Hóa Ra Anh Là Chàng Trai Năm Ấy

chương 485

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sự căng thẳng này cũng được thể hiện qua lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Hứa Mộc Tình.

Khi Hứa Mộc Tình nắm lấy cánh tay Lý Phong, Lý Phong đương nhiên có thể cảm nhận được nhiệt độ của lòng bàn tay cô.

Nóng ấm.

Ẩm ướt.

Tòa nhà bệnh viện này có sáu tầng.

Bức tường bên ngoài rất nham nhở.

Nhìn từ ngoài vào, có rất nhiều phòng đang mở cửa sổ.

“A!”

Lúc này, Hứa Mộc Tình đột nhiên kêu lên một tiếng.

Bởi vì cô vô tình nhìn thấy một cánh tay đang treo trên bệ cửa sổ trong một căn phòng ở tầng ba.

Vì Hứa Mộc Tình kêu lên.

Khiến cho những người đứng xếp hàng bên cạnh bất giác nhìn sang phía cô.

Như vậy, cho dù là nam hay nữ đều bị thu hút bởi ngoại hình nổi bật của Hứa Mộc Tình.

Đám phụ nữ thấy vẻ ngoài tinh tế của Hứa Mộc Tình cũng như khí chất đặc biệt của cô.

Dù cho có trang điểm như thế nào bọn họ cũng không thể trở nên xinh đẹp như vậy được.

Còn đôi mắt của những người đàn ông đang quét qua cơ thể Hứa Mộc Tình.

Đột nhiên, những người đàn ông đang hướng ánh mắt về phía Hứa Mộc Tình cảm thấy lạnh buốt sống lưng!

Khi bọn họ hoàn hồn lại, nhìn lại về phía Hứa Mộc Tình thì đã cảm nhận được ánh mắt sắc như dao của Lý Phong.

Tất cả những người đàn ông đang nhìn Hứa Mộc Tình vội vàng cúi đầu!

“Ố ồ, ở đây lại có một người đẹp thế này!”

Lúc này, phía sau đoàn người đang xếp hàng, đột nhiên một giọng đàn ông truyền tới.

Một vài thanh viên nhuộm đầu xanh đầu đỏ, ăn mặc lôi thôi lếch thếch đi chen vào.

Mấy tên thanh niên này nhìn tất cả mọi người, trong mắt ánh lên sự xấu xa.

Nụ cười trên mặt bọn chúng khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.

Trong đó có một tên định bước ra, nhưng lại bị tên tóc vàng kéo lại.

Tên tóc vàng đó nói nhỏ: “Này, đừng lộ liễu thế chứ!”

“Lát nữa người đẹp này cũng sẽ vào chơi nhà ma”.

“Anh em chúng ta cũng đi vào”.

“Nhà ma này không nhỏ, tùy ý tìm một góc bên trong đó”.

“Đến lúc đó, chúng ta muốn làm gì mà chẳng được”.

Khi nghe hắn nói như vậy, vài tên bên cạnh lập tức cười cười, thè lưỡi lim môi.

Nụ cười đó trông thật xấu xí!

Dâm dê!

Ngay sau đó, đến lượt Lý Phong và Hứa Mộc Tình.

Nhóm bốn người Lý Phong, cộng thêm sáu thanh niên vừa rồi tình cờ tạo thành một đội.

Trước khi xuất phát, nhân viên giới thiệu ngắn gọn.

Sau đó mỗi người được phát một chiếc đồng hồ nhỏ.

Đồng thời, các nhân viên cũng nhắc nhở.

“Các vị khách, nhiều đạo cụ trong bệnh viện kinh dị của chúng tôi rất chân thực”.

“Hơn nữa, bên trong còn có một số khu vực là mê cung”.

“Nếu như các bạn lạc trong đó, hoặc là cảm thấy quá sợ hãi”.

“Có một nút màu đỏ bên cạnh chiếc đồng hồ nhỏ này”.

“Khi ấn vào, có nghĩa là bạn từ bỏ tiếp tục khám phá”.

“Nhân vên của chúng tôi sẽ lập tức đưa các bạn ra ngoài”.

Sau phần giới thiệu ngắn gọn, đội của Lý Phong xuất phát.

Vào sân cỏ mọc um tùm.

Đây là cổng lớn của bệnh viện ma.

Kính ở cửa ra vào của bệnh viện này đã bị hư hỏng nặng.

Một vài mảnh thủy tinh dính máu rơi trên mặt đất.

Cả khu vực tổng thể trông rất hoang vắng, nhưng bị bao trùm bởi bầu không khí vô cùng đáng sợ.

Hứa Hạo Nhiên đi đầu để thể hiện sự nam tính của mình.

Cậu ta vừa bước chân trước vào cổng, đột nhiên hét lên: “Ối mẹ ơi!”

Thì ra có một hình nộm đang ngồi ở phía sau cánh cửa!

Hình nộm này trông rất thật.

Hứa Hạo Nhiên nhìn kỹ.

Nếu như không phải Viên Đa Đa ngăn lại thì có lẽ cậu ta đã thò tay ra chạm vào rồi.

“Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa, chúng ta mau đi thôi, ở đây đáng sợ quá à!”

Sau khi nhóm bốn người Lý Phong đi vào, tên thanh niên tóc vàng nói với người bạn bên cạnh.

“Chúng ta cứ đi theo sau bọn họ, chớp thời cơ rồi xông lên!”

Nói xong, tên tóc vàng tháo chiếc đồng hồ ra khỏi tay.

Hắn ném thứ đó sang một bên và nói: “Chờ lát nữa, chúng ta cũng giành lấy mấy chiếc đồng hồ trong tay bọn chúng rồi ném đi càng sớm càng tốt”.

“Như vậy, chúng ta có thể thoải mái vui chơi rồi!”

Trong mắt của bọn chúng lóe lên một tia sáng.

Bọn chúng cười bỉ ổi, âm thầm đi theo.

Cách đó không xa, Hứa Hạo Nhiên nói với Lý Phong.

“Anh rể, mấy tên phía sau vừa nhìn là biết không phải lũ tốt đẹp gì”.

“Bọn chúng cứ dấm dúi nói cái gì đó từ nãy đến giờ”.

Lý Phong nói nhỏ vài câu cho Hứa Hạo Nhiên.

Hứa Hạo Nhiên sau khi nghe xong, hai mắt sáng rực lên.

“Hí hí, anh rể xấu quá đi à!”

Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên giả vờ không nhìn thấy gì.

Dắt Hứa Mộc Tình và Viên Đa Đa bước đi trong không khí đáng sợ và u ám.

Ban đầu, Lý Phong nắm tay Hứa Mộc Tình.

Nhưng không khí xung quanh càng lúc càng kinh dị hơn.

Hơn nữa, thỉnh thoảng lại nhìn thấy một vài hình nộm trông rất giống người thật.

Mổ bụng!

Ruột gan lòi ra ngoài!

Những hình ảnh đáng sợ này khiến Hứa Mộc Tình chủ động vươn tay ra và ôm Lý Phong thật chặt.

Cô dùng lực cọ xát cơ thể thơm tho mềm mại của mình vào người Lý Phong.

Thường ngày, Lý Phong thường được ăn hôi một tí từ Hứa Mộc Tình như thế này.

Nhưng lúc đó hai người đều đang đứng yên.

Còn bây giờ, Lý Phong và Hứa Mộc Tình vừa đi vừa trò chuyện.

Hương vị đặc biệt tuyệt vời này khiến miệng Lý Phong ngoác đến tận mang tai.

Còn Hứa Hạo Nhiên và Viên Đa Đa cảm thấy sợ hãi trước cảnh tượng trước mắt.

Hai người ôm nhau, la hét ầm ĩ.

Chẳng mấy chốc, nhóm Lý Phong đã tiến vào khu vực mê cung mà trước đó nhân viên đã đề cập đến.

Đường đi trong mê cung này rất phức tạp.

Ai không chú ý bước vào đó thì sẽ rất khó để thoát ra.

Tên thanh niên tóc vàng đứng ở lối vào khu mê cung và nói với những người đứng bên cạnh.

“Khi bọn chúng đi đến trung tâm của mê cung này thì chúng ta sẽ ra tay!”

Bọn chúng nhanh chóng gật đầu.

Sau đó, tăng tốc bám theo.

Con đường trong mê cung này rất hẹp.

Chỉ có thể đi hàng hai.

Hơn nữa, thỉnh thoảng sẽ có một số trở ngại trên đường.

Ngoài một số đồ dùng thông thường trong bệnh viện.

Thỉnh thoảng sẽ có một vài hình nộm.

Khi Lý Phong đi qua cửa của một phòng bệnh.

Cánh cửa đó bỗng mở ra.

Một hình nộm với khuôn mặt đầy máu đột nhiên bước ra.

“Á!”

Tiếng hét!

Hứa Mộc Tình nhảy lên người Lý Phong và ôm chặt lấy cổ anh.

Ngày thường, Hứa Mộc Tình luôn ở thế bị động.

Nhưng lúc này, cô chủ động đụng chạm cơ thể với Lý Phong.

Cơ thể mềm mại đó.

Mùi thơm đó.

Khi Hứa Mộc Tình trở nên căng thẳng, hai ngọn núi trước ngực không ngừng phập phồng nhấp nhô.

Hơi thở toát ra cũng vô cùng nóng bỏng và ẩm ướt.

Lý Phong sướng tê người!

Cùng lúc đó, Lý Phong cũng phát hiện ra sáu thanh niên tóc xanh tóc đỏ vừa rồi đang đi lên.

“Hừ hừ hừ!”

Bọn chúng nở nụ cười tà ác.

Chuẩn bị.

Thậm chí có người nóng lòng muốn xắn tay áo.

Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên nhìn nhau, sau đó đột nhiên hét lên một tiếng.

“Chạy!”

Trước khi Hứa Mộc Tình và Viên Đa Đa kịp phản ứng, bọn họ đã bị Hứa Hạo Nhiên và Lý Phong kéo đi, chạy bán sống bán chết trong mê cung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio