Tại biệt thự
Vì trời mưa nên nhóm người Quân, Phong, Tuấn, Long đành ở lại trong lúc chờ cho ngớt mưa tiện tay giúp Phương dọn dẹp tay bãi chiến trường do cô nàng “ quỷ cái” kia vừa gây ra.
Bây giờ đã là h đêm, trong nhà yên ắng vô cùng. Dù không có tiếng nói chuyện nhưng trong lòng mỗi người đều có những con sóng lòng với những dấu hỏi lớn. Chuyện gì đag xảy xa. Tất cả đều là suy nghĩ diễn ra im lặng đến nghẹt thở. Phương len lén đưa mắt nhìn ông Nghiêm đang ngồi trên ghế mặt đỏ lựng tay nắm chặt thành quyền.
Bỗng nhiên, trong ko khí căn thẳng ấy lại vang lên tiếng điện thoại. Mọi người trong nhà đều giật mình. Chưa bao giờ họ thấy tiếng nhạc lại to mà chát chúa như trong lúc này.
- Alo, ba nghe Ân.- Giọng ông Nghiêm đều đều trong máy, rõ ràng ông phải kìm nén rất nhiều mới giữ đk thái độ này để nói chuyện vs con trai.- Thiên Ân
- Alo ba, sao con gọi cho Thiên Anh ko đk, ở nhà có chuyện gì sao, con xin lỗi ngày giỗ mẹ con ko về đk.
“ Cạch”
chiếc điện thoại trên tay rơi xuống, bên trong còn vang lên tiếng gọi của cậu con trai: “ Alo, ba, ba ak. Ba ơi nghe rõ trả lời.” Sau đó là tiếng tút ngân dài bất tận.
Ông Nghiêm chạy vội đến quyển lịch bàn ngoài phòng khách. Mọi người trong nhà ai nấy đều khó hiểu nhìn nhau khi thấy bộ dạng hớt hải ấy của ông. Không để ai phải chờ lâu, Quân mạnh dạn đánh tiếng:
- Có việc gì sao bác.
Ông Nghiêm đang ngồi ôm đầu bên quyển lịch, lòng đau như có ai đang dằng xé. Đây là lí do con gái ông nổi loạn tối nay. Là lỗi của ông. Vậy mà ông còn đánh con gái và đuổi nó ra khỏi nhà. Ông là cha cái kiểu gì vậy.
Bỏ mặc lời hỏi thăm của Quân ông cứ ngồi thần ra, đấm ngực thùm thụp tự trách bản thân,
“ Là do người làm cha này ko tốt. Mẹ Thiên Anh ơi, tôi xin lỗi”
Một giọt nước mắt rơi trên má ông nóng hổi. Ông khẽ cựa người lẳng lặng lau đi. Đột nhiên như nhớ ra điều gì đó ông vội vàng đứng dậy.
- Thiên Anh.
Quân bên cạnh chợt giật mình về hành động này, ngơ ngác hỏi:
- Dạ, sao ạ.
Ông Nghiêm chợt quay ra, nắm chặt lấy vai Quân lắc mạnh
- Cháu, ak ko mọi người, hãy giúp ta tìm Thiên Anh. nhanh lên.
Sau đó ông cũng hớt hải gọi cho thư kí Trần huy động tất cả lực lượng có thể tìm con gái.
Nhìn ra ngoài trời, cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu muốn ngừng, gió vẫn quật liên hồi. Lòng ông Nghiêm như thắt lại. con gái ông mà có chuyện gì chắc ông ko sống nổi.
Cách đó đâu đây
Faye nằm im trên nền đất lạnh, nó đã mất đi ý thức mình đang ở đâu, chỉ thấy đau và rát khắp mình mẩy, từng hạt mưa như tát vào má nó liên hồi.
“ Có ai ko?”
Nó khẽ gọi rồi ngất lịm đi.
Trên chiếc xe gồm người Quân, Phong, Ông Nghiêm và thư kí Trần ko khí vô cùng căng thẳng. Mặc kệ đường trơn chiếc xe vẫn phóng đi với tốc độ đáng nể. Bên trong, ông Nghiêm vẫn đang cầm chặt chiếc điện thoại mong rằng ai đó sẽ gọi và nói cho ông biết Thiên Anh đang ở đâu.Bên cạnh, dù ko hiểu có chuyện gì diễn ra nhưng trời đang mưa lớn, đi từ nãy đến giờ đã gần rạng sáng mà vẫn chưa thấy nó đâu, những chỗ có thể cũng tìm rồi, những người liên quan cũng gọi rồi mà vẫn chưa có tin gì của nó. Trong lòng Quân và Phong cũng lo lắng ko kém. Nó dù sao thì cũng là phận gái, ra đường lúc đêm hôm đã sợ huống hồ lại mưa bão như thế này, ko biết có xảy ra tai nạn hay gặp phải kẻ xấu hay ko.
“ Ây, cô ta đang ở đâu chứ”- nắm chặt tay lái, Quân dáo dác đảo mắt nhìn quanh, mong là gặp đk nó đang lang thang ở đâu đó quanh đây.
Trong khi đó Phong đang mải miết gửi ảnh nó cho lũ bạn hay “lượn đường” hỏi xem có gặp nó ở đâu chưa. Nhưng mà mưa gió thế này, ai mà đi lượn làm gì cơ chứ.
Đúng lúc đó, ông Nghiêm ngồi bên cạnh đang bần thần bỗng thốt lên:
- Quay về.
- Hả. ak dạ. sao cơ ạ.- Quân hoàn toàn ko hiểu câu nói này.ko đi tìm nữa sao
- Quay về, ngọn đồi ở sau nhà. Đến đó, nhanh lên.
Chiếc xe lại một lần nữa chuyển bánh.
Ngọn đồi sau nhà, ông Nghiêm bỗng sực nhớ, trên đó có một căn nhà gỗ nhỏ. Hồi bé, Mẹ Thiên Anh hay dẫn nó lên đấy chơi. Nó thích lắm, chính vì vậy mà mỗi lần cuối tuần đk nghỉ học nó đều bắt Thiên Ân, anh trai nó cõng lên căn nhà ấy. mẹ con vẫn hay ngồi tết hoa trên đòi mỗi ngày nắng đẹp. Hơn nữa cũng có mấy lần giận dỗi, nó đều bỏ lên trên đó chơi ko chịu về. Vì vậy, ông Nghiêm khẳng định, đây là niềm hy vọng duy nhất để tìm ra đk Thiên Anh.
Mất ’ phóng xe trên mặt đường láng bóng nước mưa chiếc xe mới có thể đến đk con đường dưới chân đồi. Từ xa, trong màn mưa trắng xoá cùng ánh đèn ô tô nhập nhoạng ông Nghiêm đã nhìn ra. Một thân ảnh nhỏ bé ướt sũng nước mưa đang nằm gục dưới nền đất. Chiếc xe mới chỉ đi từ từ chưa kịp dừng lại, ông đã vội vã nhảy xuống xe để lại đằng sau tiếng kêu thất thanh của thư kí trần:
- Chủ tịch
Sau đó, họ cũng vội chạy theo ông.
Trên nền đất lạnh úng nước thân hình bé nhỏ của nó nằm sõng soài trên đó, ướt nhẹp, quần áo lấm lem bùn đất. Một số vết thương dính nước ko ngậm đk miệng khiến máu vẫn chảy ra ko ngừng. Ông Nghiêm chết lặng đi. Chỉ vì sai lầm của bản thân mà con gái ông phải ra nông nỗi này. Trái tim ông như bị bóp nghẹt lại khi nhìn thấy cánh tay đầy vết xước, vết cắt của nó. Ông ngồi thụp xuống, ôm nó vào lòng mà khóc nức nở, nước mắt hoà vào những giọt nước mưa, miệng luôn lầm rầm câu: ba xin lỗi.
Quân và Phong chạy đk đến nơi cũng bàng hoàng khi thấy nó tàn tạ đến đáng thương như thế. Đôi mắt tinh anh giờ nhắm nghiền lại, đôi lông mày kênh kiệu hàng ngày luôn rướn lên giờ cũng giãn ra, đôi môi tái nhợt, mặt mũi xanh lét. Nhìn chủ tịch Nghiêm ôm nó vào lòng mà xin lỗi, Quân và Phong cũng phần nào đoán ra đk chuyện tối nay chắc có uẩn khúc đằng sau, lòng đỡ giận nó hơn.
Nhưng đứng đó mà khóc lóc, thông cảm ko phải cách tốt, mưa vẫn đang xối xả, vì vậy thư kí Trần đã nhanh chóng đỡ ông Nghiêm lên còn Quân, anh cũng bế xốc nó lên xe. Mọi người lại lục tục kéo nhau vào bệnh viện.
Trong cơn mê man, Faye cảm nhận đk ai đó đang gọi tên mình, nghe thấy tiếng ai đó xin lỗi ở bên tai và cả cánh tay rắn chắc đang quàng lên người nó. Nó muốn mở mắt ra nhưng mí mắt cứ nặng trĩu lại. Không đk rồi, nó đành buông xuôi đây.
h sáng
Nó lại dần dần tỉnh dậy trong cơn mê còn chập choạng. Cố hé mắt nhìn quanh. Nhưng quanh đây chỉ toàn màu trắng, trắng một cách chói loá khiến nó ko thể mở to mắt đk. Mùi cồn, mùi kháng sinh xộc vào mũi nó.
“ Đây là đâu?”
h
Nó đã thấy cơ thể ấm hơn, những cơn đau đang dịu lại, nhưng cổ nó thì khô khốc. Mí mắt hơi nhói chút xíu. Có lẽ là do ánh sáng chiếu vào, nhưng ánh sáng này ko gay gắt như lúc trk. Nó ấm và đẹp hơn rất nhiều. Từ từ mở mắt.
“Cái gì kia. Ống truyền sao? Còn đây nữa, căn phòng này. Là … là bệnh viện sao?”
Ý thức nó đã phục hồi, và nó đang cố gượng dậy, trk mắt nó là một đống người. già trẻ gái trai đủ cả. Có người con trai, người con gái, quý bà và quý ông trung niên. Ai đấy đều căng thẳng lo lắng. Quý bà vừa nãy chợt quay ra nhìn nó rồi vui mừng thốt lên:
- Con bé tỉnh rồi
Mọi người như chỉ chờ có thế vội chạy xộc đến, người đàn ông kia vội nắm lấy tay nó, vuốt má nó, nói liên hồi cái gì mà xin lỗi mới chẳng cảm ơn:
- Ông là ai?- nó rụt tay lại ngơ ngác hỏi.