Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

chương 564: say rượu lái xe

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Thiên có chút vui sướng:

- Vợ, chị đến rồi à?

- Ừ.

Người vừa vào tất nhiên là Mộc Hàm, nàng kéo tay rồi thân mật dựa lên người Hạ Thiên, vì vậy mà hấp dẫn khá nhiều ánh mắt.

Lần này đoàn người cũng hiểu, vì sao vừa rồi Hạ Thiên gọi người đẹp kia là quái dị, vì bây giờ bọn họ cũng biết người phụ nữ vừa rồi không xinh đẹp. Đúng là bó tay, ai bảo người đẹp tóc vàng bên cạnh Hạ Thiên lại quá đẹp như vậy?

- Cô còn chưa cút đi sao? Có phải muốn ăn tát mới chịu đi không?

Mộc Hàm nhìn người mẫu đang ngẩn ngơ, sau đó nàng không khỏi hừ một tiếng, bộ dạng giống như muốn đánh người.

Mọi người không khỏi thầm nghĩ, đôi nam nữ kia đúng là bạo lực, đúng là rất xứng đôi.

Người đẹp nhìn đám người Vu Tuấn Phi, khi thấy Vu Tuấn Phi rất khổ sở đau đớn, giống như muốn đứng lên nhưng không thể. Lúc này nàng hiểu ra, Vu Tuấn Phi không thể trông cậy gì được, lúc này nàng nên bỏ đi thì hay hơn, vì vậy nàng không do dự mà cúi đầu ra khỏi quán bar.

Hạ Thiên cũng không quan tâm đến ai khác, hắn ôm vòng eo nhỏ của Mộc Hàm rồi mở miệng hỏi:

- Vợ, chị có muốn uống rượu không? Rượu này rất dễ uống.

Hạ Thiên cũng không quan âm đến Mộc Hàm có uống được hay không, hắn nâng ly rượu đưa đến bên miệng Mộc Hàm, nàng há miệng uống một ngụm rồi chau mày:

- Long Thiệt Lan?

- Vợ, chị từng uống thứ này rồi sao?

Hạ Thiên hỏi.

- À, đã uống một lần, rượu nặng, không thích hợp với tôi.

Mộc Hàm khẽ gõ đầu, sau đó nàng tiếp tục nói:

- Chồng, tội thật ra rất ít uống rượu, vì nghê nghiệp không thể uống rượu.

Người thường uống say chỉ có thể ngủ một đêm nhưng nếu đặc công uống say thì sẽ vĩnh viễn vào giấc ngủ vĩnh hằng. Đặc biệt là một nữ đặc công uống rượu, như vậy tình huống nào sẽ phát sinh thì khó nói, nhưng vì thế mà Mộc Hàm tuy uống rất kém nhưng cũng không chịu "rèn luyện".

- À, vợ theo tôi cũng như tôi thôi, chị sẽ uống mà không có cảm giác say đâu.

Hạ Thiên thuận miệng nói, tất nhiên hắn và Mộc Hàm là không giống, Mộc Hàm không phải không đám uống, nhưng dù uống thì Hạ Thiên sẽ làm nàng không thể say.

- Chồng, nếu không tôi thử uống tìm cảm giác nhé?

Mộc Hàm cười quyến rũ, trước kia nàng không dám uống rượu, nhưng bây giờ có Hạ Thiên, nàng có gan hơn hẳn.

Hạ Thiên trừng hai mắt, sau đó hắn gật đầu:

- Được.

- Chồng, chúng ta uống Long Thiệt Lan.

Mộc Hàm tuy không thích uống Long Thiệt Lan nhưng chồng lại thích, cuối cùng nàng quyết định cùng uống, cùng lắm thì say một lần.

- Đây là rượu của chị.

Nữ nhân viên phục vụ chuyển ly rượu cho Mộc Hàm, sau đó còn nói một câu:

- Chị thật sự rất may mắn.

- Cám ơn.

Mộc Hàm nở nụ cười thản nhiên, nàng nâng ly lên dốc hết ly rượu Long Thiệt Lan vào bụng.

Nhân viên phục vụ tiếp tục rót rượu cho Mộc Hàm, giống như nàng là người pha chế rượu chân chính. Nàng vốn cảm thấy Hạ Thiên là người đàn ông mạnh mẽ, thậm chí còn có ý nghĩ với hắn, nhưng Mộc Hàm vừa xuất hiện thì nàng đã biết mình không thể đùa giỡn được gì, chênh lệch là quá lớn, nàng hoàn toàn không so sánh được.

Mộc Hàm một lòng uống rượu, nàng uống rất nhanh, tất nhiên sẽ nhanh say. Sau khi dốc vào bụng vài ly Long Thiệt Lan, gương mặt xinh đẹp của Mộc Hàm đã đỏ ửng, cặp mắt ngập nước, thật sự quyến rũ.

- Chồng, tôi giống như đã uống say, chúng ta...Chúng ta về thôi.

Mộc Hàm tựa lên người Hạ Thiên rồi dùng giọng nũng nịu nói.

- Như vậy mà uống xong rồi sao?

Hạ Thiên có chút tiếc nuối, nhưng vợ muốn đi thì đi, rượu không thể uống nhưng vợ thì không thể không quan tâm.

Hạ Thiên nhanh chóng ôm Mộc Hàm rời khỏi quán bar, tất nhiên Tô Tiểu Xán cũng đi theo, đám người Vu Tuấn Phi thì vẫn xếp thành một chữ chết khá lớn trên mặt đất.

- Tôi lái xe.

Rời khỏi quán bar thì Tô Tiểu Xán đề nghị tự mình đảm nhiệm chức vụ lái xe, hắn uống không nhiều, Mộc Hàm ở bên cạnh cũng đã say, tất nhiên nàng không thể lái xe.

Hạ Thiên đang chuẩn bị lên xe thì Mộc Hàm đã mở miệng:

- Chồng...Không...Không, chiếc xe kìa là của chúng ta, xe kia mới là của chúng ta.

Mộc Hàm có hơi say nhưng thần trí vẫn còn thanh tỉnh, nàng kéo Hạ Thiên đi về phía một chiếc Audi A7, nàng tự mở cửa xe, sau đó nói một câu với Tô Tiểu Xán:

- Anh về trước đi.

- Điều này...hai người còn lái xe được sao?

Tô Tiểu Xán có chút chần chừ, Mộc Hàm đã say, lái xe cũng không dễ, mà Hạ Thiên không say nhưng chẳng biết lái xe.

- Không chạy thì không chạy.

Mộc Hàm lầm bầm một câu, sau đó nàng kéo Hạ Thiên vào trong xe rồi đóng cửa lại.

Tô Tiểu Xán cũng không dám quấy rầy Mộc Hàm và Hạ Thiên, hắn dứt khoát ngồi chờ trong xe, nhưng chờ rất lâu mà không thấy chiếc Audi A7 kia chạy đi, bên trong cũng chẳng có âm thanh nào. Hơn nữa kính xe cũng không thể nhìn qua, nếu không phải Tô Tiểu Xán thật sự tận mắt nhìn thấy Hạ Thiên và Mộc Hàm đi vào, hắn thậm chí không nghĩ rằng trong xe có người.

Một lúc lâu sau Tô Tiểu Xán đột nhiên thấy xe hơi rung động, dần dần biên độ rung ngày càng lớn, Tô Tiểu Xán biết ngay, có lẽ là "địa chấn" trong truyền thuyết.

- Thôi bỏ, mình đi thôi.

Tô Tiểu Xán quyết định không dừng lại, nếu không thì Hạ Thiên nói hắn nhìn lén cũng không tốt, dù thực tế hắn cũng không nhìn được bất kỳ cái gì.

Tô Tiểu Xán nhanh chóng lái xe bỏ đi, chiếc Audi A7 vẫn chấn động, cũng may bây giờ là trời tối, xe qua lại không thiếu nhưng chẳng ai chú ý. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đối với Hạ Thiên và Mộc Hàm trong xe thì dù có người đến xem thì bọn họ cũng không lo. Mộc Hàm sở dĩ dám to gan như vậy chẳng phải vì nàng say rượu, vì nàng biết chiếc xe này rất an toàn, người ngoài không thể nào mở cửa vào, cũng không thể nhìn thấy tình huống bên trong, thậm chí cũng không nghe thấy âm thanh bên trong, vì chiếc xe này cách âm này rất hiệu quả.

Mộc Hàm uống rượu vào có chút điên cuồng, cũng tương đối chủ động, mấy ngày qua nàng được Hạ Thiên "làm việc" nhiều lần, vì vậy mà kỹ xảo ngày càng tiến triển thần tốc. Lúc này nàng đem tất cả ra phát huy trên người Hạ Thiên, điều này làm cho hắn được hưởng thụ sung sướng cực hạn.

Không thể ngi ngờ tối nay Hạ Thiên rất sướng, nhưng cũng là một buổi tối mà có nhiều kẻ rất đau khổ.

Đến khuya Diệp Mộng Oánh mới về nhà, nhưng lúc này có một nam một nữ đứng bên cạnh xe và lao đến.

- Diệp Mộng Oánh, con súc sinh, tao liều mạng với mày... ....

- Diệp Mộng Oánh, mày trả mạng lại cho con tao... ....

Một nam một nữ vừa mắng vừa phóng về phía Diệp Mộng Oánh, bộ dạng muốn liều mạng. Nhưng bọn họ không thể nào tiếp cận Diệp Mộng Oánh, vệ sĩ của nàng đã ngăn lại, nhưng vệ sĩ cũng không ra tay, vì bọn họ biết một nam một nữ này là người Diệp gia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio