Buổi tối trời đen như mực, gió lớn vẫn không ngừng thổi, bóng dáng Vũ Thần cầm chai rượu trên tay lảo đảo đi trên đường nhìn không khỏi cảm thấy xót!
Anh đi được một lúc lại té nhào xuống đất, sau đó lại đứng dậy mà đi cố gắng đi tiếp. Quần áo nhếch nhác, không có một vỏ bọc cao sang như thường ngày nữa. Nơi mà anh hướng tới là Lí Cung Dương, anh rất muốn.. rất muốn có ai đó có thể lắng nghe được tâm sự trong lòng mình. Ngoài ba mẹ ra, anh chẳng thể nghĩ tới được ai khác nữa, họ giận anh cũng được, nhưng đừng rời bỏ đi.
- Chủ tịch anh say lắm rồi, tôi lái xe tới đưa anh về. _ Diêu Kì lái xe đến đây, vì khi nãy nhân viên ở Bullim gọi tới nói anh đã say lắm rồi nhưng họ không rõ rằng anh đã đi đâu. Vũ Thần nhìn qua người trợ lí của mình, sau đó dựa dẫm vào người anh ta, miệng mơ hồ nói ra:
- Nơi lạnh lẽo đó, không phải là nhà để tôi về! Chuyện tôi giao cho anh đã làm xong chưa. _ Nghe anh nói như vậy thì Diêu Kì ngớ người ra, anh có giao việc cho anh ta làm hay sao? Suốt ngày chỉ có làm bạn với rượu thôi mà, kì lạ vậy.
- Chủ tịch, anh có giao việc cho tôi sao.
- Kiếm phu nhân... chuyện quan trọng như vậy làm sao cậu lại quên được hả.
Âu Dương Vũ Thần gào lên vô thức, rõ ràng anh đã giao việc này cho Diêu Kì.
Diêu Kì lúc này mới ngẩn ra thì ra bên trong thâm tâm và tiềm thức chủ tịch, vẫn không chấp nhận được việc, Uyển Đình qua đời. Trong lòng cảm thấy xót xa đến lạ, anh ta muốn nói ra vài điều, nhưng lại không thể nào có can đảm...
- Sao lần này, cô ấy lại đi lâu như vậy? Mấy người thật vô dụng, đã hai tháng rồi, mau mở rộng tìm kiếm đi chứ. Tôi nhớ vợ tôi lắm rồi! _ Vũ Thần lại cầm chai rượu lên uống cạn trong một hơi, xong thì không ngừng nói rằng tiến độ làm việc của mọi người chậm đi nhiều rồi. Diêu Kì không biết phải nói gì hay làm gì vào thời khắc này cả. Chỉ thấy.. mắt mình hơi cay cổ họng thì cứng đờ.
Làm sao đây chứ? Diêu Kì nhìn người đàn ông trước mặt, người đã từng làm cho anh ta cảm giác sợ sệt.. tôn sùng ở quá khứ. Người đã từng ngạo mạn nói rằng tôi sẽ không bao giờ yêu Cố Uyển Đình? Cuối cùng chỉ còn lại sự hối hận sâu đậm trong lòng vẫn không thể qua nỗi cửa ải tình yêu. Đau đớn hơn, chủ tịch phát hiện mình yêu cô ấy, thì mọi thứ giờ đây có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Nói như vậy có đúng không?!
- Chủ tịch, phu nhân mất rồi. Ngài làm ơn đừng dằn vặt bản thân như vậy đi!
Nghe câu nói đó, Vũ Thần im lặng một lúc rồi lắc đầu kịch liệt căn bản không muốn tin vào lời mà Diêu Kì nói xong.
- Cậu điên sao? Uyển Đình chỉ giận dỗi tôi một chút thôi, nên muốn chơi trốn tìm với tôi. Là các người vô dụng, mãi chẳng tìm ra chỗ cô ấy đang trốn mà?
Nhìn người đàn ông này trước mặt, thì Diêu Kì cũng bất lực rồi. Tại sao lại thế này tại sao lại cố chấp đến như vậy hả.
- Ngày hôm đó, anh chỉ được chọn một người duy nhất cùng anh rời khỏi.. và người đó là Liễu Địch Uyên. Sau đó thì căn nhà hoang phát nổ thì chết hết rồi anh nhớ chứ? Phu nhân cũng ở trong.
Để nói ra được câu này, Diêu Kì thật là phải hạ quyết tâm rất nhiều? Vì cậu là một trong những người biết rõ anh đã đau lòng, đã hối hận đến nhường nào.
- Ừ nhỉ? Tôi nhớ rồi... Là tôi đã không cứu cô ấy. Cô ấy còn nói hận tôi, nhiều lắm. Bởi vì tôi không nghĩ đến, lần này đã đạt đến giới hạn của cô ấy rồi, càng không nghĩ đến.. Cô ấy đi lâu như vậy, không phải một tháng hai một năm gì cả, mà là cả một đời. _ Anh nói mà đau đến lạ thường, cười lên điên dại giống như một người mất trí. Khóc để che đi những giọt nước mắt này, che khuất đi nỗi nhớ cô da diết, và che khuất đi thứ làm anh hối hận không thôi! Nhưng... anh là người rõ nhất là anh không thể.
- -----------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
Truyện convert hay : Luật Chính Kiều Thê: Mặc Thiếu, Ngươi Bị Bắt!