Editor: Phong Tâm
Sau khi rửa mặt, Đường Quả chọn một chiếc váy mặc lên, đứng trước gương soi mười phút rồi mới mặc áo khoác vào, sau đó chậm rãi bước xuống lầu.
Lại dặn dò bảo mẫu một câu, nói là muốn đi tìm Tống Tử Mặc, Tử Mặc với nhà cô trong cùng một tiểu khu, chỉ là xa một chút, ở phía sau vài hàng.
Đến trước cửa nhà Thẩm Lăng, cô từ trong túi lấy đơn chuyển phát nhanh ra, dán ở vạt áo ngoài, lúc này mới nhấn chuông cửa.
Thẩm Lăng mặc quần áo ở nhà màu xám nhạt đi ra, cô trong nháy mắt ngây người, người đàn ông này mặc gì cũng đều đẹp, nếu như sau này kết hôn rồi, cô sẽ đều nhìn thấy dáng vẻ mỗi ngày của anh, kể cả ở trên giường…
Cô căng thẳng xoa xoa mặt, nóng không thôi, cô gần đây thế nào mà lại biến thành…lưu manh?
Anh mở cửa lớn ra, vừa muốn dắt tay cô, cô đột nhiên lại lùi về phía sau một bước, lấy ra một cây bút, “Thẩm tiên sinh đúng không? Ở đây có hóa đơn của ngài, mời kí tên.” Chỉ vào hóa đơn trên vạt áo.
Khóe miệng anh chứa một nụ cười nhẹ, rất phối hợp kéo vạt áo khoác cô lên nhìn, trên áo khoác có viết vài dòng chữ màu xanh.
[Tên: Kẹo ngọt – một cái; giá trị vật phẩm: báu vật vô giá của Thẩm Lăng; phương thức thanh toán: thanh toán khi nhận hàng, khách hàng ký tên.]
Ừm, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là chữ xấu như ruồi bọ bò, còn thất bại hơn cả cô.
Anh nhận lấy bút của cô kí tên xuống, rồi đưa lại cho cô, “Xong rồi.”
Cô xé hóa đơn xuống, f, dám như thế khi dễ cô!
Chỗ ký tên viết mấy chữ lớn, [Không ký! Kẹo ngọt này có vấn đề, yêu cầu trả lại hàng!]
Kẹo ngọt: Như ở văn án đã đề cập, ‘kẹo ngọt’ tiếng trung là糖果, phát âm giống với Đường Quả (唐果), đều đọc là tángguǒ. Ở đây anh Thẩm đang trêu chọc Đường Quả.
Cô tức giận vò nát hóa đơn nhét vào cổ áo anh, thật là khinh người quá đáng, Thẩm Lăng bật cười ôm cô lên.
Đường Quả đấm đá anh vài cái, vẫn là chưa hết giận, dùng sức xoa mặt anh, bóp nắn khiến mặt anh biến dạng, lại dùng cây bút trong tay vẽ cái mũi mèo trên mũi anh mới hoàn toàn hả giận.
Anh cũng không giận, tùy ý cô nghịch ngợm, bị ngược còn rất vui vẻ, “Đi ăn cơm, anh đói rồi.”
Sao không đói chết anh đi ông chú già này! Hỏi anh, “Anh nấu à?”
“Cơm cho em ăn, phải là đích thân anh nấu, bất kỳ ai cũng không thể thay được.”
Cô vẫn chưa hiểu ra ẩn ý, trong lòng nhất thời ấm áp dễ chịu, tạm thời tha thứ cho việc anh từ chối ký tên đòi trả hàng.
Cấu trúc biệt thự nhà anh cùng nhà cô giống nhau, vì vậy lúc anh ôm cô lên tầng hai, cô chột dạ nhìn anh, “Không phải là đi ăn cơm sao?” Thế nào lại đến thẳng phòng ngủ?
“Phòng ăn nhà anh ở tầng hai.”
À, ra vậy, nhưng rất mới mẻ nha.
“Thông với phòng ngủ của anh.”
Hả? Phòng ăn cùng phòng ngủ? Như vậy…có vệ sinh không?
“Bàn ăn rất đặc biệt.”
Bởi vì em còn tuyệt hơn!
Thẩm Lăng ôm cô đến hành lang tầng hai, tiếp tục nói, “Bàn ăn rộng hai mét, dài hai mét hai.”
Thế nào nghe lại giống độ dài rộng của giường, khó trách muốn đặt ở phòng ngủ.
Thẩm Lăng đột nhiên hỏi cô, “Sao lại không lên tiếng?”
“À, mẹ em nói chen ngang lời người khác là không lễ mạo.”
“Ồ, không nhìn ra em rất gia giáo nha!”
Nếu một khi có em gia giáo, dọa chết anh.
Cô cười cười, “Chủ yếu là do gần mực thì đen, gần đây phát hiện gia giáo đều rời khỏi em, bọn họ đều nói, ‘Cậu sao lại hẹn hò với Thẩm Lăng! Chúng tôi làm sao mà sống được?! Cậu chẳng lẽ không biết hắn với bọn tôi rất không phù hợp!”
Thẩm Lăng, “…” Cho cô cái ánh mắt cảnh cáo, Đường Quả cúi đầu vuốt vuốt mũi.
Anh cũng không cùng cô so đo, suy cho cùng anh là người bình thường, phải nhường não tàn một chút, lại tiếp tục miêu tả bàn ăn đặc biệt của anh, “Bàn ăn nhà anh không có ghế đi cùng.”
Đừng có nói với em, đều là đứng ăn đó?
“Bò hoặc là nằm ăn, tất nhiên cũng có thể quỳ, tư thế ấy mà, tùy ý chọn. Cùng anh ăn cơm, không cần phải có phép tắc, ăn no là được.”
Đường Quả thầm cảm thấy không đúng, nhưng cô chưa từng trải qua thế sự, cái gọi là [bữa tiệc] vẫn là mờ mịt, bối rối, “Cái kia, Thẩm Lăng, bảo mẫu nhà em đã nấu cơm xong rồi, em vẫn là trở về ngồi ăn cơm.”
Thẩm Lăng một mặt cười xấu xa, “Em thích ngồi à?”
Cô lập tức gật đầu, “Đúng đúng đúng, em thích ngồi.”
“Đường Quả, anh sẽ thỏa mãn nguyện vọng ngồi ăn cơm của em.” Thẩm Lăng dùng một chân đá mở phòng ngủ, sau khi bước vào, lại dùng chân đóng cửa lại.
Đường Quả quan sát phòng ngủ của anh một chút, cùng một mẫu với phòng của cô, cô nhìn lại nhìn, bàn ăn ở chỗ nào?
Vừa rồi còn có chút mong đợi, tưởng rằng anh sẽ có một bàn ăn lãng mạn.
Bởi vì trong tiểu thuyết cũng không phải chưa nói qua, nam chính vì muốn cho nữ chính kinh hỷ, ở phòng ngủ đặt một bàn ăn, sau khi ăn xong, cũng đỡ phải đi lại, trực tiếp tắm rửa, sau đó đắp chăn, tắt đèn, nói chuyện phiếm.
Cô với Thẩm Lăng lúc này cũng không có bàn ăn lãng mạn có thể ăn, lúc này là ban ngày, cũng không cần bật tắt đèn.
Cho nên chỉ dư lại cái việc đắp chăn nói chuyện phiếm, cô tạm thời không suy nghĩ, nếu như bị Đường mỹ nữ biết, chắc chắn sẽ đem cô nhét vào bụng làm lại.
Lúc cô động não đã bị đặt xuống giường rồi, lòng cô kêu một tiếng, hậu tri hậu giác thầm mắng bản thân một câu, Đường Quả, mày đúng là đại ngốc nghếch! Đúng là thiên chân vô tà không đầu óc!
Thiên chân vô tà: đơn giản, ngây thơ, hồn nhiên như cô tiên.
Mày chính là thịt trên bàn, mày còn không biết? Còn ngu ngốc cùng anh thảo luận ăn cơm rốt cuộc là ngồi hay đứng, mày sao lại không bàn bạc uống canh trước hay ăn thịt trước?
Không đúng không đúng, mày sao lại không thảo luận là dùng đũa hay là dùng tay?
Hình như cũng không đúng? Mày sao lại không thảo luận ăn cơm mất bao lâu? Có thể hay không tự ăn no rồi giữa đường rút lui?
Mặc dù chưa ăn qua thịt heo, nhưng từ cao trung năm nhất đã bắt đầu đọc các loại tiểu thuyết sắc tình rồi, đều là đọc trộm ở chỗ Lục độc miệng.
Miêu tả các cảnh nóng bỏng đều xem qua, lúc đó sự miêu tả không có chút hạn chế nào, vì vậy sau khi đọc tiểu thuyết, cảm thấy bản thân cũng giống như làm qua một lần.
Lúc này đầu óc cô quay cuồng mười vạn tám nghìn quyển sách cấm.
Cô nuốt xuống một ngụm, đợi đến lúc cô hoàn hồn, gương mặt tuấn tú của Thẩm Lăng cách mặt cô không tới một centimet, sau đó cô cảm thấy toàn thân anh đang đè lên người cô.
Kế tiếp không biết các bước cụ thể có giống như trong tiểu thuyết không, tuy nhiên, vẫn có một chút tiểu thuyết viết rất có đạo lý, nữ nhân, luôn có thể chịu đựng được trọng lượng của một nam nhân.
Lúc trước có lo lắng, nếu như cô ở bên Thẩm Lăng rồi, anh có hay không sẽ đè chết cô, xem ra là đã lo chuyện bao đồng rồi.
Ngón tay anh mơn trớn gò má khẩn trương không thôi của cô, “Sợ rồi?”
“Thẩm Lăng, ở nhà anh trước khi ăn cơm đều phải lên giường nằm một chút hay sao?” Sau khi nói xong cô ngượng ngùng nghiêng đầu.
Thẩm Lăng đột nhiên không chống đỡ được, cả người ngã xuống đè lên cô, vùi đầu vào cổ cô cười không ngưng.
Cô dùng sức đẩy anh, “Dậy, em muốn tắt thở rồi.”
Anh không dễ dàng nhịn được cười, hai tay chống cạnh người cô, “Đường Quả, em sắp lên thớt rồi, vẫn còn cứng miệng kể chuyện cười nhạt nhẽo như vậy được.”
Trong lòng Đường Quả hừ nhẹ, nhạt nhẽo ư? Vậy mà anh vẫn còn cười vui vẻ như vậy?
Anh ở bên tai cô nói nhỏ, “Nói thật cho anh biết, có phải rất sợ không?”
Cô gật gật đầu, mắt cũng không dám nhìn thẳng anh.
“Vậy anh có muốn không? Muốn cùng với em không?”
Đương nhiên muốn, nếu như là không muốn, đầu óc chắc chắn úng nước.
Nhưng quan trọng là lúc này không muốn, vẫn phải đợi một thời gian, cô với anh chính thức yêu đương còn chưa qua hai mươi tư giờ, tốc độ này có thể đuổi kịp tên lửa rồi.
“Trả lời em, muốn hay không muốn?”
Vấn đề này nên trả lời như thế nào, chẳng lẽ phải giương cao cờ, trên đó viết, anh muốn, anh muốn, anh rất muốn rồi?
Việc như vậy, không phải nên dùng hành động trực tiếp trả lời sao?
Mặc dù trước đây cô rất không chấp nhận thái độ thô lỗ như vậy. Nhưng nếu như anh bá đạo như vậy rồi, sau chuyện này cô chỉ có thể tỏ vẻ, cô tận lực giãy dụa rồi, dẫu cho kết cục không mỹ mãn.
Anh lại hỏi một câu.
Cuối cùng cô cũng không nhịn được, “Anh không cảm thấy như vậy không phải rất ngốc sao, nếu như em giống như anh, chắc chắn sẽ biến thành đại tỷ ngu ngốc!”
Anh cười, thật…bất lực, nhưng cũng thật…ngờ nghệch.
Rõ ràng nên căng thẳng sợ hãi phải là cô, nhưng giờ phút này, anh lại khẩn trương đến cả hô hấp cũng không ổn định. Đã từng vạn đóa hoa đi qua anh, không nghĩ đến một sáng sớm lại ngã bên cạnh một đóa hoa bất thường này.
Anh hôn rồi lại hôn vành tai cô, “Hôm nay vẫn chưa chuẩn bị mời em ăn bữa tiệc chính thức.”
Vì thế chỉ là ăn thử? Cô ở đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, kỳ thực cô cũng hoảng sợ không thôi, nhưng khí thế không cho phép thua anh, ai sợ ai chứ, dù sao thì đời này cô đều dính vào anh rồi.
“Chính là để em làm quen trước với chỗ sau này chúng ta cùng ăn cơm. Nhưng mà anh không cho em nhiều thời gian đâu đấy, anh không thể để mình chết đói được.”
Thế nên? Cuối cùng cô cũng dám đón nhận ánh mắt anh.
“Buổi tối hôm anh đi công tác trở về, hy vọng em đã nằm trên đây.”
Tròng mắt cô đảo mấy vòng, sảng khoái đáp ứng, “Được.”
“Đừng có chơi trò lừa gạt anh!”
“Không dám!” Cô nghĩ ngợi, không đúng nha, lỡ đâu buổi chiều anh đi công tác ngắn, buổi tối trở lại liền muốn ‘xử lý’?
“Anh sẽ không đi Thiên Tân, Lang Phường, mấy địa phương như vậy đấy chứ?”
Anh cười như không, “Sẽ không đi xa như vậy.”
Đệch, như vậy mà còn nói là xa? “Vậy anh đi công tác ở đâu?”
“Đường vành đai năm!” Sau đó anh còn không biết xấu hổ giải thích thêm, “Đường vành đai hai đến vành đai năm, đoạn đường đó so với đi Thiên Tân còn xa hơn.”
Đường vành đai năm: Ở Bắc Kinh có những đường vành đai bao quanh trung tâm thành phố, đường vành đai ba sẽ bao quanh vành đai hai, đường vành đai bốn bao quanh vành đai ba…Hiện tại đang xây dựng vành đai (Mình đọc trên baidu).
Cô trực tiếp nhắm chặt mắt, muốn lập tức bất tỉnh. Ẩn ý của anh chính là, Đường Quả, cho em một buổi chiều để chải đầu rửa mặt trang điểm, đến tối, chủ động lăn đến đây thị tẩm.
Được thôi, được thôi, cô nhất định sẽ cho anh một kinh hỷ.
Anh cắn xuống cổ cô, “Sao lại không nói gì thế?”
“Bản thân đã chết, tạm thời không có công cụ thông tin, không nghĩ đến trên thiên đường cũng thịnh hành ‘quả táo’, em đang cải trang thành đại gia xếp hàng ở cửa hàng bán điện thoại độc quyền, ở đây ‘quả táo’ đã ra rồi, chỗ anh thì sao?”
Anh không khỏi bật cười, vỗ vỗ má cô, “Đừng giả chết nữa, mau đứng dậy xuống dưới ăn cơm, chút nữa đồ ăn nguội rồi.” Nói rồi anh đứng dậy, kéo cô dậy theo.
Cuối cùng cũng thoát khỏi hang hổ, nhưng thế nào lại có cảm giác mất mát mãnh liệt?