Thiên Nghĩa sẽ cho hắn cơ hội mà thực hiện việc đấy.”
Đều là người lăn lộn trên hắc đạo, tên nào mà không khôn khéo như quỷ chứ? Trần Thiên Nghĩa ở Ngự Phong Đường địa vị không thấp, thân thủ lại rất cao, tuyệt đối không phải loại người ngồi không.
Nói đến nói đi vẫn là nội bộ đấu nhau, một hồi chó cắn chó mà thôi, bản thân mình rốt cuộc có muốn bị cuốn vào trong đó không? Thiệu Vĩnh Côn bất động thanh sắc mà đem kết quả điều tra xem xét lại một lượt, trong đầu hình thành một kế hoạch.
Qua hơn một tháng điều tra thu thập chứng cứ, Lâu Duật Đường chịu nỗi lo lắng sợ hãi đến mấy chục ngày, kết quả là chứng cớ không đủ, không đáng khởi tố Lâu Triển Nhung, vụ án này cứ thế để đó, trở thành một trong những vụ án phủ bụi chưa thể giải quyết của Thiệu Vĩnh Côn trong hồ sơ tư liệu.
Lâu Duật Đường nhẹ nhõm thở dài một hơi, hoàn toàn không dám mong có kết cục như vậy, lúc đi qua tiệm bán màu khoán cậu còn mua lấy vài cái. Về phần mấy lời nhàn ngôn toái ngữ bên trong đường, cậu mắt điếc tai ngơ.
Dưới tâm tình tốt đẹp, ấn tượng đối với Thiệu Vĩnh Côn cũng thay đổi hắn đi, lúc lái xe đi qua cục cảnh sát, Lâu Duật Đường do dự một lát. Cuối cùng vẫn dừng xe, định đi lên nói vài câu khách khí, bày tỏ lòng biết ơn.
Đương nhiên cũng có tính toán từ trước, nếu Thiệu Vĩnh Côn có điểm có thể bị cậu lôi kéo, Lâu Duật Đường thề nhất định phải thu phục được hắn.
“Di? Lại là ngươi sao?” Thiệu Vĩnh Côn giống như thực giật mình, tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu, nói: “Lâu tiên sinh đối với tư cách cảnh quan của ta thế nào, có vừa lòng không?”
Lâu Duật Đường cố cười ha ha, nghĩ một đằng nói một nẻo khen tặng vài câu, sau đó không dấu vết đưa ra lời mời ăn tối, lại bị nhẹ nhàng Thiệu Vĩnh Côn cự tuyệt. Bất quá hắn cũng không quá mức tuyệt tình, lại đưa cho Lâu Duật Đường số điện thoại liên lạc riêng, đôi mắt nhìn đầy ẩn ý, nói: “Về sau có việc gì cứ liên lạc với ta, ta sẽ giúp ngươi hết sức mình.”
Lâu Duật Đường nghe ra ý tại ngôn ngoại của hắn, hai bên đều như gần như xa mà thử nhau. Dục tốc bất đạt, cậu thức thời mà nhận lấy mảnh giấy, khách khí nói vài câu.
Thiệu Vĩnh Côn ân cần đưa cậu xuất môn, tựa hồ đoán chắc rất nhanh Lâu Duật Đường sẽ liên lạc với hắn. Không ngoài sợ liệu, vài ngày sau Lâu Duật Đường hổn hển gọi di động cho hắn, hơn nữa còn đúng hẹn mà đi đến gặp hắn.
Sự tình thực đơn giản cũng thực phiền toái, chỉ dùng một câu đã có thể nói rõ ràng: Lâu Triển Nhung bị Lâu Phùng Xuân giam, nói phải chiếu theo quy củ trong đường xử lý, vào lúc ngày của Trần Thiên Nghĩa phải cho hắn ba đao sáu động, lấy máu của hắn hiến tế linh hồn người chết.
Này là thế nào? Hai thúc cháu bọn họ là người cùng trên một thuyền, Lâu Triển Nhung cũng là một trong những Đường chủ xuất sắc nhất của Ngự Phong Đường lại được mọi người đề cử, về công về tư hắn đều phải tìm cách bảo vệ Lâu Triển Nhung.
Lại nói, Lâu Triển Nhung trong chuyện này cũng có sơ xuất, án mạng của Trần Thiên Nghĩa chỉ một câu nói của bên cảnh sát liền coi như xong, lại trở về uy phong tại Ngự Phong Đường. Cố tình xem như sự việc đến đây là kết thúc, hoàn toàn không đem Lâu Phùng Xuân để ở trong lòng, lại khôi phục sự kiêu ngạo ngày trước, càng khiến nhiều người bất mãn, chỉ ngại địa vị của Lâu Triển Nhung trong Ngự Phong Đường mới không nói thẳng ra thôi.
Người khác không dám không có nghĩa là Lâu Phùng Xuân không dám, bọn họ tuy rằng trên danh nghĩa là thúc cháu, nhưng lại ở hai phe khác nhau, từ trước đến nay thủy hỏa bất dung, tranh đấu lẫn nhau cũng không phải ngày một ngày hai, lần này rốt cuộc cũng có cơ hội hạ độc thủ, danh chính ngôn thuận mà đem Lâu Triển Nhung xử lý.
Lâu Duật Đường ngửi ra có hơi Hồng Môn Yến, từng khuyên can Lâu Triển Nhung, có điều cái tên tuổi trẻ hăng hái lại mắc bệnh khinh người kia ngược lại cười cậu suy nghĩ lung tung, vui vẻ mà đi. Kết quả giống như đem bánh bao đi ném chó, có đi không về, lại khiến người thúc thúc là cậu vất vả tìm người bảo toàn tính mệnh cho hắn.
Cậu không dám tin những người trong đường, cho dù bình thường có là cấp dưới đắc lực cũng không thể bảo đảm kẻ kia không gió chiều nào che chiều ấy, trước trận phản chiến, Lâu Duật Đường đã gấp đến độ quay vòng vòng lại lập tức nghĩ tới Thiệu Vĩnh Côn.
Người này trước mắt mà nói cũng coi như trong sạch, không có dấu hiệu cấu kết hay nhận hối lộ của phe phái nào, nếu cậu biết cách nhờ vả, nói không chừng có thể đem thằng cháu kia lông tóc vô thương cứu ra.
Nghe xong hết thảy sự tình, Thiệu Vĩnh Côn hoàn toàn không thấy bất ngờ, có điều, có điều việc lần này có đáng để hắn thương thảo hay không.
Từ lập trường của hắn mà nói, nội đấu trong Ngự Phong Đường càng kịch liệt càng tốt, Lâu Phùng Xuân với Lâu Triển Nhung đều là hai phe phái thế lực ngang nhau, đều có thể là người thừa kế tương lai. Vô luận là ai trở thành Đường chủ cũng đều trở thành vấn đề khó khăn mà hắn phải giải quyết, hai người đều là tên ngoan độc dã tâm bừng bừng, ai chết ai sống đối Thiệu Vĩnh Côn mà nói căn bản chẳng khác gì nhau, tốt nhất là đấu đến lưỡng bại câu thương, cảnh sát như hắn lại càng thích.
“Ta thật sự không có biện pháp, lúc tuyệt vọng đành cái gì cũng phải thử. . . . . .” Lâu Duật Đường khó có được lúc ăn nói khép nép, “Trong lúc này, người trong đường ta lại không dám tin tưởng ai, nhưng nếu không làm gì thì mạng Triển Nhung đích sẽ không còn, ta mới đành phải tới tìm ngươi.”
Nếu nghĩ đến mình, có thể thấy cậu đã thật sự cùng đường. Thiệu Vĩnh Côn ngồi đối diện cậu chậm rãi mà châm trà, Lâu Duật Đường vốn rất nóng nảy, nhìn hắn giả bộ dáng lão tăng nhập thiền này, nhịn không được hỏa trong lòng đột nhiên bốc lên, tay vươn ra đè lấy cái tay đang châm trà kia, hấp tấp thúc giục rống lên nói: “Ngươi làm ơn nghĩ biện pháp giúp ta, ta không phải tới tìm ngươi để uống trà nói chuyện phiếm!”
Thiệu Vĩnh Côn ngẩng đầu lên, ý vị thâm sâu nhìn cậu, hỏi: “Ngươi thật sự muốn ta giúp sao?”
Vô nghĩa, bằng không ta tới tìm ngươi làm gì? Lâu Duật Đường lại nhẫn nhịn hờn dỗi trong lòng, hạ giọng nói: “Phải phải phải, ngươi nếu lần này giúp ta, đại ân đại đức đời này khó quên, sau này nếu có cần ta làm bất cứ việc gì, đầu rơi máu chảy tuyệt không từ nan.”
Thiệu Vĩnh Côn nở nụ cười, tầm mắt đảo qua khuôn mặt của cậu, chậm rãi nói: “Thật ra cũng không cần đến mức ấy, bất quá ta chỉ muốn biết ngươi có thể trả đến cái giá nào.”
Sắp sống chết đến nơi rồi, trừ bỏ cái mạng này, cái gì cũng chẳng còn đáng giá lấy một xu. Lâu Duật Đường không hề nghĩ ngợi, trả lời như trảm đinh chặt sắt: “Đương nhiên, chỉ cần cam đoan Triển Nhung còn sống trở về, cái giá gì ta cũng sẵn sàng trả.”
Những lời này vô ý này lại nói trước mặt một tên GAY thật sự rất nguy hiểm, Thiệu Vĩnh Côn lộ ra bộ tình mèo già khóc chuột chết, nói: “Vậy theo ta một đêm.”
“A?” Lâu Duật Đường sửng sốt mất vài giây, hồ nghi nhìn khuôn mặt anh tuấn suất khí khiến mình tức giận kia, cảm giác như mình nghe lầm, ngơ ngác hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Theo ta một đem.” Thiệu Vĩnh Côn rõ ràng lưu loát nói ra điều kiện, hơn nữa còn sợ cậu hiểu lầm, bổ sung: “Không phải để uống trà nói chuyện phiếm nha!”
“Ngươi có ý gì?” Lâu Duật Đường bắt đầu biến sắc, đầu tiên là nói sau đó dần dần đỏ lên, cực kì kích động. Thiệu Vĩnh Côn híp mắt, tận tình thưởng thích sắc mặt tâm tình bất định của cậu, cười dài nói: “Ý của ta là lên giường, làm tình.”
Lâu Duật Đường mặt đỏ như gan lợn (cái này là nguyên bản nha:))), trong mắt toát ra thần sắc khuất nhục cũng phẫn nộ, thấp giọng hỏi: “Ngươi là GAY?”
Thiệu Vĩnh Côn hào phóng gật đầu thừa nhận, Lâu Duật Đường thoáng chốc có cảm giác như bị sét đánh, không khỏi nhớ tới đêm hôm đó bị Mr. S thượng lầm. Cùng lúc vừa cảm thấy xấu hổ lẫn giận dữ, đứng dậy cả giận nói: “Đáng tiếc ta không phải Gay, ta không có hứng thú với nam nhân!”
“Không quan hệ, ngươi chỉ cần cởi sạch quần áo nằm úp sấp xuống là được rồi, việc còn lại cứ giao cho ta làm là được rồi.” Thiệu Vĩnh Côn giống như săn sóc đưa ra cái đề nghị khiến cậu thổ huyết, Lâu Duật Đường giận không thể khống chế, xoay người đi ra ngoài.
Thiệu Vĩnh Côn nâng chung trà lên, nhấp một ngụm chè xanh, trong lòng lặng lẽ đếm tới ba. Quả nhiên, cái tên Lâu Duật Đường vừa dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao ra cửa lại đi vòng vèo trở lại, khuôn mặt bối rối, do dự mãi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Ngươi nắm chắc bao nhiêu phần trăm có thể cứu Triển Nhung ra?”
“Thật sự là thúc cháu tình thâm!” Lời Thiệu Vĩnh Côn mang theo châm chọc, giả vờ tán thưởng một lát, cười nói: “Đừng lo lắng, ta luôn luôn là người thủ tín, xong việc thì trả tiền, tiền trao cháo múc.”
Nghe hắn nói quả nhiên không có cảm giác sự không thành, khiến người ta không phải lo lắng tiền mất tật mang. Bất quá. . . . . . Lâu Duật Đường thở dài, cân nhắc một chút, cảm thấy thất thân chỉ là việc nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn. Chỉ cần hắn có thể đem Lâu Triển Nhung cứu về, bản thân chỉ phải hy sinh một lát, khẽ cắn môi hiến ra một bông hoa cúc thôi mà.
Dù sao cũng đã bị một tên nam nhân đến cả tên cũng không biết thượng qua, trúng một lần cứt chó với hai lần cũng có khác gì nhau. Sách! Tuy rằng không biết vì sao lại có tên đối với địa phương đồng dạng kia của nam nhân khác mà sinh ra thích thú, có điều có thể đổi được mạng thằng cháu về cũng là cái sinh ý một vốn bốn lời, cũng lợi nhiều hơn hại. Chỉ cần Thiệu Vĩnh Côn làm tốt mọi việc, trong lòng Lâu Duật Đường bỗng nhiên nảy ra cái quyết tâm thấy chết không sờn: dù sao cậu cũng có thể tự thôi miên mình, cứ coi như đến bệnh viện kiểm tra một lần đi.
“Ta đáp ứng ngươi.” Cậu gật đầu, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Thiệu Vĩnh Côn, chờ mong đối phương nói một lời cam đoan hùng hồn nào đấy, tốt xấu cũng đưa cho cậu một cái bảo đảm, ổn định tâm trạng. Không nghĩ tới Thiệu Vĩnh Côn lông mi cũng không thèm động, như đang thảo luận đồ ăn với cậu mà khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ phất phất tay, nói: “Vậy, nếu hết chuyện rồi thì về nhà chờ tin đi!”
Lâu Duật Đường hít mạnh một hơi, có cảm giác muốn đá người bay đến tận mặt trăng, kinh nghi nói: “Cứ như vậy?”
“Thế còn muốn sao?” Thiệu Vĩnh Côn lại lộ ra biểu tình trêu đùa người khác, vô tội mà nhàm chán nháy mắt với cậu mấy cái, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi định đặt tiền cọc trước sao?”
Vừa nói vừa khẽ liếm môi đầy hấp dẫn, Lâu Duật Đường chấn động nổi toàn thân da gà, phẫn nộ bỏ lại một câu: “Hy vọng năng lực của ngươi không thua kém cái da mặt dày của ngươi” sau đó phất tay áo rời đi.
Trước có lang sau có hổ trái có súng phải có đao, tình cảnh hiện tại của cậu quả thật đã đến đường cùng, Thiệu Vĩnh Côn bảo cậu về nhà đợi tin, cậu làm gì có cái tâm tình đó? Ở gần khách sạn nhà họ Thiệu kia chờ, chờ đến thật sốt ruột, sống một ngày bằng một năm.
Không biết sẽ nhận được cái tin gì, Lâu Duật Đường phát hiện bản thân bị chìm đắm vào trong một đống không biết là lo hay sợ —— thành công , chỉ nghĩ phải bồi cái tên biến thái kia trên giường, mà đã lên giường rồi tuyệt đối không phải chỉ là nói chuyện phiếm không; nếu như thất bại, có nghĩa là cậu ở Ngự Phong Đường đã mất đi chỗ dựa vững chắc, chỉ còn một đường chết.
Vô luận là kết quả nào cũng chỉ khiến người ta nghĩ đến là thấy đau đầu, chỉ có khác nhau giữa “không hay ho” và “đặc biệt không hay ho”, dùng một câu để khái quát tâm tình của Lâu Duật Đường thì chính là vừa chờ mong vừa đau xót.
Bất hạnh là cậu không có tìm lầm người, Thiệu Vĩnh Côn cũng coi như có chút tài năng, không khiến cậu rơi vào kết quả “đặc biệt không hay ho” kia.
Hai ngày sau, trước ngày của Trần Thiên Nghĩa đúng một hôm, Lâu Triển Nhung được an toàn cứu ra, Lâu Phùng Xuân bởi vì một vụ án giết người sáu năm trước mà bị bỏ tù, nếu như không có gì bất ngờ phát sinh, hắn sẽ được hưởng tuổi già yên ổn ở trong tù.
Lâu Triển Nhung chỉ bị thương nhẹ, đối với sự thoát hiểm của mình từ cõi chết cảm thấy bất khả tư nghị, hơn nữa còn mặc danh kì diệu, cái thế lực cùng hắn chém giết tranh đấu nhiều năm đột nhiên một ngày sụp đổ. Ngự Phong Đường chỉ còn lại một mình hắn có khả năng, vị trí Đường chủ tương lai coi như đã cầm chắc trong tay, từ chỗ sơn cùng thủy tận không thấy đường đi nay đột nhiên hy vọng tràn trề, khiến cho người ta có một loại cảm giác như đang ở trong mộng mà hốt hoảng.
Nếu thật là mộng thì tốt rồi, đáng tiếc cú điện thoại của Thiệu Vĩnh Côn đánh khiến cho Lâu Duật Đường nhớ lại sự thật máu chảy đầm đìa kia: cách cứu viện thành công, cậu sẽ phải thực hiện ước hẹn.
Có một loại thương cảm như sắp được đưa ra pháp trường, tuy rằng thật ra chỉ là lên giường mà thôi.
Kỳ thật cậu rất muốn trốn, nhưng lại không dám, chạy thì dễ rồi, bị bắt lại mới khó nhìn. Huống hồ nhìn thấy khả năng của Thiệu Vĩnh Côn, cậu vừa nghĩ trốn, hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng nổi.
Lâu Triển Nhung phát hiện có điểm không đúng, hỏi: “Thúc thúc, ngươi có vẻ tinh thần không yên, chẳng lẽ tên chết tiệt kia lừa ngươi à?”
Lâu Duật Đường chậm rãi lắc đầu, ngũ vị tạp trần mà nhìn thằng cháu an bình bên cạnh, trên mặt lộ ta biểu tình hàm hồ, cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần ngươi bình an vô sự, thúc thúc hết thảy đều không sao.”
Đứa nhỏ đáng thương từ bé đã mất cha mất mẹ, từ nhỏ cá tính lại không chịu khuất phục, luôn như một cánh đồng cô quạnh, bà ngoại không yêu cậu không thương. Lâu Duật Đường từ lâu vẫn ở trong bóng tối coi chừng cho hắn, chiếu cố hắn, tận đến khi tiểu tử này thể hiện ra bản lĩnh của mình bắt đầu cạnh tranh vị trí Đường chủ, cậu lại không chút do dự tham gia phe cánh của Lâu Triển Nhung, hết lòng bày mưu tính kế, đổ bao tâm huyết cho hắn.
Trong lòng cậu, Lâu Triển Nhung giống như con đẻ, tuy rằng cậu chỉ lớn hơn hắn có tuổi, nhưng thói quen nhiều năm gắn bó cùng với tình cảm không thể mua chuộc bằng lợi lộc khiến Lâu Duật Đường tự nhiên mà gánh vác trách nhiệm làm cha nặng nề kia.
. . . . . . Không có việc gì đâu, còn núi xanh lo gì không có củi đốt. Chẳng qua là bị một tên nam nhân thống vào mông thôi, đại trượng phu co được dãn được, Hàn Tín còn có thể chịu nhục chui qua háng người khác, Câu Tiễn cũng nằm gai nếm mật. Người muốn thành đại sự không thể câu nệ tiểu tiết, còn cả một quãng đường dài phía trước, cái đêm sắp tới chẳng qua chỉ là một cái lỗ gà bé nhỏ, không có gì đáng sợ. Thiệu Vĩnh Côn cũng không phải kẻ dị dạng ba đầu sáu tay, có gì mà phải sợ!
Trên đường đi không ngừng tự mình an ủi trấn án, còn lấy hàng loạt các câu chuyện trong lịch sử để cổ vũ bản thân, Lâu Duật Đường thiếu chút nữa đem chạy quá cả nhà hắn. Sau khi làm tư tưởng xong đâu đấy, Lâu Duật Đường rốt cục đi vào dưới lầu nhà trọ của Thiệu Vĩnh Côn.
Hai chân giống như bị những sợi xích vô hình chằng lấy, mỗi bước giống như đang vượt qua vùng đất khỉ ho cò gáy đầy chông gai, Lâu Duật Đường trậm lặng tiến vào thang máy, ấn xuống nút tầng của hắn.
Cậu giống như EVA, càng không ngừng mặc niệm trong lòng “không thể trốn không thể trốn không thể trốn”, lúc đến trước cửa nhà Thiệu Vĩnh Côn chân đã muốn nhũn ra, trong lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh.
“Đừng khẩn trương như vậy.” Thiệu Vĩnh Côn nín cười dẫn cậu vào nhà, một bàn tay cố ý vô tình đặt trên lưng cậu, khiến cho thân thể hai người cực kì thân mật mà dính vào nhau.
Lâu Duật Đường sợ run cả người, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, hắn giương mắt nhìn nam nhân vẻ mặt mong chờ được thử món ngon này, đề nghị không chút hy vọng: “Cái kia. . . . . . Kỳ thật ta có thể bảo đầu bảng của chúng ta đến đây phục vụ ngươi. . . . . .”
“Ta muốn ngươi.” Thiệu Vĩnh Côn ánh mắt sáng quắc theo dõi cậu, ánh mắt đã muốn lộ ra dục vọng hỏa hoa, nhưng nhìn cậu khẩn trương như vậy, khiến ngươi đi săn kiên nhẫn cũng không muốn làm cái chuyện mổ gà lấy trứng này. Thiệu Vĩnh Côn kéo cậu ngồi xuống ghế sô pha, rót một chén rượu, nói: “Uống chút rượu thêm can đảm đi.”
“Không cần.” Lâu Duật Đường vẻ mặt đề phòng đẩy ra, cậu uống rượu xong đức hạnh đến trình độ nào cậu là người biết rõ nhất, nếu còn áo lót hay đắp được cái chăn đã là tốt nhất rồi, cậu cũng không muốn mặt mũi mình mất sạch không còn một mảnh.
“Đừng sợ, kỹ thuật của ta tốt lắm.” Thiệu Vĩnh Côn kề sát vào, hơi thở ấm áp khiêu khích đôi má mịn như đánh phần của cậu, thanh âm trầm thấp gợi cảm: “Ta cam đoan sẽ cho ngươi một đêm khó quên, ta cũng sẽ cho ngươi một đoạn kỷ niệm tuyệt vời . . . .”
Sách! Lâu Duật Đường cười nhạt, cái câu vô nghĩa này mấy kẻ lông bông tình trường lúc nào mà chẳng nói ra, có thể nói là lời kịch thường thấy khi tán gái. Không thể tưởng tượng được, cậu năm đó phong lưu khoái hoạt làm một cái hoa hoa công tử, bây giờ lại trở thành người bị chơi đùa.
Mà lại là một người namn hân! Quả nhiên họa vô đơn chí, Lâu Duật Đường nuốt nước miếng một cái, lại nói: “Ta muốn tắm rửa trước một lát.”
Tuy rằng lên giường cấp tốc cũng tốt, nhưng nếu đã đến đây, ít nhiều cũng muốn tuân thủ một ít lễ nghi trên giường, huống hồ cậu đối với chuyện tình giữa nam với nam đều chỉ biết bên ngoài, đương nhiên phải tận lực khiến bản thân dễ chịu một chút. Vạn nhất ở trên giường có làm ra cái gì kinh khủng, không chỉ có Thiệu Vĩnh Côn sẽ bị dọa, chính cậu có khi cũng lưu lại một chút ám ảnh.
Dưới vòi hoa sen nước ấm, thân kinh căng thẳng của Lâu Duật Đường cũng được thư giãn một chút hoãn, nhưng vẫn còn một chút bất an. Miệng lẩm bầm vài câu, khuôn mặt nghiêm túc giống như đang tham dự lễ tang của ai, môi cắn chặt thành một đường, từ đầu đến chân tràn ngập cảm giác như sắp nhảy vào nước giữa ngày đông.
Tắm rửa xong, Lâu Duật Đường hít sâu một hơi, mặc thêm áo choàng tắm, phát vào má mình hai cai. Buộc vẻ mặt mình phải tự nhiên một chút, không cần bận tâm trinh tiết của đằng sau —— dù sao cậu đã sớm bị Mr. S thượng qua —— làm cứ như cha mẹ chết thế này, chỉ càng khiến người ta chê cười.
Cậu buộc chặt dây thắt quanh eo, bình tĩnh đi ra, Thiệu Vĩnh Côn bị bộ dáng như sắp gặp đại địch của cậu làm cho phì cười, đi tới thực tự nhiên mà ôm lấy thắt lưng cậu, đưa xuống trước giường thấp giọng nói: “Ngươi đã chuẩn bị tốt chưa? Ta bắt đầu nha!”
Lâu Duật Đường răng nanh cũng run cả lên, tay chân không kiềm được run rẩy, cố gắng ổn định nhịp tim, nói: “Đâm lao thì phải theo lao, đến đây đi!”
Thiệu Vĩnh Côn mỉm cười, đưa tay đẩy ngã cậu lên giường.
Một đêm nhiệt tình bắt đầu rồi.