Nhà vệ sinh trên tàu Frecciargento không lớn hơn nhà vệ sinh trên một chiếc máy bay thương mại, chỉ vừa đủ không gian để xoay người. Người đàn ông bị phát ban kết thúc cuộc điện đàm với Thị trưởng và đút điện thoại vào túi.
Tình hình đã thay đổi, ông ta nhận ra như vậy. Toàn bộ cảnh tượng đột nhiên đảo lộn, và ông ta cần một lúc để trấn tĩnh.
Bạn bè của ta giờ trở thành kẻ thù của ta mãi rồi.
Người đàn ông nới chiếc cà vạt hoa và nhìn sững vào gương mặt nổi mẩn của mình trong gương. Trông ông ta còn tệ hơn so với ông ta tưởng. Song, gương mặt ông ta không đáng lo lắng bằng cơn đau trong ngực.
Hơi do dự, ông ta mở vài khuy áo và phanh áo sơ mi ra.
Ông ta gượng nhìn vào gương và xem kỹ bộ ngực trần của mình.
Chúa ơi.
Vết đen đang loang rộng.
Phần da ở chính giữa ngực là một mảng màu tím đen. Đêm qua chỗ này chỉ bằng một quả bóng golf, nhưng giờ đây nó đã to bằng quả cam. Ông ta chạm khẽ vào phần thịt mềm và cau mày.
Ông ta vội vã cài lại khuy áo sơ mi, hy vọng mình sẽ có để thực hiện những gì cần làm.
Một tiếng đồng hồ tới sẽ vô cùng quan trọng, ông ta nghĩ bụng. Một loạt nhiệm vụ vô cùng tinh vi.
Ông ta nhắm mắt và gắng lấy lại tinh thần, nhẩm lại những việc cần phải diễn ra. Bạn bè của ta giờ trở thành kẻ thù của ta mất rồi, ông ta lại nghĩ thầm.
Ông ta hít vài hơi thật sâu, đau nhói, hy vọng việc đó giúp trấn tĩnh tính thần. Ông ta biết mình cần bình tĩnh nễu định giữ kín những ý định của mình.
Sự bình tĩnh trong lòng rất quan trọng để có những hành động thuyết phục.
Người đàn ông không xa lạ gì chuyện dối trá, nhưng lúc này tim ông ta vẫn đập thình thịch. Ông ta hít một hơi thật sâu nữa, đau nhói. Mày đã lừa dối mọi người suốt nhiều năm, ông ta tự nhủ. Đó chính là công việc mày đảm nhận.
Sau khi định thần lại, ông ta chuẩn bị quay trở về chỗ Langdon và Sienna.
Màn trình diễn cuối cùng của ta, ông ta nghĩ.
Như một hành động thận trọng cuối cùng trưóc khi ra khòi nhà vệ sinh, ông ta tháo pin điện thoại di động, để bảo đảm rằng chiếc điện thoại lúc này không còn hoạt động được nữa.
Trông ông ta tái nhợt, Sienna nghĩ khi ngưòi đàn ông bị dị ứng trở lại buồng và ngồi xuống ghế kèm một tiếng thở dài đau khổ.
"Mọi việc ổn chứ?", Sienna hỏi, vẻ quan tâm thấy rõ.
Ông ta gật đẩu. "Vâng, cảm ơn. Mọi thứ vẫn ổn."
Rõ ràng đã lĩnh hội được tất cả thông tin người đàn ông định chia sẻ, Sienna chuyển sang chuyện khác. "Tôi lại cần điện thoại của anh", cô nói. "Nếu anh không phiền, tôi muốn tiếp tục tìm kiếm thêm thông tin về tổng trấn. Có lẽ chúng ta có thể có câu trả lòi trước khi tới thăm St. Markế"
"Không sao", ông ta nói, móc chiếc điện thoại từ trong túi và kiểm tra lại màn hình. "Ôi, chán thật. Pin của tôi tắt sau cuộc gọi vừa rồi. Có vẻ như giờ nó tắt hẳn rổi." Ông ta liếc nhìn đồng hồ đeo tay. "Chỉ lát nữa chúng ta sẽ vào Venice. Chúng ta chỉ việc đợi thôi."
Năm dặm ngoài khơi nước Ý, trên boong tàu The Mendacium, điều phối viên Knowlton im lặng nhìn Thị trưởng đi vòng quanh gian buổng như một con thú bị nhốt trong chuồng. Sau cuộc điện thoại, rõ ràng Thị trưởng đang cố vận hành cỗ máy tư duy, và Knowlton biết tốt hơn là không nên gây ồn ào trong lúc này.
Cuối cùng, người đàn ông nước da sạm nắng lên tiếng, giọng ông ta nghiêm nghị đúng như Knowlton vẫn nhớ. "Chúng ta không có lựa chọn nào khác. Chúng ta cần đưa đoạn video này cho tiến sĩ Elizabeth Sinskey."
Knovvlton ngồi chết sững, không muốn bộc lộ vẻ ngạc nhiên của mình. Con quỷ tóc bạc ư? Người chúng ta đã giúp Zobrist lẩn tránh suốt cả năm ư? "Vâng, thưa ngài. Tôi sẽ tìm cách gửi thư điện tử đoạn video này cho bà ta phải không?"
"Chúa ơi, không! Khác gì mạo hiểm làm lộ đoạn video cho công chúng chứ? Sẽ là cả một cơn cuổng loạn. Tôi muốn tiến sĩ Sinskey có mặt trên boong tàu ngay khi các anh đưa được bà ấy tới đây.”
Knowlton trợn mắt nhìn mà không sao tin nổi. Ông ấy muốn giám đốc WHO lên tàu The Mendacium sao? "Thưa ngài việc phá bỏ quy trình bí mật của chúng ta rõ ràng có nguy cơ…"
"Hãy làm đi, Knowlton! NGAY BY GIỜ!'