Hứa Hạo Nhiên chạy đến hỏi: "Ông ơi, cây đằng sau ông bao nhiêu tuổi rồi ạ?"
"Hơn năm".
Hứa Hạo Nhiên kinh ngạc há hốc miệng: "Không phải chứ, nhiều năm vậy, cái cây này sắp thành tinh rồi".
Câu nói bâng quơ của Hứa Hạo Nhiên lại khiến vẻ mặt của vài người già trong làng hơi thay đổi.
Sau đó, ông già vừa trả lời Hứa Hạo Nhiên nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: "Cậu này! Các cậu không phải là nhóm người đầu tiên khám phá ngôi làng của chúng tôi".
"Làng chúng tôi cùng làng bên cạnh, không có gì khác biệt".
"Điều duy nhất có thể nói là làng của chúng tôi quả thực đã đào tạo ra rất nhiều quan chức".
"Nhưng đó đều thuộc xã hội cũ rồi".
"Bây giờ, chỉ còn lại vài người già trong làng chúng tôi thôi".
"Muốn quay thì vào sớm.
Quay xong thì đi đi".
"Buổi tối quấy rầy chúng tôi ngủ, đừng trách chúng tôi vác gậy trúc đuổi đánh nhá".
Hứa Hạo Nhiên gật đầu liên tục.
Khi cậu ta quay người đi về phía Lý Phong, ông lão đột nhiên gọi Hứa Hạo Nhiên lại và nói với cậu ta.
"À đúng rồi, các cậu đừng đi tới từ đường làng chúng tôi.
Đó là nơi thờ cúng tổ tiên của chúng tôi".
"Vâng, vâng".
Hứa Hạo Nhiên liên tục hứa hẹn.
Sau đó, cậu ta lon ton đến bên cạnh Lý Phong và nói với Lý Phong.
"Anh rể, cách nói chuyện của ông già lúc nãy kỳ quái thật đấy".
"Rất có thể có điều gì đó bất thường trong ngôi làng này".
"Ông ta nói, không được đến từ đường".
"Anh nghĩ trong từ đường có gì?"
"Có gì thì lát vào sẽ biết".
Lý Phong đã đoán được suy nghĩ của Hứa Hạo Nhiên từ lâu.
Ông già kia càng cấm thì càng muốn lao vào.
Tâm lý lao đầu vào chỗ chết này thường giết chết nhiều người.
Tuy nhiên, những người này chắc chắn sẽ không bao gồm Lý Phong.
Chẳng mấy chốc, Lý Phong cùng đám người đã đi một vòng quanh con sông trong ngôi làng.
Làng này bây giờ không còn nhiều người trẻ nữa, có thể nhìn thấy ở đây đều là người già và trẻ em.
Ngôi làng đúng như lời ông già nói, rất đỗi bình thường, không có gì đáng để quan tâm đặc biệt.
Sự khác biệt duy nhất là trong làng có rất nhiều cối xay đá mài được để trong góc.
Đi mãi đi mãi, mọi người đã đến từ đường nằm ở góc đông bắc của làng.
"Từ đường Lý Thị".
Hứa Hạo Nhiên ngốc nghếch đọc tấm bảng trên từ đường.
Đồng thời có câu đối treo hai bên.
Cậu ta rất phấn khích, nói với người hâm mộ của mình: "Các anh chị em, chúng ta sắp vào từ đường rồi!"
"Ông già ở cổng làng vừa mới dặn chúng ta đừng đi vào".
"Nhưng mọi người đều hiểu rằng trên thế giới này càng những nơi mà chúng ta không được phép bước vào thì chắc chắn sẽ càng có vấn đề".
"Vì vậy, tiếp theo tôi sẽ dẫn mọi người vào một nơi rất kỳ diệu và thú vị".
Trong khi nói, Hứa Hạo Nhiên đã dẫn đầu bước chân lên.
Khi chân của Hứa Hạo Nhiên sắp chạm ngưỡng cửa của từ đường.
Tay Lý Phong đột nhiên duỗi ra, nắm lấy cổ áo sau Hứa Hạo Nhiên, kéo cậu ta lại.
"Anh rể, anh túm áo em làm gì?"
Lý Phong chỉ vào ngưỡng cửa của từ đường nói: "Về sau, em phải nhớ rõ khi đi bái tổ, tuyệt đối không được bước lên ngưỡng cửa.
Đây là quy định".
Lý Phong xuất thân trong một đại gia tộc.
Anh đã quen với những quy tắc được người lớn dạy bảo.
Chỉ là khi Lý Phong nói ra những lời này, trong mắt anh lóe lên một tia kỳ lạ.
Khi Lý Phong nói vậy, Hứa Hạo Nhiên lập tức vô cùng phấn khích.
"Thì ra là còn có chuyện như vậy.
Anh rể không nói thì em cũng không biết, cám ơn anh rể!"
Trong khi Hứa Hạo Nhiên nói, cũng có rất nhiều tin nhắn trên màn hình điện thoại di động của cậu ta.
Đây đều là những lời khen có cánh của người hâm mộ dành cho Lý Phong.
Hơn nữa, những người này đều đồng loạt nhắn: "Cảm ơn anh rể!"
"Ôi, anh rể này đẹp trai quá".
"Thật tuyệt nếu mình có một người anh rể như thế này!"
"Mà này, anh rể trông đẹp trai quá, chắc chị gái cũng rất xinh đẹp".
“Mau cho chúng tôi xem chị gái của cậu đi!”
Hứa Hạo Nhiên cười đê tiện.
Cậu ta nói với đám fans đang tò mò của mình.
"Xin lỗi, chủ đề của chương trình hôm nay là phiêu lưu thám hiểm".
"Chứ không phải cho mấy cậu xem chị gái xinh đẹp tuyệt mỹ của tôi".
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên liền nhấc chân lên và vượt qua ngưỡng cửa bước vào từ đường.
Mà ngay khi Lý Phong đưa Hứa Mộc Tình và Tina bước vào.
Bên trong từ đường, giọng nói sang sảng của một chàng trai đột nhiên vang lên.
"A Di Đà Phật, bốn thí chủ không nên tiến vào".
"Các cô các cậu không phải người nơi này, xin mời ra ngoài".
Đang nói chuyện thì thấy một cậu bé khoảng mười bốn mười lăm tuổi bước ra.
Cậu này mở miệng ra nói đều là những câu cửa phật.
Tuy nhiên, cậu ta không mặc quần áo của nhà sư, thay vào đó là đội một chiếc mũ trên đầu.
Hơn nữa, phía sau lưng còn có một thứ được buộc lại bằng vải bố.
Nó trông giống như một thanh sắt.
Ngay khi Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy đối phương, cậu ta lập tức có hứng thú.
Cậu ta vội vàng bước tới, chĩa điện thoại vào người cậu trai trước mặt rồi cười nói.
"Ôi mọi người nhìn cậu này mà coi".
"Chưa phải người trưởng thành nhưng nói chuyển lại rất trưởng thành này".
"Mà này, bây giờ không lạnh, sao lại đội mũ?"
Trong lúc nói chuyện, Hứa Hạo Nhiên đưa tay ra, định cởi chiếc mũ trên đầu cậu trai ra.
Nhưng tốc độ của đối phương rất nhanh, trong nháy mắt đã tới trước mặt Lý Phong rồi.
Nhìn thoáng qua cậu ta cũng có thể biết Lý Phong chính là trụ cột của bốn người này.
Thế là một lần nữa cảnh cáo Lý Phong.
"Đêm nay ở đây sẽ rất nguy hiểm, các người mau đi đi".
"Nếu không lát nữa sẽ khiến mấy người bị thương đấy".
Khi cậu ta nói chuyện, Lý Phong phát hiện ra rằng đôi mắt của cậu ta sẽ vô tình nhìn về phía Hứa Mộc Tình và Tina bên cạnh.
Mặc dù đôi mắt của cậu ta trông rất sạch sẽ.
Tuy nhiên, cậu ta vẫn vô tình bị thu hút bởi vẻ đẹp của Hứa Mộc Tình và Tina.
Lý Phong lúc này đột nhiên duỗi tay ra.
Cậu bé cảm nhận thấy Lý Phong đã hành động rồi.
Nhưng một khắc trước khi anh ra tay.
Cái mũ đội trên đầu cậu ta được nhấc lên.
"Đậu má, hóa ra người anh em này thực sự là hòa thượng à!"
Hứa Hạo Nhiên như thể đã khám phá ra thế giới mới, vội vã chạy đến.
Cậu ta chĩa điện thoại về phía tiểu hòa thượng.
"Mọi người nhìn này, cậu ấy thực sự có vẻ có vết sẹo trên đầu này!"
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên đưa tay ra, định sờ đầu tiểu hòa thượng.
.