Ba chữ "anh yêu em" đột ngột của Lý Phong khiến Hứa Mộc Tình bối rối.
Phải mất một lúc sau, Hứa Mộc Tình mới phản ứng lại.
Lúc này má cô đã đỏ lựng lên rồi.
Tinh tế và quyến rũ.
"Đáng ghét!"
"Mẹ với Hạo Nhiên còn đang ở đây!"
"Hả? Ồ, trong bếp còn một bát canh, để mẹ mang ra đây".
"Mẹ, để con giúp mẹ!"
Liễu Ngọc Phân và Hứa Hạo Nhiên vào bếp, trong khi Lý Phong chìa một ngón tay ra.
"Vợ à, miệng của em có chút dầu kìa, để anh lau cho em".
Vừa dứt lời, Lý Phong đột nhiên chủ động thò đầu qua.
Hứa Mộc Tình chưa kịp phản ứng thì anh đã áp chặt đôi môi dày của mình vào đôi môi gợi cảm của Hứa Mộc Tình.
"Ư……"
Nụ hôn này rất sâu.
Nó sâu đến mức cả người Hứa Mộc Tình rúc trong vòng tay của Lý Phong, mà vẫn không hay biết.
Một lúc sau Hứa Mộc Tình mới có phản ứng lại, liền vươn tay đặt ở trên ngực Lý Phong đánh nhẹ.
"Đáng ghét, lại tranh thủ rồi".
"Sai rồi, rõ ràng là anh giúp em lau miệng mà".
"Chỉ là anh không dùng tay thôi".
Hứa Hạo Nhiên, người đang trốn trong cửa bếp và nhìn trộm vào phòng khách, lấy ra một cuốn sách nhỏ trong túi.
Sau đó, cầm một cây bút, hí hoáy viết trên đó.
Liễu Ngọc Phân đi tới và hỏi: "Con đang làm gì vậy?"
"Ồ, con đang viết ra tất cả những tuyệt chiêu cưa gái của anh rể".
"Con đã viết được hai cuốn rồi đó".
"Một thời gian nữa thôi, con có thể xuất bản ra quyển ‘bách khoa toàn thư tán gái’ rồi, ai da!"
Hứa Hạo Nhiên hét lên một tiếng, sau đó nhăn mặt nhìn Liễu Ngọc Phân: "Mẹ, sao mẹ lại đánh con?"
"Lẽ nào mấy đứa trẻ được nhặt từ bãi rác như con không có nhân quyền sao?"
"Ái! Á! Mẹ, mẹ! Mẹ ruột của con à!"
"Mẹ nhẹ tay thôi, nhẹ tay thôi, vặn đứt tai con mất!"
Liễu Ngọc Phân véo mạnh tai Hứa Hạo Nhiên, hỏi.
"Mẹ hỏi con, con với Đa Đa tiến triển đến đâu rồi?"
"Nếu đã xác định quan hệ của hai đứa, thì vài ngày nữa bố con và mẹ sẽ tới thủ đô".
"Gặp phụ huynh con bé".
"Đừng đừng đừng, chuyện này mẹ đừng vội làm gì".
"Bố mẹ Đa Đa còn chưa biết đến sự tồn tại của con?"
"Đợi một thời gian nữa ổn thỏa rồi mẹ qua cũng chưa muộn đâu".
Hứa Hạo Nhiên không nhìn vào mắt Liễu Ngọc Phân khi cậu ta nói chuyện, ánh mắt của cậu ta hơi lóe lên.
Liễu Ngọc Phân nhìn chằm chằm vào con trai mình.
Luôn cảm thấy rằng đứa trẻ này đang che giấu điều gì đó!
Cùng lúc này, tại biệt thự của gia tộc họ Hậu.
“Thằng khốn nạn, thằng khốn nạn, thằng khốn nạn!”, William hung ác đập tất cả những gì trong tầm với.
Hậu Thụy Minh cũng ngồi trên ghế sô pha bên cạnh với vẻ mặt u ám.
Tay phải của ông ta đã được băng bó bằng thạch cao.
Thật bất ngờ, thật không ngờ đấy.
Chỉ với một chiêu, tay phải ông ta thật sự đã bị Lý Phong bẻ gãy.
Sức mạnh của Lý Phong đã vượt xa nhận thức của Hậu Thụy Minh.
Nên biết rằng ông ta là một cao thủ cấp "vương"!
Ở thủ đô, rồng rắn lẫn lộn, cao thủ nhiều như cỏ, Hậu Thụy Minh cũng là một trong số đó.
Nhưng khi đến Thiên Môn, ông ta không ngờ lại bị một thằng nhóc con bị đuổi ra khỏi nhà của nhà họ Lý.
Một đứa phế vật luôn bị người ta chế giễu, bẻ gãy tay phải.
Nhục nhã làm sao!
Sự xấu hổ và đau đớn này khiến sự tức giận trong mắt Hậu Thụy Minh ngày càng tăng lên!
Hậu Thụy Minh hung ác nói: "Chuyện này không thể để yên được!"
"Lý Phong nhất định phải chết".
Nghe thấy những lời đầy căm hận và tức giận của Hậu Thụy Minh, William đột nhiên quay đầu lại.
Ánh mắt thiêu đốt của hai người không ngừng chạm nhau trên không trung.
William bước nhanh đến chỗ Hậu Thụy Minh, nhìn Hậu Thụy Minh và hỏi: "Ông có cách giết được Lý Phong?"
Kể từ khi William đến Thiên Môn, nhất cử nhất động của Hậu Thụy Minh đều theo nhịp của William.
Ông ta gần như chỉ là người hỗ trợ bên cạnh William.
Thế mà bây giờ, khuôn mặt của Hậu Thụy Minh lộ ra sự bạo chúa hung dữ và độc đoán.
Khí thế cuồn cuộn, khí tức lạnh lùng!
Từ miệng ông ta thốt ra những lời vô cùng tàn nhẫn.
"Không chỉ là Lý Phong, tôi muốn kéo tất cả những người cản đường chúng ta xuống địa ngục!"
"Tôi muốn họ biết rằng chọc tức tôi là quyết định tồi tệ nhất mà họ làm sau khi đến thế giới này!"
William không biết nhiều về Hậu Thụy Minh.
Chỉ biết rằng Hậu Thụy Minh có một đội ngũ rất hùng hậu.
Trong tư liệu của hắn, tên của đội dưới quyền Hậu Thụy Minh được gọi là Hổ Báo Kỵ, với quân số hàng trăm người.
Những người này đi xe gắn máy hạng nặng, đến và đi như bóng ma.
Trong một đêm, một gia tộc lớn có thể bị xóa sổ khỏi thế giới này mãi mãi.
Mà từ trên xuống dưới, ngay cả một con chó cũng không buông tha!
Điều đáng sợ hơn nữa là đám Hổ Báo Kỵ này chẳng khác gì những bóng ma đến từ địa ngục.
Cho dù đó là ngày hay đêm.
Những thanh mã tấu trong tay chúng sẽ tiếp cận kẻ thù một cách rất chính xác.
Trong nháy mắt, sẽ cắt cổ những người này!
Trong khi nói chuyện, Hậu Thụy Minh lập tức lấy điện thoại di động ra bấm gọi.
Ông ta nói vào điện thoại bằng một giọng lạnh lùng.
"Trước buổi tối hôm nay, mau đến Thiên Môn đi".
"Tao sẽ sai người đem tư liệu đến tận tay mày, tất cả những người có tên trên tư liệu".
"Khử hết cho tao!"
Đầu dây bên kia.
Một người đàn ông nước da ngăm đen với vết sẹo dài trên má trái bỏ điện thoại vào túi.
Lúc này, hắn đang đứng trong một xưởng nhà máy rộng lớn.
Có rất nhiều xe máy hạng nặng trong xưởng của nhà máy này.
Bên mỗi chiếc xe máy đều có hai người.
Những người này đều ăn mặc rất giống nhau.
Từ cổ trở lên, tất cả đều đội một chiếc mũ bảo hiểm dày màu đen.
Tất cả họ đều giấu mặt trong lớp kính đen của mũ bảo hiểm.
Toàn bộ xưởng tràn ngập một luồng sát khí mạnh mẽ!
Người có vết sẹo dài cho đao chém là thủ lĩnh của Hổ Báo Kỵ, Lưu Tĩnh Tây.
Hắn là chiến tướng đứng đầu trong số các thuộc hạ của Hậu Thụy Minh, hắn phụ trách người trong nhóm Hổ Báo Kỵ!
Hắn đến từ vùng đồng cỏ rộng lớn của phương Bắc.
Hắn là một con sói đơn độc đến từ phương Bắc.
Năm lên ba tuổi, hắn mắc một căn bệnh hiểm nghèo.
Lúc đó, bác sĩ không thể làm gì trước bệnh tình của hắn.
Cha mẹ hắn đặt hắn trên bãi cỏ bên ngoài nhà bạt của dân Mông Cổ.
Hy vọng ông trời sẽ quyết định vận mệnh của hắn!
Cuối cùng, hắn đã sống sót.
Nhưng sau đêm đó, không hiểu sao trên mặt hắn lại có một vết sẹo.
Kể từ lúc đó, vết sẹo gớm ghiếc này đã đồng hành cùng hắn hơn ba mươi năm cuộc đời!
Ở phía Nam thủ đô truyền miệng nhau.
Thủ lĩnh của Hổ Báo Kỵ có một vết sẹo rất xấu xí trên mặt.
Nhưng chưa có người sống nào nhìn thấy vết sẹo này.
Bởi vì khi tên thủ lĩnh đó cởi bỏ mũ sắt, không có ai bên cạnh hắn là còn sống cả.
Ngay sau đó, có ai đó bước tới với một danh sách.
Lưu Tĩnh Tây cầm lấy danh sách, nhìn thoáng qua rồi ngẩng đầu nói với mọi người trước mặt.
"Tao có một danh sách từ chủ nhân".
"Có rất nhiều người trong danh sách".
"Ngoài một người đàn ông tên Lý Phong, gia đình bốn người, còn có hàng chục nhân viên trong toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu".
"Mệnh lệnh của chủ nhân rất đơn giản, giết sạch!"