Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giang Nhược Kiều cũng biết lời mình nói không xác đáng cho lắm.

Dù gì thì Lục Dĩ Thành cũng là nam sinh mà.

Cái đề tài này lướt qua được thì cứ lướt, cô lại hỏi: “Cậu còn nhớ ID trong game của cô gái đó chứ?”

Dù là câu hỏi nhưng ngữ khí lại mang tính khẳng định. Trí nhớ của Lục Dĩ Thành cực kỳ tốt, cô từng nghe Tưởng Diên khen Lục Dĩ Thành hết nước hết cái không dưới một lần, gì mà Lục Dĩ Thành là người chăm chỉ nhất khoa họ, trí nhớ của Lục Dĩ Thành tốt đến thần kỳ…

Lục Dĩ Thành trầm mặc vài giây rồi gật đầu.

Chuyện mới xảy ra tối hôm qua, anh không thể không nhớ, hơn nữa, chuyện này còn nhạy cảm như vậy cơ mà.

“Tên gì?”

Lục Dĩ Thành hỏi ngược lại: “Cậu muốn làm gì?”

Giang Nhược Kiều đáp: “Không làm gì cả, chỉ muốn biết mà thôi.”

Hai người đứng đối diện nhau, Lục Dĩ Thành cầm chai nước suối trong tay, một lát sau, anh khẽ nói: “Là sao không phải trăng.”

Giang Nhược Kiều: “…?”

“Tôi chỉ nói một lần, không nói lần hai.”

Giang Nhược Kiều đã nhớ kỹ. Vừa hay là cô cũng nổi danh bởi trí nhớ tốt.

Nhìn phản ứng hiện giờ của Lục Dĩ Thành, chắc chắn là còn điều gì đó mà cô chưa biết: “Còn gì nữa không?”

Lục Dĩ Thành: “Không có.”

Giang Nhược Kiều nhẹ nhếch khóe môi: “Cậu biết đấy, cậu không giỏi nói dối.”

Chỉ liếc mắt một cái mà đã nhìn thấu mọi chuyện.

Chỉ có điều, người như thế này, nếu cố ý muốn nói dối thì e là cả thế giới này chẳng ai nhận ra được cả!

“Thôi bỏ đi, không ép cậu nữa.” Giang Nhược Kiều bỏ qua cho anh. Cô biết anh cũng có chỗ khó nói của anh, dù sao thì cái tên “cặn bã” quen em gái mưa kia cũng là bạn bè tốt của anh. Anh có thể nói những điều này với cô, có lẽ cùng nhờ vào cái danh “mẹ Lục Tư Nghiên” của cô.

Không thể không nói, lúc Lục Dĩ Thành nghe được câu “thôi bỏ đi” này, anh đã nhẹ nhàng thở phào một hơi, cảm giác như vừa được ban ân đặc xá.

Đương nhiên, chính anh cũng cảm thấy kỳ lạ.

Giang Nhược Kiều trong lời kể của mọi người là kiểu người rất biết cách đoán ý người khác, tính cách còn ôn hòa biết săn sóc. Tưởng Diên cũng nói về điểm này của cô rất nhiều lần.

Nhưng trong mấy ngày tiếp xúc với cô, Lục Dĩ Thành cảm thấy, mấy từ đó mà dùng trên người cô thì có gì đó hơi không hợp lắm.

Giang Nhược Kiều nghiêng người đi vào trong, nói: “Lục Tư Nghiên, có thể ra đây rồi.”

Cậu bạn nhỏ Lục Tư Nghiên đeo cái cặp đã xẹp lép chạy vèo ra cửa, không chút luyến lưu dù chỉ là một phút giây.

“Về đi nhé.” Giang Nhược Kiều nói: “Mai gặp lại.”

Lục Tư Nghiên lắc lắc tay: “Tạm biệt ~”

Giang Nhược Kiều nhìn hộp nhang muỗi trong tay, lại hỏi: “Lục Dĩ Thành, cái này bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu.”

Lục Dĩ Thành rất muốn nói, chỉ có mấy chục tệ thôi, cậu đưa hay không đưa cũng được, nhưng nhớ tới quan hệ hiện giờ của bọn họ, anh lại cảm thấy tính toán sòng phẳng với nhau vẫn tốt hơn, anh lấy hóa đơn trong túi ra đưa cho cô: “Tiền mặt hay là Weibo?”

Giang Nhược Kiều: “Tạo mã QR cho tôi đi.”

Về mặt này, Lục Dĩ Thành làm khá tốt.

Chuyện nào ra chuyện đó thì người ta mới không thấy ngại ngùng. Nếu đổi lại thành người nam sinh nào khác, nhất định sẽ nói “Thôi bỏ đi, coi như tôi trả giúp cậu thôi” nhưng Giang Nhược Kiều thực sự không thích như vậy, không phải bạn trai mà cũng chẳng phải đối tượng mập mờ, cô không cần người khác phải trả giúp cô một món đồ mấy chục tệ thế này này, cô thiếu mấy chục tệ này chắc, rồi có khi lại bị người ta vịn vào cái cớ này mà nói “Tôi trả giúp cậu, tức là cậu đã đồng ý đi ăn tối với tôi rồi đấy”.

Lục Dĩ Thành lấy điện thoại di động ra, sau một số thao tác, anh đưa màn hình về phía cô.

Giang Nhược Kiều quét mã QR.

Bấy giờ Lục Tư Nghiên mới chú ý tới quả dưa rất to mà bố nhóc đang cầm, nhóc ngạc nhiên thốt lên: “Quả dưa hấu này lớn quá đi mất!”

“Ừ, phụ huynh học sinh cho.” Lục Dĩ Thành vừa cúi đầu nhìn thông báo xác nhận đã nhận chuyển khoản trên điện thoại vừa trả lời nhóc.

Lục Tư Nghiên thuận miệng nói: “Cho Tiểu Kiều một nửa đi!! Mẹ thích ăn dưa hấu lắm luôn đó!”

Giang Nhược Kiều: “…”

“Mẹ không thích.”

“Mỗi lần nhà mình mua dưa hấu, bố đều giành miếng ngon nhất ở chính giữa cho mẹ, rõ ràng là mẹ rất thích ăn dưa hấu mà.” Lục Tư Nghiên nói.

Lục Dĩ Thành: “…”

Sụp đổ.

Hoàn toàn sụp đổ rồi.

Trong lời nói của Lục Tư Nghiên, anh cứ cảm thấy đó không phải là anh.

Nói thực thì cậu nhóc này không thường nhắc về chuyện trong tương lai, Lục Dĩ Thành cũng không cố dò hỏi, còn Giang Nhược Kiều cũng không muốn hiểu thêm về đời sống tình cảm của hai vợ chồng, cho nên, bỗng dưng bây giờ Lục Tư Nghiên nhắc đến chuyện này trước mặt hai người họ, Lục Dĩ Thành và Giang Nhược Kiều đều thấy hơi xấu hổ.

Vì họ của bây giờ còn rất xa lạ với nhau, quan hệ thì càng thêm vi diệu.

“Đi thôi.” Lục Dĩ Thành nắm tay Lục Tư Nghiên, nói lời tạm biệt với Giang Nhược Kiều.

Giang Nhược Kiều: “Ừ!”

Đi mau đi!

Sau khi thấy hai bố con vào thang máy, Giang Nhược Kiều nhanh tay đóng cửa lại.

Ở bên kia, Lục Dĩ Thành dẫn theo Lục Tư Nghiên ra khỏi thang máy, sau khi ra khỏi khu nhà trọ, Lục Dĩ Thành tìm một bóng cây, vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: “Việc hôm nay, có phải con cố ý nói cho cô ấy biết?”

Tuổi còn nhỏ mà đã tinh ranh thế này rồi.

Rốt cuộc thằng nhóc này có phải là con anh không vậy?

Lục Tư Nghiên cũng rất nghiêm túc nói: “Mấy chuyện hôm qua mọi người nói trong game con nghe thấy cả rồi!”

Người lớn luôn cho rằng trẻ nhỏ không hiểu chuyện.

Nhưng trẻ con cũng là người cơ mà.

Trên thế giới này không có loài sinh vật nào nhạy cảm với cảm xúc chân thật hơn con nít cả.

Huống hồ chi, Lục Tư Nghiên ở trong tương lai đã được nhận định là có chỉ số IQ cao.

“Hôm qua, lúc chú ấy bảo chị đó là em chú ấy, ngữ điệu của hai chú còn lại nghe hơi khác khác rồi!” Lục Tư Nghiên nói: “Cả bố cũng thế, vẻ mặt của bố lúc đó trông như có việc gì đó không đúng lắm, đó chẳng phải chuyện gì tốt lành cả, con biết mà!”

Vì sao không phải là chuyện tốt, nhóc không biết nữa, nhóc chỉ cảm thấy điều này không tốt mà thôi.

“Thế nên hôm nay con mới nói với mẹ chuyện này?”

Lục Tư Nghiên cũng là một cậu bé rất thành thật: “Vốn dĩ con cũng quên chuyện này rồi nhưng mẹ lại nói chuyện video với chú đó, con nhận ra giọng nói của chú ấy.”

“Vậy sao con lại phải nói với mẹ? Con có biết hai người họ có quan hệ gì với nhau không?”

Lục Tư Nghiên đưa đôi bàn tay mập mạp che tai lại: “Con không nghe, con không muốn biết.”

Nụ cười trên mặt Lục Dĩ Thành chợt lóe lên rồi lại biến mất, sau đó anh ngồi xổm xuống, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Tư Nghiên, con làm vậy là không đúng. Bố hy vọng con sẽ trở thành một cậu bé chính trực và thành thật, loại chuyện mách lẻo sau lưng người khác như thế này là việc không nên làm.”

“Sai ở đâu ạ?” Lục Tư Nghiên cau mày: “Là mẹ con mà! Người khác lừa mẹ con, con biết chuyện này nhưng lại không được nói cho mẹ biết ư?”

Lục Dĩ Thành cứng họng rồi.

Anh phát hiện, cậu nhóc này rất có chủ kiến.

Người lớn bảo nhóc làm sai rồi, nói với nhóc không được làm loại hành động này, nhóc còn biết cách dựa vào lý lẽ để đáp trả lại, hơn nữa, góc độ nhìn nhận vấn đề của nhóc thật sự không có gì sai cả.

“Người khác có thể lừa mẹ nhưng con không thể.” Lục Tư Nghiên nói: “Mẹ là mẹ của con, mẹ của con mà.”

Ý của Lục Tư Nghiên rất rõ ràng.

Giang Nhược Kiều là người mẹ thân thương nhất của nhóc, nếu nhóc không biết mẹ bị người ta lừa thì coi như thôi, biết mà không nói, nhóc còn không biết ngượng ngùng mà tự nhận mình là đứa con trai bảo bối của mẹ à?

Lục Dĩ Thành nhìn nhóc chằm chằm: “Vậy nên, con biết họ có quan hệ gì với nhau?”

Lục Tư Nghiên không đáp.

“Tư Nghiên, xem như chuyện này dừng lại ở đây.” Lục Dĩ Thành nói: “Sau này có gặp phải chuyện gì khác cũng không được như vậy, hành động này là đúng hay sai còn phải xem mục đích của con là gì. Nếu con vì không muốn người khác lừa gạt, làm tổn thương tới mẹ con thì bố sẽ xin lỗi con, là bố trách nhầm con rồi, nhưng nếu con cố ý muốn phá hoại quan hệ giữa họ thì… Bố hoàn toàn không tán thành hành vi đó, vì sao ư, là vì con không biết rõ tường tận vấn đề.”

Lục Tư Nghiên đưa bốn ngón tay ra: “Con không muốn mẹ bị lừa nhiều nhiêu đây này.”

Sau đó lại đưa ngón tay út ra, dùng hành động ám chỉ một đoạn rất ngắn trên đầu ngón tay út: “Không muốn họ ở cùng nhau có một chút này thôi.”

“Tốt, vậy bố sai rồi, bố xin lỗi con.” Lục Dĩ Thành sờ đầu nhóc: “Chỉ là, ở đây đã lâu rồi nên chắc là con cũng hiểu, đây vốn không phải là nơi mà con nên xuất hiện, bởi vì ở thời điểm hiện tại, bố và cô ấy không có chút quan hệ nào với nhau cả, dù có dựa theo vòng thời gian mà con nói tới thì phải sáu bảy năm sau bố và cô ấy mới có con, nhưng bây giờ, bố và cô ấy đều có cuộc sống riêng của mình, không thể vì sự xuất hiện trước thời hạn của con mà bố mẹ phải ở cùng nhau, cũng không thể vì điều này mà con cho rằng bây giờ mẹ có quen với ai cũng là sai. Hiểu chưa?”

“Bố mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt, nhưng bố mẹ sẽ không vì con mà thay đổi quỹ đạo cuộc sống của mình. Dù cô ấy có quen ai đi chăng nữa, cô ấy mãi mãi là mẹ của con, quan hệ giữa con và mẹ sẽ không thay đổi thế nên con không cần phải lo lắng.”

Lục Tư Nghiên cái hiểu cái không.

Mặc dù nhóc thông minh hơn các bạn đồng trang lứa nhưng nhóc vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhóc có chủ kiến của riêng mình, có tâm tư riêng nhưng nhóc hiểu, bố nhóc nói đúng.

“À.” Biết thì biết nhưng nhóc vẫn cố chấp không nói năng gì.

Hai bố con lại bước ra ngoài, lúc đi tới cửa, Lục Tư Nghiên đột nhiên nói: “Chỉ có điều, sau này con sẽ không giúp bất cứ ai lừa dối mẹ, bao gồm cả bố!”

Lục Dĩ Thành cười: “Được, được, được, bố biết rồi.”

“Nhưng lỡ như người đó thật sự muốn lừa mẹ thì phải làm sao?” Lục Tư Nghiên hỏi.

Lục Dĩ Thành: “Chẳng phải con đã nói rồi sao, sẽ không giúp bất cứ ai lừa gạt mẹ.”

“Nhưng mà…” Lục Tư Nghiên cào cào tóc: “Bố thì sao?”

Lục Dĩ Thành cười cười mà không nói gì.

Vừa hay bấy giờ có một cậu trai trẻ đi ngang qua họ, cậu trai trẻ đó đang cúi đầu chăm chú chơi game. Bộ não rối như mớ bòng bong của Lục Tư Nghiên mới tạm tỉnh táo lại, nhóc vừa nhớ ra một chuyện rất quan trọng!

Khi còn trẻ bố bộn bề công việc, bận bịu chuyện học hành còn phải tranh thủ nấu cơm cho nhóc nữa, mấy ngày trước hoàn toàn không chơi game bao giờ nhưng sáng sớm hôm nay, buổi trưa hôm nay, dù có đang đứng trong bếp nấu cơm thì bố cũng lôi điện thoại ra chơi game!

Rõ ràng là bố không thích chơi, mà bố cũng không có thời gian chơi game.

Lục Tư Nghiên chợt ngộ ra rằng: Thì ra bố cũng rất quan tâm đến chuyện này! Nhóc đã nói mà, cho tới bây giờ bố luôn đặt những việc có liên quan đến mẹ lên vị trí ưu tiên hàng đầu ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio