Tưởng Diên lúc nào cũng bi bạn bè của Giang Nhược Kiều trêu chọc là “bạn trai trung khuyển” [].
[] Trung khuyển: từ này thường được dùng để chỉ người si tình, cưng chiều người yêu hết mức, hết lòng vì người mình yêu, chung thủy tuyệt đối.
Quả thật là anh ta rất nghe lời Giang Nhược Kiều. Giang Nhược Kiều nói không cần anh ta phải mua túi xách, anh ta đồng ý nên sau khi xem vòng bạn bè thì lại chủ động đến gõ cửa phòng Lâm Khả Tinh.
Lâm Hiểu Tinh thần sắc uể oải, nhìn thấy anh ta đến thì chỉ trong chốc lát, đôi mắt lại sáng ngời.
Chỉ tiếc là chút biến hóa cực kỳ nhỏ nhoi này của Lâm Hiểu Tinh không được Tưởng Diên để mắt tới, anh ta đi thẳng vào chủ đề chính: “Thật ngại quá, Khả Tinh. Phiền em nói với bạn của em một tiếng, chiếc túi đó anh không mua nữa. Anh thành thật xin lỗi, nếu như bạn của em có muốn bồi thường thì anh rất sẵn lòng.”
Hồn phách Lâm Khả Tinh như thăng lên mấy tầng mây, cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía anh ta và hỏi: “Sao anh lại không mua nữa? Là chị ấy không thích màu đó sao?”
Tưởng Diên lắc đầu, khuôn mặt tình ý nồng đượm, anh ta nói: “Không phải vậy. Cô ấy mắng anh tiêu xài hoang phí, nếu anh thật sự đưa chiếc túi cho cô ấy thì có khác nào chọc tức cô ấy đâu.”
“Chị ấy bị sao vậy chứ?” Lâm Khả Tinh tỏ vẻ khó hiểu, mà trong sự khó hiểu đó còn xen lẫn chán nản và ganh tỵ: “Anh nỗ lực kiếm tiền để mua quà cho chị ấy, thế mà chị ấy còn muốn làm loạn với anh ư?”
Tưởng Diên bật cười, sửa lại lời nói của cô ấy: “Em xem, em đúng là không hiểu gì mà, cô ấy đang xót cho anh đó.”
Lâm Khả Tinh thoáng giật mình.
“Cô ấy nói chúng ta là sinh viên, tiền sinh hoạt vẫn còn phụ thuộc vào bố mẹ nên dù anh tự mình kiếm tiền để mua quà cho cô ấy thì cô ấy vẫn không thể vui nổi.” Trong mắt, trong tim của Tưởng Diên chỉ toàn là hình bóng Giang Nhược Kiều. “Cô ấy là người con gái vô cùng tốt bụng, cô ấy nói mình không coi trọng những món đồ đó. Khả Tinh à, anh nghĩ kỹ rồi, hiện giờ anh không có khả năng, chỉ muốn mua một cái túi xách cho cô ấy thôi mà cũng phải chạy vạy khắp nơi, thật sự là không đáng chút nào.”
Hà cớ gì phải “thùng rỗng kêu to”?
Anh ta còn có tương lai ở phía trước, anh ta và Giang Nhược Kiều vẫn còn tương lai kia mà.
Không việc gì phải vội vàng cả.
Lâm Khả Tinh cảm nhận được sự bất lực đang xâm chiếm cõi lòng mình, đôi chân của cô ấy như chẳng còn sức lực nữa, cả người tựa lên cánh cửa, đôi môi mấp máy: “Được ạ, vậy em sẽ nói lại với bạn em.”
“Cảm ơn em.” Bấy giờ Tưởng Diên mới để ý thấy sắc mặt của cô ấy không được tốt cho lắm, anh ta bèn hỏi: “Khả Tinh, có phải em không khỏe không? Sắc mặt của em không được tốt lắm.”
Lâm Khả Tinh chỉ cười rồi đáp: “Không, em không sao, chắc là do em đi ngoài trời nóng cả ngày. Em ngủ một giấc là ổn thôi.”
Tưởng Diên “ừm” một tiếng: “Vậy thì tốt.”
Anh ta đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi nói: “Cũng không còn sớm nữa, anh còn có chút việc, anh đi trước đây.”
“Dạ, anh Tưởng Diên ngủ ngon.”
Tưởng Diên xoay người bước xuống tầng dưới.
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng anh ta nữa, Lâm Khả Tinh mới đóng cửa phòng lại. Cô ấy bất lực dựa vào cánh cửa phòng, cả người từ từ trượt xuôi rồi ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối, bắt đầu cất tiếng khóc nức nở.
Khó chịu vô cùng.
Lúc bắt đầu thích Tưởng Diên, cô ấy vẫn còn quá nhỏ, cũng không có ai nói cho cô ấy biết rằng, thích một người không thích mình lại đau khổ đến nhường này.
Nửa đêm, Lâm Khả Tinh lăn lộn trên giường mãi mà vẫn không ngủ được nên đành ngồi dậy đi xuống tầng.
Lúc cô ấy rót nước uống lại trùng hợp đụng mặt mẹ Tưởng.
Mẹ Tưởng trong bộ đồ ngủ, thấy cô ấy còn chưa đi ngủ thì bước tới, bà đưa tay xoa nhẹ mái tóc của cô ấy mà hỏi: “Khả Tinh, sao khuya rồi mà cháu còn chưa ngủ nữa? Cháu có tâm sự gì sao?”
Hốc mắt Lâm Khả Tinh đỏ ửng, cụp mắt xuống rồi lắc đầu.
“Nếu cháu không thấy ngại thì nói cho dì nghe, có được không?” Mẹ Tưởng nắm tay Lâm Khả Tinh đi ra bên ngoài biệt thự.
Không khí của hòn đảo này đúng là rất chiều lòng người, ban ngày nóng nực, ban đêm gió mát hiu hiu, cực kỳ sảng khoái.
Bấy giờ mọi người đều đang say giấc nồng.
Lâm Khả Tinh ngồi tựa vào vai mẹ Tưởng, mẹ Tưởng trước giờ vẫn luôn luôn là một người hiền lành, dịu dàng lại còn rất kiên nhẫn. Cứ ngồi như vậy cả mười phút, cuối cùng Lâm Khả Tinh cũng không nhịn được nữa, cô ấy lên tiếng: “Dì ơi, cháu có một người bạn, cô ấy thích một người đã rất nhiều năm mà bây giờ người đó đã có bạn gái. Cô ấy không biết nên làm thế nào, cô ấy rất muốn buông bỏ nhưng khó khăn quá.”
Mẹ Tưởng vỗ nhẹ vào tay như muốn trấn an cô ấy, giọng nói dịu dàng, bao dung: “Người bạn của cháu chắc là cũng trạc tuổi cháu nhỉ, chỉ mới mười tám tuổi, còn rất trẻ mà. Tuổi trẻ chứa đựng muôn vàn khả năng. Nếu như cháu muốn hỏi bây giờ phải làm thế nào, dì chỉ có thể đứng ở góc độ của người từng trải mà nói rằng, tự lắng nghe trái tim mình. Nếu như không thích thì sẽ buông bỏ được, nếu như vẫn còn thích người đó thì cũng không cần phải ép buộc bản thân nữa. Vài năm sau nhìn lại, đoạn quá khứ từng khiến bản thân đớn đau này có khi lại trở thành một hồi ức vô cùng quý báu.”
Lâm Khả Tinh ngạc nhiên hỏi: “Lẽ nào chỉ có thể là hồi ức thôi ạ?”
“Trước khác sau khác.” Mẹ Tưởng bật cười: “Người mà bạn của cháu thích hẳn là cũng còn trẻ, đến cuối cùng, có không biết bao nhiêu người là bạn đời mà không phải là mối tình đầu. Đời người giống như một chuyến tàu, có người sẽ chỉ đồng hành với cháu trên một đoạn đường, đến ga kế tiếp, họ hoàn toàn có thể xuống tàu. Có lẽ người bạn của cháu sẽ ở bên cạnh người đó đến cùng, nhưng như vậy thì không tốt chút nào. Các cháu đều còn rất trẻ, vẫn là câu nói đó, khả năng của tuổi trẻ là vô hạn.”
Có thể là vì mẹ Tưởng quá đỗi dịu dàng, cũng có thể là do lời nói của bà có ma lực nên đã thổi bay những muộn phiền trước đây của Lâm Khả Tinh.
Đúng rồi, cô ấy và Tưởng Diên vẫn còn rất trẻ kia mà.
Cô ấy sẽ đứng yên ở đây, sẽ không đến quấy rầy anh ta và bạn gái, đợi cho đến một ngày chính bản thân cô ấy có thể buông bỏ được anh ta.
Nhưng, ở một nơi sâu thẳm trong đáy lòng, dường như chính cô ấy cũng đang phát ra một thanh âm thần bí: Có lẽ sẽ có một ngày bạn gái của anh dừng chân ở ga tàu kế tiếp.
Nhìn thấy Lâm Khả Tinh đã vui vẻ trở lại, mẹ Tưởng cũng cảm thấy vui mừng.
…
Sáng sớm hôm sau, Lục Dĩ Thành phá lệ đưa Lục Tư Nghiên ra ngoài ăn sáng.
Chuyển nhà là chuyện phải lên kế hoạch, Lục Dĩ Thành dự định sẽ mua một vài cái túi xách để đựng hành lý. Bản tính vốn có của Lục Dĩ Thành là tiết kiệm, bữa sáng của anh chỉ là một bát mì nước giá vài tệ. Lục Tư Nghiên không hổ danh là công tử ngậm thìa vàng, bữa ăn sáng của nhóc có tiêu chuẩn rất cao. Đầu tiên là vào cửa hàng tiện lợi mua một chai sữa tươi đắt tiền nhất, kế đó nhóc muốn ăn thịt xông khói, trứng, jambon, còn có món bánh cuốn tôm nõn thượng hạng nữa. Vậy mà đến lúc ăn bánh cuốn, nhìn thấy người bạn nhỏ cùng bàn ăn bánh quẩy cậu nhóc lại thèm thuồng, đưa cặp mắt phát sáng như đèn pha nhìn về phía Lục Dĩ Thành, ý tứ vô cùng rõ ràng.
Lục Dĩ Thành: “…”
Được rồi.
Nghĩ cho cùng thì một bữa ăn sáng có thể so sánh với một bộ đồ chơi lego à?
Cứ mua thôi.
Lục Tư Nghiên nhìn gì cũng muốn ăn nhưng mua rồi ăn cũng không hết, cuối cùng thì tất cả những phần thừa lại đều vào bụng của Lục Dĩ Thành. Bữa ăn này là bữa ăn no nê nhất từ trước đến giờ của Lục Dĩ Thành.
Lục Dĩ Thành đã quen với việc đến chợ lớn để mua vật dùng hàng ngày, giá cả ở đây nhìn chung vẫn rẻ hơn so với siêu thị.
Sau một hồi chọn lựa anh cũng đã mua được những thứ mình cần với giá cả phải chăng, lúc chuẩn bị đi về, anh chợt nhìn thấy những đôi dép nữ trên một quầy hàng.
Vài ngày nữa sẽ có khách thuê đến xem nhà, anh đã nói với Giang Nhược Kiều nếu lúc đó cô có thời gian thì đến giúp anh tiếp khách thuê nhà.
Về tình về lý, anh nên chuẩn bị cho cô một đôi dép đi trong nhà.
Lục Dĩ Thành nắm tay Lục Tư Nghiên len qua vài người để đi tới quầy hàng kia.
Anh vẫn theo thói quen bình thường lướt nhìn tem giá. Muốn chọn một đôi dép tiết kiệm nhất thì giá cả là điều anh đặt lên hàng đầu.
Lục Tư Nghiên thật sự rất thông minh, nhóc nhìn thấy bố mình đang cầm hai đôi dép ngắm tới ngắm lui, so sánh rất cẩn thận.
Nhóc bèn cất giọng nói trong trẻo của mình hỏi bà chủ: “Chị ơi, hai đôi này giá bao nhiêu ạ?”
Bà chủ quầy hàng là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, nhìn thấy một cậu nhóc mũm mĩm đáng yêu lại còn gọi mình là chị, lòng như nở hoa mà đáp: “Nếu là người khác mua thì chị bán hai mươi lăm, còn nếu là em thì chị bán hai mươi thôi.”
Lục Tư Nghiên phản đối: “Không được đâu, rẻ quá rồi!”
Bà chủ: “?”
Lục Tư Nghiên hiên ngang nói với bà chủ: “Chị ơi, em muốn mua đôi dép đắt nhất quầy hàng cơ!”
Chỉ cần đưa nó bọn em thôi chị à!
Lục Dĩ Thành: “?”
Không xong rồi.
Lục Dĩ Thành lập tức ngăn Lục Tư Nghiên lại: “Bố trả tiền hay con trả tiền đây?”
Lục Tư Nghiên nhíu mày, nói: “Hai đôi dép mà bố chọn xấu quá đi mất.”
Bà chủ: “?”
Lục Tư Nghiên rất quyết đoán mà quay sang nói với bà chủ: “Chị ơi, không phải em chê hai bọn chúng xấu đâu, mà là do chúng không hợp với mẹ của em.”
Cuối cùng bà chủ cũng ngộ ra vấn đề: “Em trai à, em thật là hiếu thảo đó.”
Lục Dĩ Thành lên tiếng nhắc nhở: “Lục Tư Nghiên, bố là người trả tiền đó.”
“Con biết mà.” Lục Tư Nghiên nghiêm túc nói tiếp: “Dù gì thì mua cho mẹ cũng phải là đồ tốt nhất, cùng lắm thì con ăn ít lại một chút thôi. Cuối tuần này con sẽ không uống sữa buổi sáng, tiết kiệm một chút tiền để mua cho mẹ một đôi dép lê tốt nhất.”
Lục Dĩ Thành: “…”
Cuối cùng, Lục Dĩ Thành vẫn không hề chấp nhận thỏa hiệp. Anh mặc kệ Lục Tư Nghiên phản đối, quyết định mua một đôi dép lê màu đỏ tươi. Lục Tư Nghiên chỉ nhìn đôi dép đó một lần đã không muốn nhìn nó lần thứ hai.
Lục Dĩ Thành vẫn cho rằng nên cân nhắc giá cả một chút.
Cuối cùng, đôi dép này chốt giá hai mươi lăm đồng.
Giá cả phải chăng là được, Lục Dĩ Thành đã xem xét kỹ càng về độ mềm cứng của nó, còn về kiểu dáng, liệu có đẹp hay không, nó hoàn toàn không phải là vấn đề khiến Lục Dĩ Thành bận tâm.
Chỉ là dép lê đi trong nhà thôi mà, vừa đẹp vừa thời trang để làm gì?
Lục Tư Nghiên hết biết nói gì.
Mua đồ cho mẹ phải là đồ tốt nhất, hoặc là đắt nhất, rõ ràng trước đây bố đều làm như vậy cơ mà.
Lục Tư Nghiên thở dài một hơi: “Làm đàn ông không được keo kiệt đâu bố ơi.”
Lục Dĩ Thành hoàn toàn không để ý tới nhóc.
Lục Tư Nghiên vẫn tiếp tục lẩm bẩm lầm bầm: “Hơn nữa là mẹ cũng không thích màu đỏ tươi này đâu.”
Nhóc cảm thấy đôi dép này thật sự rất quê mùa, cực kỳ quê mùa.
Thật tình là Lục Dĩ Thành không chịu nổi nữa, thằng bé này chỉ mới năm tuổi mà sao lại nói nhiều thế nhỉ? Cái gọi là “cơ sở hạ tầng quyết định cấu trúc thượng tầng” nghĩa là anh trả tiền cho nên mua đôi nào là do anh quyết định mới phải chứ.
Anh ngồi xuống, đối diện với Lục Tư Nghiên, hỏi: “Con có bạn thân nào không?”
Lục Tư Nghiên đáp: “Con có nhiều bạn lắm!”
“Con cho ví dụ xem.”
“Cao Tử Thu là bạn tốt của con, Tạ Vũ Trạch cũng là bạn tốt của con. Ba người bọn con cùng nhau chơi bóng rổ là lợi hại nhất.”
Lục Dĩ Thành gật đầu rồi nói: “Tốt lắm, bố cũng có bạn thân.”
Lục Tư Nghiên nhìn về phía anh.
“Bạn trai hiện tại của mẹ chính là bạn thân của bố.” Lục Dĩ Thành nói một câu như thế.
Cho nên anh không thể chấp nhận đề nghị của Lục Tư Nghiên, cho dù đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt như mua đôi dép lê này.
Mặc kệ là trong tương lai anh và Giang Nhược Kiều có quan hệ gì đi chăng nữa, thì ít nhất, lúc này đây, hai người họ vẫn nên duy trì một khoảng cách an toàn nhất định.
Bởi vì Lục Tư Nghiên nên hai người bọn họ không thể nào tránh được việc qua lại với nhau, nhưng chỉ nên dừng lại ở đó mà thôi. Lục Dĩ Thành tự nói với chính mình.
Lục Dĩ Thành nói xong thì lập tức đứng dậy, cầm túi hàng đã mua lên. Có thể là do túi hàng khá nặng nên tay anh hơi siết lại, để lộ những đường gân xanh trên mu bàn tay.
Lục Tư Nghiên nhìn anh một cách khó hiểu.
Nhóc không hiểu lời bố vừa nói, không hiểu chút nào cả.