Năm nay miền bắc lạnh giá khác thường, vài chục năm gần đây nhiệt độ không xuống thấp đến thế, liên tiếp có tin Mông Cổ xảy ra tại nạn tuyết. Tân Giang cũng dần dần giá lạnh. Tình cảm của Thư Sướng và Bùi Địch Văn càng ngày càng đậm sâu hơn trong gió lạnh như cắt.
Cũng như bao cặp đang yêu khác, hai người cùng nhau xem phim, dạo siêu thị, đi ăn cơm tại nhiều hàng quán khác nhau, tay trong tay tản bộ dọc bờ sông. Buổi tối lái xe đưa Thư Sướng về nhà, nhìn thấy có quầy bán khoai lang, bao giờ Bùi Địch Văn cũng nhớ dừng lại mua một củ. Trên phố ở Tân Giang cũng có bán xôi nếp ngó sen, có lần Thư Sướng giới thiệu cho anh, còn nói thêm món này ăn cực ngon, đến giờ hẹn hò ngày hôm sau vừa lên xe Thư Sướng đã nhìn thấy trên ghế sau đặt đầy túi nhỏ. Từ thứ hai đến thứ sáu, chỉ cần không đi công tác thì Thư Sướng đều sẽ về nhà đúng giờ trước mười giờ tối, còn thứ bảy chủ nhật bao giờ cô cũng tìm lí do để ở bên ngoài. Trong hai ngày này cô sẽ sống cùng Bùi Địch Văn trong căn hộ ở Khế Viên, chìm đắm trong thế giới ấm áp và ngọt ngào của hai người.
Tóm lại cuộc tình đến bất ngờ này vẫn tiếp diễn cực kì thuận lợi.
Phòng khám của Thư Tổ Khang và mấy vị bác sĩ già đã khai trương rầm rộ vào cuối tháng , Vu Phân từng làm kế toán nên được mời đến giúp đỡ quản lí sổ sách giấy tờ, hai người lập tức trở nên bận rộn. Phòng khám được mở trước một tiểu khu công ty Trí Viễn mới xây, rất tiện cho người dân và việc làm ăn cũng không tồi. Thư Sướng tới xem xét thấy bố mẹ bận tối mắt tối mũi nên cũng không nói gì thêm. Họ đã bận rộn đến mức lâu lắm rồi không đến thăm Thần Thần.
Ngày đông chí, Bùi Địch Văn mua một bó hoa, mang theo nước ngọt cùng Thư Sướng đến thăm Thần Thần. Thời tiết rất lạnh, gió rất to, Thần Thần vẫn cười ngốc nghếch trên bia mộ. Thư Sướng dựa vào trong lòng Bùi Địch Văn, lần đầu tiên cô mỉm cười rời khỏi nghĩa trang.
Thư Tổ Khang và Vu Phân vẫn thường nhắc tới Ninh Trí, có lúc là sau khi gặp Ninh Trí ở gần phòng khám, có lúc vì Ninh Trí mời họ đi uống trà, ăn cơm. Nói đi nói lại cũng chỉ có người này không tồi, con gái nhà ai lấy được anh ta thì quả là may mắn nhất trần đời. Thư Sướng nghe bố mẹ nói nhưng không bao giờ nói chen vào, vào tai trái lại ra tai phải.
Có lần đi dạo phố cùng Thắng Nam, Thư Sướng hỏi Ninh Trí là bạn cô thời nào. Thắng Nam nhìn cô rất lâu như nhìn người ngoài hành tinh rồi nói một câu: Bạn là đồ đần.
Đầu tháng , Thư Sướng gặp lại Ninh Trí.
Khúc bi ca hoàng hôn đã phát hành, tiêu thụ rất nhanh, chủ yếu là vì Nhà xuất bản Trường Giang tuyên truyền quá tốt. Trong nội tâm, người dân nào cũng tò mò với chuyện riêng tư của các minh tinh hay quan chức cấp cao. Quyển sách này viết về toàn bộ quá trình từ thiên đường đến địa ngục của hai mươi quan chức cấp cao, hành văn sắc bén, tình tiết lắt léo, vừa thực tế vừa có kịch tính, đã thỏa mãn ham muốn soi mói chuyện đời tư người nổi tiếng của công chúng lại làm mọi người cảm thấy thoải mái khi thấy ác giả có ác báo. Vừa mới xuất bản chưa được một tháng các nhà sách lớn đã yêu cầu nhập thêm. Chớp thời cơ, khi tái bản Nhà xuất bản Trường Giang đã mời Thư Sướng đến nhà sách Tân Hoa ở tỉnh lị để kí tên bán sách.
Lúc đầu Thư Sướng không chịu đồng ý mà than thở với Bùi Địch Văn, nói làm thế thì mình chẳng khác gì một con gorilla bị mọi người vây xem. Cô chỉ là một phóng viên mà không phải minh tinh, không cần xuất đầu lộ diện nhiều trước đám đông. Bùi Địch Văn an ủi cô, phải suy nghĩ một chút từ góc độ của Nhà xuất bản Trường Giang, thực ra đây cũng không phải chuyện xấu, có thể tạo dựng mối quan hệ với quần chúng của một phóng viên để phục vụ cho việc tác nghiệp sau này. Anh đề nghị đi cùng Thư Sướng nhưng cô từ chối.
Cô không muốn để anh nhìn thấy vẻ lúng túng mất tự nhiên của mình.
Hôm đó, nhà sách Tân Hoa bày mấy cái bàn ngoài cửa, bên trên có treo biểu ngữ: "Phóng viên trứ danh Thư Sướng kí tên bán sách". Bầu trời u ám không có mặt trời, biểu ngữ quá lớn, một chữ đã to bằng cả người Thư Sướng khiến cô nhìn qua rất hợp với câu nói nổi tiếng của Lỗ Tấn tiên sinh: Tôi bỗng thấy mình thật nhỏ bé trước nhân dân lao động. Không chỉ nhỏ bé mà còn cực kì không cân đối nữa.
Thư Sướng ngồi sau bàn, độc giả mua sách xếp hàng rất trật tự. Kí tên lên một cuốn sách, Thư Sướng lại đưa tay ra bắt tay độc giả và cười một cái. Có độc giả hỏi một câu: Trong này viết có đúng sự thật không?
Thư Sướng gật đầu.
Được nửa ngày, Thư Sướng cảm thấy cơ thịt trên mặt đã cứng đờ vì cười, hai môi khô khốc. Nhân lúc trước mặt tạm thời không có độc giả, cô mở chai nước đưa lên miệng.
"Rầm!" Đột nhiên trên bàn xuất hiện hai chồng sách, áng chừng có khoảng một trăm cuốn.
Thư Sướng quay đầu nhìn về phía nhân viên nhà sách ngồi cùng mình, vẻ mặt nhân viên cũng khiếp sợ như cô.
"Vì sao mua nhiều như vậy?" Thư Sướng nhướng mày hỏi chàng trai mua sách khoảng hai mươi tuổi trên mặt vẫn còn đầy mụn trứng cá.
"Tổng giám đốc của chúng tôi bảo đi mua". Chàng trai quay đầu chỉ chiếc xe Mercedes Benz màu đen dứng cách đó vài mét.
Thư Sướng cắn môi, đôi mắt trong veo không khỏi mang theo vẻ tức giận.
Cửa xe mở ra, Ninh Trí đi tới.
Thư Sướng lại hỏi, "Vì sao mua nhiều như vậy?"
Ninh Trí trả lời nghiêm túc, "Mua về phát cho nhân viên, mỗi người một quyển".
Thư Sướng cười lạnh lùng, "Anh nghĩ sách này là tài liệu giảng dạy xây dựng đảng hay là đồ bảo hộ lao động?"
"Anh cảm thấy sách này có ý nghĩa giáo dục".
"Nhưng nó không phù hợp với nhân viên của anh, bọn họ không có cơ hội rút ra bất cứ bài học nào từ cuốn sách này. Một nhân viên công ty bất động sản có cơ hội mua quan bán tước vơ vét tiền tài? Có cơ hội tham ô tham nhũng không? Tổng giám đốc Ninh, nếu anh thực sự quan tâm đến nhân viên như vậy thì chẳng thà đi vào mua cho mỗi người một tờ lịch treo tường còn thực dụng hơn, năm mới sắp đến rồi". Thư Sướng nói thẳng không hề vòng vo.
Ninh Trí nhìn Thư Sướng chằm chằm, một phút lạnh như băng, mặt trời lại đột nhiên lộ ra. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ bằng kính chiếu xuống mọi người, rất công bằng, cũng rất thân thiết. Anh ta nheo mắt hỏi, "Có phải phóng viên Thư cho rằng nhân viên của tôi không xứng đọc sách của cô không?"
"Tôi cảm thấy không cần phải lãng phí như thế". Thư Sướng trả lời cứng nhắc.
Ninh Trí nhếch mép cười, quay lại nhìn một lượt các độc giả đang cầm sách chờ tới lượt kí tên, "Phóng viên Thư, nhân viên của tôi và họ khác nhau thế nào? Bán cho chúng tôi là lãng phí, bán cho họ thì lại là món ăn tinh thần?"
"Họ thật lòng thích sách của tôi nên mới mua, còn anh..."
"Tôi làm sao?" Ninh Trí cau mày.
"Tôi đã nói từ lâu rồi, Tổng giám đốc Ninh, dừng lại đi, vô dụng thôi".
Nói xong Thư Sướng không nhìn anh ta nữa mà quay đầu về phía các độc giả đang chờ, lần lượt kí tên vào sách cho họ rồi mỉm cười đưa mắt nhìn họ rời khỏi.
Ninh Trí lạnh mặt đứng ở trước bàn nhìn cô chằm chằm không chịu thua thiệt.
"Em vẫn cho rằng anh đang nhằm vào căn nhà em à?" Ninh Trí nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Thế ra anh đơn thuần, không có bất cứ mục đích nào à?" Thư Sướng không còn hứng thú gì, cô thu dọn giấy tờ bút lách trên bàn, chuẩn bị kết thúc hoạt động bán sách.
Lần đầu tiên Ninh Trí cười, "Hôm nay em nhất định không kí tên cho anh à?"
"Tôi chỉ kí tên cho độc giả mỗi lần mua một quyển sách".
"Được, vậy anh trả lại hết số sách này rồi lại mua một quyển", Ninh Trí ngẩng đầu hỏi nhân viên, "Làm như vậy không vi phạm quy định của các cô chứ?"
Nhân viên có thể thấy hai người này biết nhau nhưng hình như không hòa thuận lắm nên chỉ hì hì cười theo chứ không biết nên nói gì cho phải.
"Tổng giám đốc Ninh, anh không được ép người quá đáng". Thư Sướng nổi cáu ném bút xuống bàn.
Ninh Trí đột nhiên cởi áo vest bên ngoài ra, cởi cúc tay áo sơ mi kéo tay áo lên.
"Anh định làm gì?" Thư Sướng trợn mắt hoảng sợ lui lại một bước, cho rằng anh ta sắp đánh mình.
Anh ta không trả lời mà kéo tay áo lên tận vai, lộ ra một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm trên cánh tay rồi nhìn Thư Sướng, "Người ép người quá đáng là em! Nhớ không? Tám mũi, do một bác sĩ thực tập khâu, quên không tiêm thuốc tê, anh đau đến mức suýt nữa đứt hơi, em thì đứng ngay bên cạnh nhìn!"
"Trời ạ", Thư Sướng kinh hoàng che miệng, ra sức lắc đầu như gặp ma, "Không thể, không thể như vậy được..."