Sau tuần dài nằm trong bệnh viện cuối cùng Thiên Anh cũng đk về nhà. Khổ nỗi, ba nó, chủ tịch Hoàng đã lên đường đi công tác rồi, bây giờ về nhà là chỉ còn ba người. nó với mẹ con Hoài Phương. Biết làm sao bây giờ
“Ayza khó sống đây”
Nghĩ vậy nó thở dài rồi lại dụi dụi má vào cục bông trắng muốt trên tay, từ hôm pricess bị mất, nó chưa rời mắt khỏi con mèo lúc nào, đi ngủ cũng ôm, đi tắm cũng ôm, đi ăn càng phải ôm, thậm chí nó chẳng cho ai đụng vào princess nữa, nhất là đám người kia, càng phải đề phòng.
“ Kít”
Chiếc xe dừng trk cửa nhà. Mọi người lục tục kéo nhau đi xuống trong khi đó nó cứ từ từ cựa quậy nhìn đến sốt cả ruột. Xa xa, trk cửa nhà, bà Ngọc đã đứng đợi từ lâu, thấy bóng người một cái là chạy vội ra ngay:
- Đi đường có mệt ko con? Vất vả ấy đứa quá.
Đúng lúc đó nó cũng bước đến
- Trời ơi nhìn kìa, Thiên Anh, sao trông con gầy đi nhiều thế .- Vừa nói bà vừa đưa tay lên định vuốt má nó
Nhưng trong khoảnh khắc đó, nó, ngay lập tức lùi về phía sau bước né cánh tay bà Ngọc đang đưa ra. Mặt mũi lạnh băng. Tỏ rõ thái độ ko thích. Ý thức đk sự phản kháng đó, bà Ngọc cũng bối rối rụt tay lại ko biết phải nói sao cho nó hiểu. Hoài Phương nhìn mẹ buồn mà cũng chẳng biết phải an ủi ra sao. Nhìn thấy nó cứ dửng dưng như thế, Quân khẽ huých vai, lí nhí
- Cô làm gì vậy hả?
Mặc dù nghe đk câu nói đó nhưng nó vẫn giả điếc. Mọi người cứ đứng trân trân nhìn nhau, chẳng ai biết phải làm gì để thoát khỏi bầu không khí này. Đúng lúc đó nó lên tiếng:
- Muốn đứng đây cả buổi sao, vào đi.
Rồi nó bế princess dẫn đầu đoàn người bước vào trong.
Trên phòng
Nó ôm princess lăn qua lăn lại trên cái giường làm cho chăn ga gối đệm nhăn nhúm lộn xộn lên hết.
“ Đúng là ko đâu bằng nhà mình”
Rồi nó lại lập tức bật dậy, chạy ra ban công kéo rèm cửa, dang tay ra đón lấy cơn gió mát của một ngày đẹp trời. Ánh nắng nhẹ như vẽ thêm đôi cánh thiên thần cho nó. Nhưng….. trong khoảnh khắc khoan khoái ấy nó bất giác cảm thấy như đang bị theo dõi. Lập tức nhìn xuống.
“ Ối mẹ ơi”
Dưới kia, trên khoảng sân vườn rộng lớn, con người, có Hoài Phương cùng nhóm con gián – cách nó gọi nhóm của Quân, Long, Phong và Tuấn cùng với cặp mắt đang bất động mở to nhìn lên ban công, nơi có nó.
“ Mất cả hứng”
Thu vào bộ mặt thư thái, nó nhếch khoé môi lên kiêu ngạo rồi quay lưng lại bước vào và ko quên kéo rèm cái “ xoẹt”.
Bên dưới, con người với cảm xúc khác biệt đang ngơ ngác nhìn nhau:
- Con bé này, thái độ đó là sao chứ.- Long bức xúc lên tiếng
Trong khi đó Hoài Phương chỉ cười, dù sao cũng đã quá quen với kiểu hành xử này của nó rồi. Tuấn và Phong thì lắc đầu quầy quậy rồi thở dài để mặc Quân còn đang ngẩn ngơ nhìn lên ban công:
“ vừa rồi… là thiên thần sao”
Cả buổi sáng, mặc kệ dưới nhà hoạt động tấp nập tươi vui ra sao, nó cũng chỉ ở trên phòng hết ngủ lại lôi pricess ra nghịch. Khổ thân bé mèo, bị nó bắt ngồi im đưa móng ra cho nó tô tô vẽ vẽ rồi lại đè ra chải lông, thay quần áo, buộc nơ, tết tóc đủ kiểu. chưa hết nó còn tạo đủ kiểu để chụp ảnh post lên facebook.
Đang trong lúc tạo dáng thì tiếng gõ cửa vang lên:
- Vào đi
Khuôn mặt nhí nhảnh vừa nãy ko còn thay vào đó là thái độ lãnh đạm thường ngày. Sau câu nói đó, Hoài Phương mở cửa ngó người vào
- Xuống ăn cơm chứ em.
Ây za, cơm nước gì chứ. Mặc dù đây là nhà nó nhưng ngồi với bà Ngọc cùng Hoài Phương một mình thế này nó cũng bất tiện lắm. Chính vì thế nên nó định từ chối. Nhưng câu nói chưa buột khỏi miệng, nghĩ thế nào nó lại thôi. Dù sao mẹ con người ta cũng đã mất cả buổi sáng làm cơm mừng nó về, làm như vậy có lẽ hơi quá đáng:
- em biết rồi, xuống ngay đây.
Lại thở dài, thôi thì đã nhận lời rồi thì cố gắng mà lết cái thân xuống vậy.
Sáng hôm sau
Thiên Anh hôm nay dậy sớm hơn mọi khi. Có lẽ thời gian tuần dài nghỉ học vừa rồi khiến nó bị hổng ko ít kiến thức. Mặc dù ko phài đứa ham học gì nhưng ít nhất cũng phải lên lớp khám thính tình hình xem thế nào chứ nếu ko nhỡ có biến thì khổ. Nó sợ nhất cái cảnh bị gọi lên bảng mà ko trả lời đk, như thế cứ bị động làm sao ý. Hơn nữa, bài tập chưa làm, đến sớm rồi mượn tạm con mọt sách nào đó chép đỡ cũng đk.
Chính vì thế nên mới có h mà nó đã có mặt ở trường. Bây giờ sân trường vắng hoe, chỉ có lác đác người qua lại. Trên lớp cũng chẳng khá khẩm hơn, ngoài bàn trực nhật ra nó chẳng thấy mống nào khác. Nhưng mà cũng may, trong cái bàn trực nhật đó có con mọt, thế nên nó mới thuận lợi mà mượn vở chép như thế này.
Ayza phải nói thế nào nhỉ. Môn toán thì ko sao, bởi cả thế giới này dùng chung hệ số và hệ định luật, mà nó thì cũng ko phải đứa dốt nát gì nên cũng dễ dàng bước qua môn học này nhưng mà, môn văn học thì sao. Ối mẹ ơi. Nó ngồi trong giờ, nghe cô giáo giảng mà có cảm tưởng như đang trong tiết học tiếng Tây Ban Nha mà ngày trk, bên kia nó phải học. Giữa hai môn này tuy ko có quá nhiều điểm chung nhưng có điểm cực giống đó là: nó ko hiểu gì. Giời ạ, chương trình toàn thuộc giai đoạn trung đại và cận đại, chưa kể thơ, từ ngữ, hình ảnh toàn là những thứ nó chưa nghe chưa thấy bao giờ thì làm sao mà hiểu đk. Đặc biệt có vài tác phẩm của một số tác giả như Kim Lân, Ngô Tất Tố, Nam Cao có sử dụng những ngôn từ địa phương làm nó tưởng rằng sách bị in sai. Nói tóm lại chỉ trong câu thôi: ko hiểu gì cả.
Ấy vậy mà, …. Ông trời nỡ lòng nào chứ. Trong tuần nó nghỉ học, ở lớp có kiểm tra viết bài. Faye ko có mặt, nghĩa là thiếu điểm rồi. Vậy nên cô giáo đã đưa cho nó cái đề dài ngoằng yêu cầu nó viết và nộp trong tuần để bù điểm. Thế nên bây giờ nó mới đang chết cứng trên ghế đá giờ ra chơi chỉ vì cái đề chết tiệt đó.
- Chúa ơi, ko hiểu gì cả.
Nó vo vo tờ đề rồi ném phịch xuống đất.
- Khó đến thế sao.
Một giọng nói vang lên, đồng thời tờ giấy kia cũng ko còn ở đó nữa. Nó đag trên tay kẻ vừa lên tiếng nãy giờ.
- Gì đây.- nó nghếch mắt lên nhìn người con trai đối diện
- Đúng là đặc biệt thật.- người đó cười tràng dài rồi nhận xét.
Nó ko hiểu gì nhưng chắc chắn điều, con người này ko bình thường thế nên toan đứng dậy bỏ đi. Nhưng chưa bước đk bước nào đã bị người đó nắm tay kéo lại:
- Anh là Lạc Thiên.
- Mặc kệ anh là lạc hay đậu phộng gì, buông ra.- nó lạnh lùng phán.
Nhưng hiếm khi có hứng với một người con gái thế này, dễ dàng gì mà Thiên bỏ qua, anh càng nắm chặt lấy tay nó
- Xem ra em đang gặp khó khăn, anh có thể giúp gì ko
- Giúp cái đầu anh ý, buông ra.- nó trừng mắt
Tuy nhiên trong khoảnh khắc đó nó lại loé lên cái suy nghĩ: hay là cứ để anh ta giúp, dù sao mình cũng muốn sống với bà cô dạy văn. Rồi nó trầm ngâm một lúc mới hỏi:
- Mà thật sự là anh giúp tôi chứ
Lạc Thiên gật đầu, sau đó anh từ từ giở tờ giấy kia ra, vuốt cho nó thẳng mép:
- Đề bài cũng ko khó hiểu lắm đâu. Chỉ là…..
Không để Thiên nói hết, nó chặn họng
- Ai nói anh tôi ko hiểu đề
Thiên khựng lại:
- Vậy em khôg hiểu cái gì
- Tác phẩm, … có vài đoạn tôi ko đọc đk
Trong khi nó rất bình thản mà nói thì Lạc Thiên lại tròn mắt hét lên:
- Em … ko biết đọc sao?
- Ukm.- nó nhún vai
- Thật sao? – Thiên ko tin nổi vào mắt mình
- Ukm, tôi sống ở Mĩ từ năm tuổi nên quên gần như hết tiếng việt rồi, hơn nữa mấy cái này, có vài tiếng lóng, ko hiểu.
Đến đây, Thiên mới thở cái phù, vậy mà anh cứ tưởng:
- Vấn đề này dài dòng đó, sau giờ học đợi anh ở cổng trường.
Nói rồi Thiên cầm tờ đề đi thẳng để lại nó ngẩn tò te bên ghế đá nhìn theo.
- ây, … cái thằng cha tưng tửng này.