"Sau lưng mỗi một người đàn ông thành đạt, đều có một người phụ nữ phải trả giá cả bằng tuổi trẻ cùng với máu và nước mắt."
Cô đối mặt với mọi chuyện vô cùng bình tĩnh, nhưng không hiểu sao khi nghe thấy Tư Nguyên nói, tâm tình của cô lại có vài giây sa sút như vậy.
"Có phải em có chuyện gì không? Sắc mặt không tốt chút nào cả." Tư Nguyên nhạy cảm hỏi.
Nhưng phản ứng của cô chỉ là nhếch môi khẽ cười, "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà."
"Có phải vì vấn đề tiền bạc không?"Theo trực giác của anh, từ khi quen biết cô cho đến bây giờ, chỉ có vấn đề kinh tế mới khiến cô phiền não như vậy.
Duy Đóa luôn duy trì thái độ cực kì lãnh đạm đối với tình cảm nam nữ, lãnh đạm đến mức khiến cho người ta cảm thấy cô là người bạc tình, cho nên anh không cho rằng cô gặp khó khăn về phương diện này.
Duy Đóa trầm mặc .
Đúng vậy, luôn luôn là vấn đề tiền bạc.
"Có thể nói với anh một chút được không? Cho dù anh chưa chắc có thể giúp em, nhưng anh cũng sẽ giúp em đưa ra giải pháp." Tư Nguyên dịu dàng gợi mở.
Khuôn mặt của anh có thể khiến cho tim người ta đập nhanh, nhưng trong lòng cô lại chỉ cảm thấy khó chịu.
Cho nên cô không cần!
Theo trực giác cô lắc đầu.
"Em có thể tự giải quyết." Nếu chỉ là bạn bè, thì anh không có nghĩa vụ phải giúp cô.
Sự cố chấp của cô khiến cho Tư Nguyên đành phải im lặng.
...
Tròn hai ngày cô trằn trọc khó ngủ.
Vừa nhắm mắt, lại có cảm giác bị người thít chặt cổ không thở nổi.
"Vì sao lại cho tôi giá ưu đãi như vậy?"
"Bởi vì chúng ta là bạn học."
Mỗi lần nhớ lại, trong lòng giống như có một con quái vật đang không ngừng gặm nhấm cô, khiến cả người cô đều phát run.
Con quái vật đó chỉ có một cái tên, đó là thù hận, con quái vật đó cũng là một loại cảm xúc, đó là phẫn nộ.
Cho dù cô có chết cũng không cần đến sự bố thí của Hình Tuế Kiến! Nhưng cô nên làm gì bây giờ?
Hôm nay đã là ngày cuối cùng của thời hạn.
Cô dường như bị nhốt trong một ngõ cụt.
Muốn thoát khỏi ngõ cụt chỉ có hai lựa chọn, một là Hình Tuế Kiến, hai là Tống Phỉ Nhiên.
Điều này làm cho cô vô cùng lo lắng.
Buổi chiều, lúc cô đi làm ở cửa hàng quần áo, gặp được một vị khách ngoài ý muốn.
Lúc khu VIP chỉ còn lại cô và ông ta.
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi không nghĩ tới cô còn có thể đi làm, thật không dễ dàng gì." Cục trưởng Trần tươi cười hòa ái.
"Nếu mỗi ngày tôi chỉ biết hối hận, thì cũng không giải quyết được vấn đề, huống hồ nếu không đi làm, còn làm cho vấn đề trở nên phức tạp hơn." Cô bình tĩnh trả lời.
"Tôi vô cùng yêu thích tính cách này của cô, Kiều tiểu thư, cô không giống với những người phụ nữ mà tôi đã từng quen trước đó." Trần cục trưởng chăm chú nhìn cô, " Chuyện của Lão Từ không cần phải quá lo lắng, nếu tôi đã đồng ý giúp cô thì tôi tự sẽ có biện pháp."
Những lời này đầy vẻ ám chỉ.
Theo thói quen Duy Đóa nhíu mày .
Quả nhiên, còn có vế sau …
"Kiều tiểu thư, tôi cũng không còn trẻ nữa, hơn nữa còn phải chăm sóc gia đình, nếu cô đồng ý, về sau chúng ta một tuần hoặc là nửa tháng gặp mặt một lần là được." Cục trưởng Trần thân thiết chạm vào mu bàn tay cô.
Duy Đóa nghe đã hiểu, cả người cô đều căng thẳng.
Hóa ra cô còn có sự lựa chọn thứ ba.
"Hôm nay Bích Quế Viên bắt đầu phiên giao dịch, nếu cô gật đầu, tôi có thể mua cho cô một căn hộ ở đó." Cục trưởng Trần thân thiết nói.
Buổi sáng lúc đi làm, cô có nhìn thấy tấm biển quảng cáo to đùng trên đường phố, mọi người vô cùng ồn ào, dòng người nối liền không dứt, cục diện vô cùng sôi động.
Đó là hiện trường trung tâm bất động sản “Nguyên Dã” của Bích Quế Viên. Nơi đó đang cử hành nghi thức cắt băng long trọng.
Màn hình D rộng lớn thu hút sự chú ý tập trung của người dân đi đường, càng khiến ọi người có cảm giác được trải nghiệm nhập vai, “Nguyên Dã” mang đến một bữa tiệc thị giác tuyệt vời.
"Nguyên Dã" là khu nhà ở phát huy phong cách làm việc cẩn thận và tỉ mỉ, cho dù là lựa chọn trên trang web bất động sản, thiết kế quy hoạch, vật liệu xây dựng, bố cục cảnh quan hay quản lý xây dựng đều tuân theo tiêu chuẩn, chất lượng cao. Ngày đó vừa bắt đầu phiên giao dịch, mánh lới quảng cáo tôn vinh sự xa xỉ "Mua khu nhà cấp cao tặng BMW", càng khiến cho rất nhiều người cuốn vào cơn lốc mua nhà.
"Cục trưởng Trần, xin lỗi, tôi khá bận, chỉ sợ không có thời gian." Cô rút tay về.
Cục trưởng Trần giống như bị người đón đầu hất ột chậu nước lạnh, sắc mặt cũng trở nên đông lạnh.
"Kiều tiểu thư, vậy bản thân cô phải chú ý thật nhiều vào." Cục trưởng Trần miễn cưỡng bảo trì phong độ.
Tiễn cục trưởng Trần rời khỏi cửa hàng, thần sắc cô có chút hoảng hốt.
Không phải là kiêu căng, mà là cô không thể nào từ bỏ được nguyên tắc của mình.
Cho dù đã rơi vào cảnh khốn cùng, cô cũng sẽ không chạm vào người đàn ông đã kết hôn, bởi vì sau lưng mỗi một người đàn ông thành đạt, đều có một người phụ nữ phải trả giá cả bằng tuổi trẻ cùng với máu và nước mắt.
Tan tầm, cô không ngồi xe, mà một mình đi bộ trên đường.
Đã gần tới đầu hạ, trên đường phố nhóm người thời thượng không ngừng qua lại, bọn họ đã không thể chờ đợi mà đều khoác lên mình những chiếc đầm mỏng, tất cả bọn họ đều vô cùng bắt mắt, xung quanh cô tràn đầy sức sống. Nhưng vì sao cô lại cảm thấy lạnh lẽo như vậy? Trên thế giới này, ồn ào, vội vàng biết bao, còn cô cổ đeo khăn lụa, mặc đồng phục làm việc, dường như luôn không dung nhập được vào thế giới tốt đẹp như vậy.
Đi được vài bước, cô lại ngừng lại.
Tầm chạng vạng, nơi nào còn có người di chuyển thì đều vô cùng náo nhiệt.
Bên trong tấm kính trong suốt, các nhân viên đang giải thích các chi tiết của dự án, ở giữa lại có những bóng dáng quen thuộc giống như con thoi không ngừng nghỉ.
Duy Đóa rút một tờ giấy quảng cáo, kìm lòng không được đến gần.
Xuyên qua khuỷu tay Tư Nguyên cô có thể thấy cô bạn gái đang tươi cười ngọt ngào, bên cạnh anh là một ông lão đang cúi đầu chăm chú xem tờ quảng cáo, cô không thấy rõ mặt lắm, nhưng trực giác cho thấy đối phương là người có khí chất nghiêm túc, làm cho người ta cảm thấy kính nể.
"Hai nhà chúng ta đã chọn được ngày, vào ngày quốc khánh sẽ tổ chức hôn sự cho hai đứa." Miệng ông lão không ngừng nói, "Tình hình trước mắt hiện nay là hai đứa không cần phải làm gì cả, chỉ cần chuyên tâm chọn một căn hộ thật tốt."
"Cha, con đã có nhà rồi." Tư Nguyên lẳng lặng nói, "Có hai căn."
"Hai căn hộ kia...đều để lại cho con..." Lúc ông lão nói chuyện biểu cảm vô cùng cứng nhắc, "Mỗi căn chỉ có bốn đến năm mươi mét vuông, làm sao làm phòng tân hôn được chứ?"
Anh đều biết những điều này, hơn nữa hai căn hộ của anh đều là những nhà trọ cũ, giá trị thị trường cũng không cao.
"Con cũng không có yêu cầu quá cao đối với cuộc sống." Tư Nguyên lẳng lặng nói rõ, "Hơn nữa, lúc các chị kết hôn, chẳng phải cha cũng bảo các chị tay làm hàm nhai sao." Cho nên, hôm nay sau khi tan tầm cha gọi anh và Ôn Tâm cùng tới nơi này, khiến anh cảm thấy có chút bất ngờ.
Cô bạn gái khoác tay anh le lưỡi nghịch ngợm với ông lão, như thể đã sớm đạt được nhận thức chung nào đó.
Duy Đóa đứng ở đại sảnh, ánh mắt phóng đi rất xa, phảng phất chỉ có ánh mắt của cô phát ra từ trong đại sảnh này, rồi lại tiến vào đôi mắt trầm tĩnh của cô.
"Con là con trai của ta, sao có thể giống với những đứa con gái được gả ra ngoài kia chứ!" Ông lão oai nghiêm nói.
Tư Nguyên không nói chuyện, bởi vì có một loại cảm xúc phức tạp, không rõ ràng đang cuộn trào trong đáy lòng anh.
Anh luôn cho rằng mình không còn là con của cha nữa.
"Cha nhất định sẽ mua cho con một căn hộ, đây là nghĩa vụ của người làm cha mẹ!" Ông lão phẩy tay áo, tiếp tục xoay người nhìn khu nhà ở.
Duy Đóa cố lảng tránh, nhắm mắt lại, đáy mắt đột nhiên vô cùng kích động, khiến cô chỉ có thể không ngừng hít sâu mới ngăn được những chua xót bất chợt xuất hiện.
Mỗi một lần hít thở đều khiến cô cảm thấy đau lòng.
"Đúng, chỉ cần trở thành hội viên của Nguyên Dã, sẽ có vô số quà tặng bằng vàng trên trang web theo bạn về nhà, trong tương lai còn có thể nhận được chứng nhận tích lũy điểm, còn có thể được hưởng nhiều chính sách ưu đãi nữa." Đối với câu hỏi của người mua, người phụ trách nhanh nhẹn kiên trì giải thích.
Tống Phỉ Nhiên vừa quay đầu lại, nhìn thấy cô, lập tức vô cùng vui vẻ.
"Duy…" hắn ta đang muốn gọi cô.
Nhưng động tác của Duy Đóa nhanh hơn, kéo hắn ta đi ra bên ngoài.
Tất cả những điều này đều dùng âm điệu vô cùng thấp, nên ba người ở phía sau kia hầu như không cảm nhận được sự tồn tại của cô.
"Sao em lại đến đây tìm anh?" Hai người đứng ở chỗ cửa hông, Tống Phỉ Nhiên vô cùng phấn khởi.
Tay hắn ta thừa cơ nắm chặt tay cô không buông.
Còn Duy Đóa cũng không tránh đi.
Dường như cô đã hạ quyết tâm.
"Nếu làm bạn gái của anh, anh có thể cho tôi mượn trước vạn không?" Cô lên tiếng hỏi.
" vạn? Đương nhiên là được, đưa cho em cũng không có vấn đề gì!"
"Coi như là mượn tiền tiết kiệm đi, nhưng phải mất ít nhất từ ba đến năm năm tôi mới có thể trả lại cho anh, tôi hi vọng anh có thể tính như lãi suất của ngân hàng." Cô như thể không nghe thấy câu nói phía sau của hắn ta, bình tĩnh đưa ra điều kiện.
"Em nói cái gì thì chính là cái đó!"
"Được rồi, thành giao, tôi làm bạn gái của anh."
Cô đã lựa chọn xong vấn đề này rồi.
Tư Nguyên nói hi vọng cô có thể sớm tìm được một người đàn ông thích hợp, mà ở trong mắt cô, đây là người đàn ông thích hợp nhất mà không vi phạm vào đạo đức, có thể thay cô giải quyết phiền toái trước mắt của người kia.
Còn về phần Hình Tuế Kiến ấy à? Cô không ham hố tình bạn học của hắn!