Hứa Mạt cố lấy can đảm ngăn lại động tác tiếp theo của Thẩm Thận, nắm lấy ngón tay đang lộn xộn không có ý tốt của anh.
Ngữ khí của cô mang theo một chút miễn cưỡng, "Vẫn là ăn một chút đi, em lập tức làm cho anh."
Nói xong cô không chờ Thẩm Thận trả lời, vô cùng nhoài người dậy, dùng lực chống lên lồng ngực rộng của Thẩm Thận.
Dưới lòng bàn tay là làn da ấm áp của anh, là độ ấm cách một lớp quần áo.
Hứa Mạt bị cảm xúc này làm rối loạn một chút, dưới chân suýt nữa lảo đảo một cái.
Chờ đến khi cô ra vẻ trấn tĩnh đi về phòng bếp, mới nhớ ra Thẩm Thận bình thường không cần cô làm cơm.
Anh thường đi nhà hàng sa hoa, hoặc là chỉ ăn đồ ăn thím Chu nấu. Mặt anh không biểu hiện, kỳ thật trong lòng vô cùng kén chọn.
Nhưng mà đêm nay anh không có từ chối, Hứa Mạt ngừng trong giây lát, cuối cùng vẫn là mở cửa tủ lạnh đôi ra.
Có lẽ rất lâu không dùng, bên trong tủ lạnh tản ra mùi vị không rõ, xa lạ lại lạnh băng, là mùi nhựa chưa mở bao bì.
Bên trong đặt một ít trứng gà, nước suối và bia, ngoài ra cũng không có thứ khác.
Tầng phía dưới trái lại còn có vài túi thịt viên nhỏ không nhân, là loại cô thích ăn, liền trữ một ít bỏ ở đây.
Nhìn một chút thời hạn sử dụng trên bao bì, xác nhận không có quá hạn, cô mới yên tâm mở bao bì.
Hứa Mạt nấu đơn giản, lại chần trứng vào trong nước sôi.
Thịt viên nhỏ mềm lại dẻo giòn, không có nhân ăn vào cũng không ngán. Nước sôi nóng hổi, sau khi bỏ vào nửa túi, trụng sơ qua một hồi liền chín.
Hứa Mạt thêm một chút đường, nếm thử một miếng, hơi ngọt, trong hơi nước mang theo chút mùi gạo nếp thoang thoảng.
Như vậy ăn lót dạ, sáng ngày hôm sau thức dậy dạ dày sẽ không khó chịu.
Cẩn thận múc ra một bát, cô bưng đi đến cho Thẩm Thận.
Thẩm Thận vẫn nằm trên sô pha, một chân dài duỗi ra, cánh tay tùy ý rũ xuống dưới.
Hứa Mạt bưng đến trước mặt anh, ".....Anh trai...dậy ăn một chút đi."
Cô cũng biết, anh thích nhất là mỗi khi cô gọi anh như vậy.
Có lẽ đàn ông cũng giống với phụ nữ, đều không muốn bản thân già đi.
Lông mày xinh đẹp của Thẩm Thận nhẹ nhíu lại, nghe vậy mới chậm rãi mở đôi mắt.
Lông mi anh chớp chớp mà nhìn cô chăm chú, sau đó hơi ngồi dậy, "Em đến đút cho anh."
Động tác của Hứa Mạt ngừng một hồi, sau đó khẽ lướt nước canh ấm, múc thịt viên ở viền bát, đưa đến bên miệng anh.
Anh ăn một miếng, lông mày không thể phát hiện mà chau lại.
Lặp lại năm sáu lần, anh mới nói, "Để xuống một bên đi."
Hứa Mạt đặt bát sang một bên, tiếp đó ngồi lên cuối sô pha, vớt lấy gối ôm, ôm chặt vào lòng, chắn ở phía trước.
Tư thế này giống như đang phòng sói.
Thẩm Thận nhướng mày, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung. Hứa Mạt chuyển ánh mắt trước, cúi thấp đầu, nâng tay sờ mặt mình.
Thẩm Thận nửa nằm trên sô pha, hai tay gác lên sau gáy, nhẹ cười lên, "Tự mình ngồi lên."
Có lẽ vẫn là do rượu quấy phá, hai người ở trên sô pha làm một trận.
Sau đó trở về phòng ngủ, anh vẫn muốn làm lần nữa, Hứa Mạt trong lúc thì thầm, mềm giọng, "Ngày mai em còn phải lên lớp nữa..."
Thẩm Thận không nói chuyện, cúi người xuống nặng nề mà hôn cô, "Cầu anh."
-
Động tác của Lương Giang Hành rất nhanh, tất cả sắp xếp cũng đều ngăn nắp có trật tự, mạch lạc rõ ràng.
Một nhóm người lớn, vai chính, đoàn diễn còn có nhân viên hậu trường tập hợp lại với nhau, lập tức bắt đầu quay.
Ngày đầu tiên mở máy không phải rất thuận lợi, mọi người không quen biết lẫn nhau, vẫn đang trong thời gian thích ứng.
Từ phía thiết bị quay phim và trình độ nắm bắt chuyên nghiệp mà nói, người trong nhóm này của Lương Giang Hành được xem là không tệ rồi.
Cảnh đầu tiên chính là quay cảnh trong lớp học, Thịnh Điện là đại học, quang cảnh với bố trí bàn ghế đều có sự khác biệt lớn với trường cấp ba, vì vậy bọn họ chọn một ngôi trường cấp ba tư nhân ở gần đó.
Bởi vì là phim ngắn, Lương Giang Hành có xu hướng chọn địa điểm có quang cảnh đẹp, sau khi sàng lọc liền chọn một nơi vựa vặn cách Thịnh Điện rất gần.
Ngôi trường tư này là trường học quý tộc có tiếng trong thành phố, nồng đậm phong cách học viện, chỉ có điều bình thường sẽ không mở cửa đối với bên ngoài, càng khỏi nhắc tới quay phim.
Nhưng mà hiệu trưởng nhiệt liệt chào đón bọn họ, còn đặc biệt chọn một phòng học trống, chuyên môn cấp cho bọn họ sử dụng quay phim.
Sau khi cười tiễn hiệu trưởng đi, Hứa Mạt nhìn Lương Giang Hành, "Học trưởng, anh làm sao dàn xếp được vậy?"
Lương Giang Hành xoay người lại, nhìn thẳng vào cô, cười, "Bởi vì đây là trường cũ của anh."
Đơn giản chỉ là trường cũ, hiệu trưởng có thể có thái độ như vậy sao, đáp án đương nhiên không.
Nhưng mà có thể học đạo diễn ở Thịnh Điện, điều kiện gia đình chắc chắn không tệ. So sánh với chuyên ngành bình thường mà nói, ngoài học phí đắt đỏ đã vượt qua một số tiền lớn ra, càng đừng nói đến phải phối hợp mua thiết bị, cùng với năng lực tài chính đầy đủ để tùy thời đi quay ngoại cảnh.
Bản thân đạo diễn chính là một loại đầu tư quy mô lớn khó mà thành công, đa số đều là trò chơi của kẻ có tiền.
Hứa Mạt tâm tư tinh tế, tiếp tục quan sát Lương Giang Hành, chỉ cảm thấy anh ta trong lúc giơ tay nhấc chân đều là khí chất thần tiên mà cuộc sống an nhàn sung sướng dưỡng ra, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhìn ra được gia giáo rất tốt.
Bởi vì nguyên do quay phim, Hứa Mạt thay đồng phục cùng trường. Váy xếp nhẹ nhàng, phối thêm đôi giày màu trắng.
Mái tóc dài mềm mại đen nhánh đều được gom lại, nhẹ nhàng linh hoạt cột thành một bó rất xinh đẹp, càng khỏi nói đến có vài cọng rũ xuống, vắt lên sườn mắt của Hứa Mạt, gợi lên nửa viền mặt tinh xảo của cô.
Kỳ thật Hứa Mạt không trang điểm đã là trạng thái vô cùng hoàn mỹ rồi, nhưng vì nhu cầu lên máy, có thể càng xinh đẹp, cô vẫn trang điểm nhẹ.
Lương Giang Hành cũng thay xong quần áo, nhìn thấy cô, một chút cũng không che giấu sự thưởng thức ở trong mắt.
"Như vậy rất xinh đẹp." Đôi mắt dịu dàng của anh ta chạm đến ánh mắt cô, chậm rãi mở miệng.
"Cảm ơn học trưởng, chút nữa xin chỉ giáo nhiều." Hứa Mạt duỗi ra ngón trỏ, cách khoảng không gật gật.
Lương Giang Hành cười lên, "Không tệ nha, lời thoại nhớ kỹ như vậy."
Nếu như anh ta nhớ không lầm, một câu này của Hứa Mạt là cảnh cuối cùng trong kịch bản, có thể coi đây là sự hồi tưởng lại lúc ban đầu, cô đây là đang diễn thử trước.
Hứa Mạt tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống, nhìn bảng đen tức cảnh sinh tình, cô cũng bắt đầu vô cùng hoài niệm cấp ba của mình.
Trường học của bọn cô không hoa lệ như nơi này, nhưng mà trong trí nhớ của cô, đó là nơi phong phú và hạnh phúc nhất.
Lúc đó vẫn chưa có sự hoài niệm sâu sắc như vậy, sau này cảm giác mới từ đáy lòng dần sinh ra.
Dù sao trên cái thế giới này, thứ chỉ dựa vào nỗ lực mà đạt được, là ít ỏi đến cỡ nào.
"Em làm sao vậy?" Lương Giang Hành vẫy tay trước mặt cô, hỏi.
"....Ngây người mà thôi." Hứa Mạt ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Lương Giang Hành gật đầu, "Chúng ta bây giờ nắm bắt thời gian bắt đầu đi."
-
Quay phim tiến hành đứt quãng, thời hạn nửa tháng liền kết thúc.
Dựa theo kế hoạch mà nói, ngắn gọn cắt thành bốn năm phút liền đủ.
Ngày cuối cùng thu máy, mọi người hô lên cùng nhau đi liên hoan.
"Mặc luôn đồng phục đi đi! Tôi cũng muốn giả bộ trẻ trung!" Người con trai nói lời này cũng là học trưởng năm tư, lời này vừa nói ra dẫn đến sự cộng hưởng của mọi người, không biết gẩy lên sợi dây nào, bắt đầu phụ họa sôi nổi.
Hứa Mạt bị ồn đến không có cách nào, cũng tiện thể xen lẫn cùng với mọi người.
Lương Giang Hành mời khách, ra tay rộng rãi, một đám người đặt một phòng bao ăn cơm công năng đầy đủ ở trong Kim Đỉnh, bên cạnh trực tiếp có thêm chọn bài hát với bục ca hát.
Ăn đến nửa chừng, Hứa Mạt ra ngoài rửa tay.
Bởi vì đến Kim Đỉnh, cô nhớ tới Thẩm Thận, gửi cho anh một tin nhắn hỏi han, chậm chạp không có trả lời.
Lúc ở trước bồn rửa tay mà lau tay, ánh mắt liếc thấy làn váy giống cô.
Là đồng phục, có lẽ là học sinh của trường trung học tư đó.
Giọng nói phát ra từ phía sau, nũng nịu, "Em không biết! Anh giúp em đi! Anh giúp em đi mà!"
Sau đó Hứa Mạt nghe thấy một giọng khẽ cười, âm cuối mang theo thái độ lười biếng, quen thuộc một cách khó hiểu, "Ồn ào cái gì!"
Cô xoay người lại, nhất thời ngây người tại chỗ.
Thân hình đó vô cùng quen thuộc, cao lớn thẳng tắp, lúc này đang dựa vào bên cửa sổ, rũ mắt xuống, trong tay nhàn hạ châm một điếu thuốc, sau cùng đã phủi sạch tàn thuốc.
Mà cô gái ở trước mặt anh, chỉ sườn mặt cũng đủ kinh diễm.
Hứa Mạt không biết cảm giác của bản thân thế nào, lúc cô đang nhấc chân muốn tránh đi, Thẩm Thận giống như có cảm ứng, nhìn về phía bên này.
Ánh mặt chạm vào cô, ngẩn người, chờ đến khi nhìn thấy cô mặc một thân đồng phục, đuôi mày của anh xoăn lại, "Làm sao lại ở đây?"
Hứa Mạt liếc nhìn anh, giọng nói rất nhẹ, "Em ở đây bận một nhiệm vụ quay phim."
Trên mặt cô bình tĩnh, kỳ thật trong lòng đã bắt đầu nổi lên một trận bão táp. Nếu đã là như vậy, vậy đoạn quan hệ này cũng không cần tiếp tục nữa.
Sau đó Thẩm Thận không cho cô cơ hội nghĩ nhiều, "Qua đây chào hỏi một cái, đây là em họ anh."
Hứa Mạt ngẩn người trong chốc lát, có chút lờ mờ.
Trái lại cô gái kia, mở to hai mắt, thuận theo ánh mắt Thẩm Thận nhìn qua, tỉ mỉ đánh giá cô một phen, khoa trương "woa" lên một tiếng.
Quý Minh Châu mở miệng, có chút kích động, còn kém không cúi đầu, "Chào chị dâu!"
Hứa Mạt: "...."