Ông ta nói với Hậu Thư Du: “Lý Phong chẳng qua chỉ là mồi nhử, kẻ địch thực sự của mày là một cao thủ bí mật nào đó”.
“Ha ha ha ha, quan tâm hắn gì giỏi giang hay kém cỏi? Hiện tại con đang nóng lòng muốn giết người đây!”
Nói xong, Hậu Thư Du liền rút một con dao găm sắc bén từ bên hông ra.
Anh ta còn thè lưỡi liếm mũi dao một cách biến thái.
Hậu Thư Du sải bước về phía Lý Phong.
Trong nháy mắt, Hậu Thư Du đã kề dao vào cổ Lý Phong.
“He he he, thử tưởng tượng xem”.
“Lúc con dao này cắt đứt động mạch chủ ở cổ mày”.
“Cảnh máu tươi phun ra sẽ rất chi là đẹp mắt”.
Mặt Lý Phong lúc này rất bình thản.
Anh bình thản như một cốc nước suối.
Chỉ là cốc nước suối này đã bị lạnh rồi.
Hơn nữa còn dần dần lạnh ngắt.
Anh hầu như không để ý đến con dao kề trên cổ, có thể lấy đi mạng sống anh bất cứ lúc nào.
Mà hỏi Hậu Thụy Niên bằng giọng nói lạnh băng như gió mùa tháng chạp.
“Vừa nãy tao có nghe mày nhắc đến một người”.
“Người tên là Lý Mộc, là anh trai tao”.
“Tao muốn biết, anh ấy chết như thế nào?”
Hậu Thụy Niên vẫn không nói gì, ánh mắt hoài nghi của ông ta liên tục nhìn bốn phía.
Ông ta đang tìm cao thủ ẩn nấp trong bóng tối.
Trong mắt Hậu Thụy Niên, sự tồn tại vị cao thủ kia mới chính là mối đe dọa với họ.
Còn về Lý Phong, với thực lực của Hậu Thư Du thì dư sức đối phó với Lý Phong.
“Ha ha ha”.
Hậu Thư Du cười lạnh lùng
“Thằng nhóc đáng thương à!”
“Nói đến đây, tao liền nhớ đến thằngng anh trai của mày, hình như đối xử với mày rất tốt”.
Hậu Thư Du nói không sai.
Hồi còn nhỏ quan hệ giữa Lý Mộc và Lý Phong quả thực rất tốt.
Hai anh em họ cách nhau mười tuổi.
Có thể nói Lý Mộc là một thiên tài.
Lúc anh ấy chín tuổi đã học hết chương trình cấp ba!
Lúc anh ấy tuổi, đã có thực lực của một tông sư!
Ở thủ đô khi ấy có thể nói Lý Mộc tiếng tăm lừng lẫy.
Không biết có bao nhiêu người luôn dõi theo Lý Mộc.
Cũng là vì vậy nên ít người biết đến sự tồn tại của Lý Phong.
Bởi vì hào quang của Lý Mộc đã hoàn toàn che lấp Lý Phong.
Là một thiên tài nhưng Lý Mộc luôn yêu thương bảo vệ em trai mình.
Lý Phong phạm lỗi, Lý Mộc luôn đứng ra chịu trách nhiệm thay em.
Tình cảm hai anh em luôn rất tốt.
Thế nhưng có một ngày, Lý Mộc đột nhiên nổi giận với Lý Phong
Anh ấy giận dữ tát Lý Phong một cái.
Sau đó thể hiện thái độ khó coi.
Thậm chí còn ném Lý Phong xuống nước, định để cho anh chết đuối.
Cũng may quản gia phát hiện, mới cứu được Lý Phong.
Khoảng thời gian sau đó, Lý Mộc đối xử với Lý Phong ngày càng độc ác.
Có mấy lần dồn Lý Phong vào chỗ chết.
Đến cuối cùng, Lý Phong và mẹ anh bị bố ruột mình đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc đến Đông Hải.
Mới kết thúc sự dằn vặt của Lý Mộc đối với Lý Phong.
Vô số điều khó hiểu.
Nghi ngờ mãi mãi.
Lý Phong luôn không hiểu tại sao anh trai mình lại đối xử như vậy với anh?
Anh đã từng suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không có được câu trả lời.
Mà bây giờ Lý Phong lại biết được câu trả lời thực sự từ chỗ bố con Hậu Thụy Niên!
Nụ cười trên mặt Hậu Thụy Niên đầy ẩn ý, vừa rạng rỡ vừa nham hiểm.
Anh ta nói: “Đứa em trai đáng thương à! Mày nhất định không biết, anh trai mày vì cứu mày mà đã phải hy sinh tính mạng”.
“Nếu năm đó anh mày không làm như vậy, e rằng mày chết từ lâu rồi”.
“Là ai?”
Giọng Lý Phong bình tĩnh, sắc mặt bình thản.
Hậu Thư Du cố ý dùng lực gí dao trên cổ Lý Phong mạnh hơn, nhẹ nhàng cứa lên cổ anh.
Máu đỏ tươi chảy từ từ theo lưỡi dao.
Lý Phong vẫn không có bất cứ biểu cảm gì.
Giọng anh giống như gió đông thổi từ ngoài cửa sổ vào.
“Là ai muốn giết tao?”
“Ha ha ha ha! Câu hỏi này của mày bây giờ đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi nhỉ?”
“Bây giờ tao có thể cắt động mạch chủ ở cổ mày giống như cắt ống nước”.
“Sau đó thưởng thức cảnh máu tươi phun ra”.
Vẻ mặt Hậu Thư Du hung ác lạ thường.
Cảm xúc trên khuôn mặt cũng rất điên dại biến thái!
Hậu Thư Du cười to.
“Máu tươi nóng hổi phun lên người, đó là trải nghiệm vô cùng tuyệt vời”.
“Nhưng, nể tình chúng ta đều là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô”.
“Tao cho mày một con đường sống”.
“Nếu bây giờ mày quỳ xuống thè lưỡi xin tha, vẫy đuôi như một con chó”.
“Như vậy tao sẽ tha cho cái mạng chó của mày!”
Lý Phong không thèm để ý đến Hậu Thư Du, mà dùng ánh mắt sắng quắc nhìn Hậu Thụy Niên.
“Ái chà chà, khá lắm! Có khí phách hơn tao tưởng nhiều đó”.
Nói xong, Hậu Thư Du cố ý dùng con dao găm cắt một miếng thịt trên cổ Lý Phong.
Anh ta nói với Lý Phong.
“Chỗ này liên kết rất nhiều dây thần kinh”.
“Cho dù bị đánh nhẹ thôi, cũng cảm thấy rất đau”.
“Tiếp theo, tao sẽ dùng mũi dao từ từ khoét vào thịt mày”.
“Cảm giác đau đớn tột cùng ấy sẽ khiến mày cảm thấy vô cùng vô cùng đau xót!”
“Tao đã từng dùng cách này đối phó với rất nhiều rất nhiều kẻ cứng đầu”.
“Đám người đó còn cứng đầu hơn mày, lại càng thích ra vẻ”.
“Tao muốn xem xem, mày chịu đựng được bao lâu”.
“Mày đừng có làm tao thất vọng đấy!”
Lúc Hậu Thư Du định đâm mũi dao vào cổ Lý Phong.
Hai ngón tay!
Ngón tay thẳng tắp!
Giống như tia điện đột nhiên giơ ra!
Rất nhanh và chuẩn kẹp lấy mũi dao găm của Hậu Thư Du!
Giây phút này.
Mũi dao vốn định đâm vào cổ Lý Phong bị kẹp chặt ở đó, không nhúc nhích được!
Hậu Thư Du trợn mắt.
Thật bất ngờ, phải nói là rất bất ngờ.
Anh ta không nghĩ rằng, Lý Phong bề ngoài chả có chút dã tâm nào vậy mà lại có sức mạnh phi thường đến vậy.
Cho dù Hậu Thụy Niên luôn đứng đó, liên tục nhắc nhở: “Hậu Thư Du, mày không được sơ suất”.
“Thực lực của Lý Phong là đỉnh cấp đại tông sư đó!”
Thảo nào!
Hậu Thư Du đột nhiên cười to.
“Hóa ra thằng nhãi con nhà họ Lý mấy người cũng có chút bản lĩnh đó”.
“Giống như con chim bị nhốt trong lồng như mày, mà lại có thực lực của đỉnh cấp đại tông sư”.
“Khá lắm khá lắm, khá là thú vị đấy”.
Cơ mặt Hậu Thư Hạo dần dần nhăn lại.
Điệu cười của anh ta ngày càng hiểm ác!
“Đỉnh cấp đại tông sư, đối với bốn gia tộc lớn mà nói, đúng là có tầm ảnh hưởng không nhỏ”.
“Thế nhưng, một khi xuất ngoại, đối mặt với những gia tộc lớn đã có mấy trăm năm lịch sử”.
“Mày, chỉ là một con sâu cái kiến!”
Biểu cảm của Hậu Thư Du ngày càng hiểm ác.
Lực nắm con dao ngày càng mạnh.
“Mày biết không, mười năm trước tao đã là đỉnh cấp đại tông sư rồi! Ba năm trước tao đã thành ‘vương’!”
“Cái loại con sâu cái kiến như mày nhất định không thể biết được, sau khi một người đạt được cảnh giới này, sẽ có một danh hiệu”.
“Mà danh hiệu của tao là ‘đuôi bọ cạp’!”