Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)

chương 68

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyển ngữ: Mạc Điềm

- -----------------------------------

Cung Phi Lan vừa cất lời, da đầu hai con người trong phòng đồng loạt bùng nổ.

Cung Ứng Huyền chợt cảm thấy trên mặt nóng ran, Nhậm Diệc lẳng lặng quay mặt đi, trợn trắng mắt nhìn Khúc Dương Ba đang dốc sức nín cười.

Cung Ứng Huyền xụ mặt: "Trong bệnh viện không được la hét ầm ĩ."

"Anh, anh sao rồi?"

"Em tới bệnh viện làm gì, không đi học hả?"

"Em tan học mới đến mà." Cung Phi Lan nhìn Cung Ứng Huyền, lo lắng nói, "Anh bị thương ở đâu? Bọn họ nói anh trúng độc." Cô bé lại chuyển hướng sang Nhậm Diệc, "Đội trưởng Nhậm, anh cũng bị trúng độc hả?"

Nhậm Diệc ho nhẹ một cái: "Giống em lần trước, hít phải khí CO, qua mấy ngày là khỏe."

Cung Phi Lan thở phào nhẹ nhõm: "Vẫn là em nhìn thấy tin tức trên mạng, không ai nói cho em biết. Vừa thấy nơi xảy ra chuyện à bệnh viện Hồng Vũ là em biết ngay kiểu gì cũng có các anh."

"Yên tâm, không sao."

Cung Phi Lan quan sát kỹ lưỡng Cung Ứng Huyền một lượt, nhỏ giọng nói: "Anh nằm viện còn không nói cho em biết, em lo lắng cho anh lắm."

Thái độ của Cung Ứng Huyền dịu đi một chút: "Nói cho em biết cũng không có tác dụng gì, lại còn ảnh hưởng đến việc học tập của em."

Cung Phi Lan bĩu môi, tỏ vẻ không phục. Cô bé lại đi tới trước giường bệnh của Nhậm Diệc: "Đội trưởng Nhậm, khi nào thì anh mới khỏe?"

Bác Thịnh rót một cốc nước cho Cung Ứng Huyền: "Thiếu gia, có cần mua một cái buồng Oxy không, chúng ta về nhà điều trị? Hẳn là có loại cho một người dùng nhỉ."

Lúc Cung Ứng Huyền cúi đầu uống nước thì khẽ liếc mắt nhìn Nhậm Diệc: "Không cần, đợi hàng chuyển đến nói không chừng tôi đã xuất viện rồi."

"Chúng tôi sẽ nghĩ cách nhanh chóng chuyển hàng tới."

"Bỏ đi, vầy là được."

Bác Thịnh hơi kinh ngạc. Trước đây Cung Ứng Huyền chỉ cần có thể không đến bệnh viện liền nhất quyết không đến bệnh viện, có bị ép đi thì cũng là sớm rời khỏi lúc nào hay lúc ấy. Lần này phải nằm viện ít nhất một tuần, vậy mà hắn lại chấp nhận?

Nhậm Diệc cười với Cung Phi Lan: "Không đến một tuần là xuất viện được rồi, không có chuyện gì."

"Nghe nói hai người suýt chút nữa bị chôn vùi." Cung Phi Lan ôm ngực, "Em xem hiện trường vụ nổ ở trên mạng làm em sợ muốn chết."

"Được cứu ra kịp thời đấy thôi."

"Kịp thời mà còn cần hô hấp nhân tạo?" Cung Phi Lan la lên, "Nhất định là rất nguy hiểm, đúng không? Anh, lúc đó đội trưởng Nhậm có phải rất nguy kịch rồi phải không?"

Nhậm Diệc âm thầm nắm chặt chăn, hận không thế đá văng nha đầu kia ra ngoài.

Cung Ứng Huyền cũng lúng túng cả lên, qua loa chiếu lệ mà "Ừ" một tiếng.

"Lần trước trường chúng em cũng tổ chức một khóa huấn luyện cấp cứu đấy, có điều lúc chúng em làm hô hấp nhân tạo lại dùng người giả cơ." Ánh mắt Cung Phi Lan sáng lên, lộ ra một nụ cười sâu xa, "Anh, em thật hâm mộ anh, em còn chưa từng được thân thân với đội trưởng Nhậm đâu."

Cung Ứng Huyền trách mắng: "Đừng nói bừa."

Bác Thịnh len lén bật cười.

Nhậm Diệc liều mạng nháy mắt ra hiệu cho Khúc Dương Ba, ý bảo mau cứu giá, thế nhưng Khúc Dương Ba lại làm bộ không hiểu ý, vui vẻ ăn dưa thưởng thức sắc mặt của hai người.

"Chỉ đạo viên, anh có được chứng kiến không?" Cung Phi Lan phấn khích nói, "Em cũng muốn nhìn hai anh đẹp zai hô hấp nhân tạo cơ."

Khúc Dương Ba cười nói: "Thấy rồi."

"Quào! Có chụp được ảnh hay quay..."

"Phi Lan!" Cung Ứng Huyền quát lên, "Em còn ồn ào nữa thì về nhà đi."

Cung Phi Lan nhất thời ỉu xìu, lại chạy đến chỗ Cung Ứng Huyền làm nũng, "Đừng tức giận mà." Đồng thời lén lút quay đầu lại, làm khẩu hình nói với Khúc Dương Ba: Gửi cho em.

Nhậm Diệc thừa cơ liếc nhìn Cung Ứng Huyền một cái, thấy nét mặt hắn cứng đờ, ánh mắt không chút vui vẻ, xem ra tức giận thật rồi. Anh than thầm một tiếng, đối với Cung Ứng Huyền mà nói, đây chỉ là một đoạn hồi ức khó xử đi? Vậy nên anh cứ làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, nhắc cũng không nhắc đến là được.

Bác Thịnh dọn bữa tối đã được đầu bếp chuẩn bị sẵn, mọi người cùng nhau ăn cơm.

Cơm nước xong, y tá vào truyền tĩnh mạch, Khúc Dương Ba quay về trung đội, bác Thịnh cũng hộ tống Cung Phi Lan về nhà.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người nên ai cũng cảm thấy gượng gạo lúng túng.

Nhậm Diệc đành lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trước, anh làm như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: "Vết thương trên vai cậu thế nào rồi?" Anh thấy Cung Ứng Huyền luôn phải hơi nghiêng người, nhất định là rất khó chịu.

"Rạn xương, trong khoảng thời gian này, tay phải sẽ không cử động được tiện cho lắm, qua hai ba tháng sẽ tốt hơn."

"Ha ha, cũng may là cậu thuận tay trái."

Cung Ứng Huyền nhìn anh, "Anh thì sao, cảm thấy thế nào?"

"Chỉ đau đầu, hơi chóng mặt thôi, vẫn ổn." Nhậm Diệc nằm trên giường, nhìn từng giọt từng giọt nước thuốc nhỏ xuống, "Có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi."

"Lúc đó... anh thực sự rất nguy hiểm." Cung Ứng Huyền khẽ nói, "Chỉ cần cứu ra trễ thêm một chút nữa là có thể sẽ lên cơn sốc."

"Tôi biết." Nhậm Diệc cười nói, "Ầy, vẫn chưa nói với cậu, cảm ơn cậu đã cứu tôi."

Cung Ứng Huyền im lặng một lát: "Không có gì."

Nhậm Diệc vắt óc nghĩ xem tiếp theo nên nói chuyện gì, thế nhưng lúc này anh thực sự không biết nói thế nào để giảm bớt sự lúng túng này.

Từ sau khi trải qua những chuyện đã xảy ra ở bên dưới đống gạch nát, bầu không khí giữa hai người cũng không còn thoải mái như lúc trước nữa. Anh không biết trong lòng Cung Ứng Huyền đã nghĩ như thế nào, phải chăng sẽ nảy sinh lòng hoài nghi, có phải rất buồn bực hay không, có phải sẽ cảm thấy...ghê tởm? Anh rất rất muốn biết Cung Ứng Huyền đang nghĩ gì, nhưng cũng lo sợ biết chuyện.

Có lẽ sự tình không nghiêm trọng như anh nghĩ, cùng là đàn ông với nhau, cùng một cấu tạo thân thể, chắc Cung Ứng Huyền cũng hiểu được thôi, có đôi khi do những đụng chạm ngoài ý muốn dẫn đến phản ứng sinh lý là điều khó mà khống chế. Cái này không đại biểu cho bất kỳ ý nghĩa gì, cũng hoàn toàn có thể giải thích được.

Đúng, chỉ cần thể hiện tự nhiên một chút là được. Có lẽ Cung Ứng Huyền cũng có ý định xem như chưa có chuyện gì xảy ra hết.

Cung Ứng Huyền len lén nhìn trộm Nhậm Diệc, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng rồi thôi.

Nhậm Diệc đột nhiên nói: "Hầy, chúng ta xem phim đi, Dương Ba đem máy chiếu đến cho tôi, bọn tôi từng nằm viện mấy lần rồi, trang bị đầy đủ lắm."

Cung Ứng Huyền nói: "Không được, tôi phải phân tích vật chứng." Hắn cầm lấy laptop trên tủ đầu giường, mở lên xem.

Nhậm Diệc bất đắc dĩ nói: "Cậu đang bị thương, sao không nghỉ ngơi một lúc đi?"

"Bây giờ là khoảng thời gian hoàng kim để bắt được hung thủ, kéo dài càng lâu thì khả năng hắn ta ẩn náu hoặc đào tẩu càng cao." Cung Ứng Huyền nói, "Không phải là anh đau đầu sao, còn xem phim cái gì, ngủ một giấc đi."

Cung Ứng Huyền vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt vào laptop: "Căn cứ theo những vật chứng chúng ta mang ra ngoài, cộng thêm những thứ đào bới được, tôi đã phân tích ra loại chất nổ và phương thức phản ứng đã được hung thủ sử dụng."

"Nói nghe thử coi."

"Nói một cách đơn giản, vật liệu chính mà hung thủ dùng chế tạo bom là được tinh chế từ nước khử trùng gia dụng, phản ứng gây nổ được tạo thành từ hai phần. Phần đầu tiên, thêm chất phân hủy vào trong Natri Dicloisocyanurat, đặt vào một cái ống nhựa bịt kín, có tác dụng tương tự ngòi nổ, đồng thời cho hung thủ thời gian rời khỏi tòa nhà. Phần thứ hai là thông qua một bước phản ứng hóa học tạo thành Nitơ Trichlorua dễ cháy dễ nổ. Uy lực gây nổ của Nitơ Trichlorua rất mạnh, lúc bình nhựa làm ngòi nổ bị kích nổ sẽ làm cho Nitơ Trichlorua phát nổ. Thế nhưng trong quá trình Nitơ Trichlorua phản ứng sẽ giải phóng khí Clo rất thối, rất nhanh sẽ bị phát hiện. Vậy nên khoảng thời gian từ lúc hung thủ đặt chất gây nổ trong phòng đến lúc rời khỏi tòa nhà cũng không dài lắm, nhiều nhất cũng chỉ được mấy phút.

Nhậm Diệc nghe có chút mông lung, nhưng về cơ bản thì vẫn nghe hiểu: "Vậy là hung thủ chế tạo bom hẹn giờ... Không, phải gọi là phương pháp trì hoãn quá trình phát nổ?"

"Đúng, phương pháp này kỳ thực tính mạo hiểm rất cao, bởi vì phản ứng của hóa chất bị ảnh hưởng từ rất nhiều yếu tố, nếu như phát nổ trước thời hạn thì hắn ta cũng không chạy được. Người này hiển nhiên rất tự tin vào khả năng của bản thân."

"Cậu từng tính toán cụ thể phản ứng này cần mấy phút chưa?"

"Tối đa không quá phút. Mùi khí Clo khuếch tán rất nhanh, không có khả năng Châu Xuyên không ngửi thấy được."

"Phương pháp này rất có thể sẽ thất bại."

"Đây đã là cách có tỷ lệ thành công cao nhất trong khoảng thời gian ngắn như thế rồi." Cung Ứng Huyền trầm giọng nói, "Bởi vì ngoài cửa có cảnh sát canh gác, mỗi một người ra vào để phải kiểm tra giấy chứng nhận và vật dụng, nên hung thủ không thể mang bất kỳ thứ gì đáng nghi vào trong cả. Những thứ tôi vừa nói trên, tất cả đều có thể ngụy trang thành chất tẩy rửa, mùi, hình dáng bề ngoài cũng tương tự nước khử trùng và chất tẩy vệ sinh."

Nhậm Diệc hít vào một hơi thật sâu: "Quá đáng sợ, hung thủ cứ như thế lừa gạt trót lọt ngay trước mặt cảnh sát!"

"Người chế tạo nên loại bom này phải là người có kiến thức hóa học vững vàng, những thứ người đó dùng đều là cái được tinh chế từ những vật dụng thường ngày."

"Toàn bộ mấy cái này đều có thể tinh chế từ vật dụng thường ngày?"

"Phải, bột giặt, nước khử trùng, dung dịch vệ sinh, viên nén sủi bọt." Cung Ứng Huyền nheo mắt lại, "Hắn ta biết mua nguyên liệu hóa học cần kê khai thẻ căn cước, dễ bị tra ra, vậy nên lúc đầu lần theo dấu vết nguyên liệu hóa học đấ không thu hoạch được gì. Sáng hôm nay tôi tỉnh dậy, sau khi phân tích xong, tôi bảo bọn họ truy lùng theo hướng viên nén sủi bọt. Với sức công phá tương đương kiểu này cần phải tinh chế ít nhất là một thùng hóa chất lớn, tiêu tốn rất nhiều nguyên vật liệu."

"Tim được người khả nghi rồi sao?"

"Anh còn nhớ tôi từng đề cập với anh về giả thuyết ba vòng tròn địa lý học hình sự chứ?"

"Nhớ, có ý gì?"

"Giải thích thì có chút phức tạp. Nói chung là chúng tôi đã đoán được phạm vi hoạt động của Hồng Diễm. Cả ngày nay, đại đội đã điều động rất nhiều lực lượng cảnh sát đi điều tra tại hiệu thuốc và siêu thị trong vòng phạm vi hoạt động đã được khoanh vùng đó, phát hiện mấy ngày trước, có một người đã mua mấy kg viên sủi nén tại hơn cửa hàng lận."

"Có chụp được dáng vẻ của hắn ta không?"

"Có. Tuy hắn ta đội mũ và đeo khẩu trang, nhưng thân hình giống hệt với người công nhân làm vệ sinh vội vàng rời khỏi trước khi phát nổ được camera giám sát của bệnh việc ghi hình lại."

Nhậm Diệc hít sâu rồi thờ dài nói: "Hiệu suất của mấy người cao thật đó."

Cung Ứng Huyền nghiến răng, trong mắt lóe lên một tia dữ tợn: "Hắn ta đang khiêu khích chúng tôi, khiêu khích cảnh sát, khiêu khích pháp luật, không bắt được hắn ta thì bọn tôi còn mặt mũi gì mang lên cái huy hiệu cảnh sát này."

- ------------------------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio