Sau khi xảy ra chuyện đó, Lâm Khả Tinh quay về phòng mình.
Mọi thứ diễn ra quá đột ngột, không hòa hoãn lại một chút nào. Cô ta vừa thấy buồn phiền vừa thấy khó chịu, thứ cảm xúc mang tên vui vẻ, ngọt ngào vì được hôn Tưởng Diên cũng biến mất không còn tăm hơi. Cô ta trốn trong phòng, phản ứng đầu tiên là trốn tránh, không biết nên đối mặt với Tưởng Diên như thế nào. Cô ta sợ anh ta sẽ chất vấn mình tại sao lại làm vậy, cũng chẳng biết nên đối mặt với Giang Nhược Kiều ra sao, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của đối phương khiến cô ta sợ hãi vô cùng.
Cô ta nghe thấy động tĩnh dưới tầng, bèn di chuyển cơ thể đã chết lặng của mình đến bệ cửa sổ.
Cách một khoảng, cô ta không nghe rõ cuộc nói chuyện giữa bọn họ, mãi cho đến khi bạn thân Giang Nhược Kiều hét lên một câu…
“Không chia tay để giữ lại ăn mừng năm mới hay gì?”
Trong nháy mắt, thân mình cô ta chợt khựng lại.
Chia tay?
Trong mắt Lâm Khả Tinh tràn đầy nỗi kinh hoàng. Sao lại chia tay cơ chứ? Sao có thể chia tay cho được? Cô ta cảm nhận được nỗi bất an, khóe mắt bất tri bất giác đỏ ửng cả lên. Cô ta cảm thấy đều do bản thân mình cả, nếu cô ta không ghé qua chơi, nếu như cô ta không hồ đồ và chịu lên tiếng ngăn cản anh ta, vậy thì, vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ chẳng xảy ra.
Lâm Khả Tinh thích Tưởng Diên nhiều năm như thế, không ai hiểu rõ tình cảm và sự cố chấp mà Tưởng Diên dành cho Giang Nhược Kiều hơn cô ta.
Nếu Giang Nhược Kiều muốn chia tay thì anh ta phải làm sao giờ? Anh ta phải làm sao?
Giang Nhược Kiều ngồi lên xe rời đi, Lâm Khả Tinh càng hận bản thân mình hơn, hận đến mức giọt lệ trào dâng, cô ta cảm thấy mình quá tệ hại. Không giúp Tưởng Diên tỉnh táo lại thì cũng thôi đi, bây giờ cô ta còn đi phá hoại tình cảm của anh ta khiến anh ta phải đau lòng khổ sở! Cô ta thật đáng chết mà!!
Nếu như, nếu như cô ta biến mất thì tốt rồi.
Hai mắt Lâm Khả Tinh mịt mờ ngân ngấn lệ, lần đầu tiên cô ta thấy chán ghét bản thân đến thế.
Dưới tầng.
Sau khi Giang Nhược Kiều rời đi, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Bấy giờ Tưởng Diên không còn để ý đến việc tại sao Lục Dĩ Thành ngăn mình lại nữa. Anh ta đứng ngây ngốc một lúc lâu, sau đó mới giật mình tỉnh táo lại, lấy điện thoại ra để gọi cho cô nhưng lại phát hiện đầu dây bên kia đang bận. Ngón tay anh ta run rẩy gõ tin nhắn gửi cho cô, bên kia lại hiển thị anh ta không phải bạn bè của cô nữa.
Không nghi ngờ gì nữa, sau khi lên xe, Giang Nhược Kiều đã cho tất cả phương thức liên lạc của Tưởng Diên vào danh sách đen rồi.
Cô quyết tâm chia tay, tuyệt đối không muốn dính líu gì đến anh ta nữa.
Đây là lần đầu tiên Giang Nhược Kiều dứt khoát như vậy.
Tưởng Diên hoàn toàn cuống cuồng.
Cả thế giới như đang xoay vòng, anh ta lảo đảo một bước, suýt chút nữa đã ngã xuống. Anh ta mò mẫm chìa khóa xe trong túi quần, không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ ôm lòng quyết tâm phải lái xe đuổi theo cô.
Hành động của anh ta khiến những người khác giật mình.
Đỗ Vũ và Vương Kiếm Phong cũng xông tới ngăn anh ta lại.
Tưởng Diên vẫn đang giãy giụa: “Để tớ đuổi theo cô ấy, cô ấy vẫn chưa nghe tớ giải thích!”
Tình cảnh lúc đó hỗn loạn vô cùng, mấy người Vân Giai thì lạnh nhạt đứng bên cạnh nhìn. Lục Dĩ Thành không chịu được nữa, anh sải bước tiến lên kẹp anh ta lại, lạnh lùng nói: “Có phải cậu điên rồi không, lái xe ngay lúc này ư? Cậu có biết bản thân cậu đã uống nhiều bia thế nào không hả? Cậu muốn chết, chẳng có ai ngăn cản đâu, nhưng cậu lái xe như vậy rồi đụng phải người khác trên đường thì phải làm sao đây? Cậu có trách nhiệm với bản thân cũng như người khác một chút đi, được không hả?”
Say rượu lái xe không chỉ hại bản thân mình mà còn hại người khác nữa.
Chí ít, anh ta không được làm hại người khác.
Tưởng Diên mù quáng nhưng cũng á khẩu không trả lời lại được.
Ba người Vân Giai vô cùng kinh ngạc, đây đúng là lần đầu tiên họ thấy Lục Dĩ Thành phẫn nộ, cũng là lần đầu tiên trông thấy vẻ mặt này của anh.
Nhưng Lục Dĩ Thành nói đúng, Tưởng Diên uống nhiều rượu như vậy, với bộ dạng này, anh ta không thể lái xe được.
Tưởng Diên ngồi chồm hổm xuống, anh ta gãi đầu, xổ ra một câu th tục.
Đỗ Vũ thấy phiền não nhất.
Lúc đầu, cậu ấy chỉ muốn nhân cơ hội này để tỏ tình với Vân Giai, nhưng bây giờ sao mà tiếp tục được nữa đây? Tình cảnh hỗn loạn như thế này vốn không thích hợp chút nào, quan trọng hơn cả, là bây giờ Vân Giai có ấn tượng xấu không thể tả với bọn họ.
Chuyện gì thế này!!
Chuyện nói rõ thì không nói đi, lần này cậu ấy muốn đi thư giãn thoải mái, nào ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy!!
Tâm trạng của mọi người cũng tệ đi trông thấy.
Đỗ Vũ không hay giữ mồm giữ miệng, bây giờ nhìn thấy Tưởng Diên đang sa sút tinh thần, cậu ấy giận không có chỗ pht tiết nên khó chịu nói: “Sớm biết vậy, ai bảo anh dẫn người đó qua đây làm chi!”
Tưởng Diên thờ thẫn ngẩng đầu, anh ta đứng lên, siết chặt tay rồi đánh Đỗ Vũ. Không liên quan gì đến câu nói của Đỗ Vũ, chỉ là do Đỗ Vũ chọc vào anh ta mà thôi.
Đỗ Vũ vô duyên vô cớ bị ăn một cước nên lập tức nổi giận đùng đùng, cậu ấy bực mình mắng lớn: “Anh đừng tưởng bọn em không biết vừa nãy xảy ra chuyện gì, cho rằng tụi em không đoán ra chứ gì? Đừng coi em là kẻ ngốc, anh là thứ đàn ông gì vậy hả, bắt cá hai tay còn không tự biết à!”
Cậu ấy càng nói càng kích động, giơ tay chỉ về phía tầng hai: “Người nào đó đúng thật là, biết rõ người ta đã có bạn gái rồi mà còn không giữ khoảng cách gì cả, cũng đừng nên qua đây làm gì, tưởng người khác không thấy sao? Trước đây em không thèm nói thôi, hồi chơi game cũng vậy, còn bảo em gái cái gì chứ, anh lừa ai thế hả? Tưởng Diên, em nói với anh rồi, hôm nay Giang Nhược Kiều chia tay với anh đúng là đáng đời anh!!”
Những lời này như bóp nghẹn hơi thở của Tưởng Diên. Anh ta đã trở nên mù quáng, khuôn mặt căng cứng, trông rất rợn người.
Anh ta muốn đánh Đỗ Vũ, lần này là đánh thật.
Anh ta xem Đỗ Vũ như là kẻ thù của mình vậy.
Vương Kiếm Phong nghĩ bụng, như vậy không ổn chút nào, cậu chàng bèn xông lên ngăn Tưởng Diên lại. Nhưng lúc này đây, cơn phẫn nộ của Tưởng Diên đã chạm đến đỉnh điểm, không ai có thể ngăn cản được nữa. Vương Kiếm Phong rất khốn khổ, cậu ấy hô to gọi Lục Dĩ Thành: “Còn không mau đến ngăn lại, cậu muốn nhìn thấy cảnh đổ máu à?”
Bấy giờ Lục Dĩ Thành mới lao đến, giúp Vương Kiếm Phong cùng ngăn Tưởng Diên lại.
Đỗ Vũ vẫn còn ồn ào mặc kệ sống chết: “Em khinh, còn không cho người khác nói à? Vậy thì anh đừng làm ra cái chuyện đó! Tưởng Diên, hôm nay em đã nói rồi, anh với cô em gái kia đúng là có tư tình mà!”
Đỗ Vũ nhanh mồm nhanh miệng, lại là người nhỏ tuổi nhất ký túc xá, ba người kia cũng không tính toán gì với cậu ấy.
Lần này Đỗ Vũ đã thực sự tức giận, cậu ấy không hiểu, rõ ràng cậu ấy đã nói hết tất cả rồi cơ mà, nói tới nỗi miệng cũng muốn khô hết lại luôn, nhưng, tại sao Tưởng Diên lại không nghe lọt một câu nào vậy chứ?
Lục Dĩ Thành hét lớn một tiếng: “Được rồi!”
Anh quay đầu nhìn Đỗ Vũ, không cần nói cũng biết anh đang cảnh cáo: “Đỗ Vũ, cậu bớt cãi lại!”
Đỗ Vũ bị dọa nên đứng thẳng cả lưng, lúc này cậu ấy không còn kêu la gì nữa.
Người đang bực bội không hay lựa lời mà nói, câu nào cũng khó nghe cả, nhưng sao có thể kết thúc mối quan hệ như thế này được? Sở dĩ Đỗ Vũ tức giận đến thế, bọn họ đều biết nguyên nhân cả. Không chỉ do Tưởng Diên không nghe lời cậu ấy, mà hơn thế nữa, Giang Nhược Kiều có quan hệ cực tốt với bạn cùng phòng ký túc xá. Tưởng Diên làm vậy là đã đắc tội với các cô ấy, sau này không hận thù nhau là tốt lắm rồi, với tính cách của Vân Giai, cô ấy khó mà chấp nhận được tình cảm từ bạn thân của bạn trai cũ bạn mình.
Đỗ Vũ nhỏ tuổi hơn bọn họ, đây là lần đầu tiên cậu ấy thích một cô gái, cực kỳ nghiêm túc.
Lục Dĩ Thành nhìn Tưởng Diên với ánh mắt thâm trầm.
Tưởng Diên thả lỏng thân mình.
Mọi chuyện diễn ra phía dưới này, Lâm Khả Tinh đã chứng kiến hết tất cả. Cô ta sợ đến mức trốn phía sau rèm cửa, nước mắt liên tục tuôn rơi trên nền đất. Tất cả đều do cô ta mà ra, đều do cô ta cả. Cô ta thu dọn hành lý với đôi mắt đẫm lệ của mình, bây giờ cô ta phải rời khỏi đây thôi. Nhưng Lâm Khả Tinh không biết nên xử lý ra sao, trong đầu rất hỗn loạn, chỉ toàn là một mớ hỗn độn. Cô ta chỉ có thể nghĩ đến người thân của mình, bèn cuống cuồng cầm điện thoại lên, ngón tay dừng lại chỗ danh bạ di động. Cô ta lướt qua tên của mẹ mình rồi bấm vào dãy số điện thoại của mẹ Tưởng.
Đầu dây bên kia nhận cuộc gọi, giọng nói dịu dàng: “Khả Tinh à?”
Vừa nghe thấy giọng nói này, Lâm Khả Tinh không nhịn được nữa, cô ta khe khẽ khóc nức nở.
Lâm Khả Tinh hoảng sợ không thôi, cả người run lẩy bẩy, cô ta không biết sao mình lại biến thành người như vậy. Lời nói của Đỗ Vũ cũng đã lọt vào tai của Lâm Khả Tinh, tất cả mọi người đều khinh bỉ cô ta phải không, cô ta đã làm sai rồi phải không? Đúng vậy, anh ta đã có Giang Nhược Kiều rồi, sao cô ta vẫn còn muốn theo đuổi cơ chứ, sao lại đi đến phòng của anh ta, sao lại không phủ nhận khi anh ta nhận lầm người?
Quá tồi tệ.
Lâm Khả Tinh cứ khóc mãi, điều này khiến mẹ Tưởng lo lắng không thôi, bà không ngừng hỏi han nhưng cô ta không nói gì cả.
Một lúc sau, cô ta mới nghẹn ngào nói: “Dì à, cháu phải về nhà, cháu muốn trở về. Dì bảo tài xế tới đón cháu đi!!”
Mẹ Tưởng giật mình, có dự cảm chẳng lành nhưng vẫn dịu dàng trấn an cô ta: “Được, dì lập tức đến ngay đây, Khả Tinh, cháu đừng khóc.”
Sau khi cúp điện thoại, mẹ Tưởng thay quần áo, càng nghĩ bà ấy càng mong rằng bà Lâm không biết chuyện này.
Cũng không thể để người nhà họ Lâm biết được, bởi vì bà ấy cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Nếu như sau khi qua đó, bà Lâm giận cá chém thớt thì phải làm sao đây?
Bà ấy miễn cưỡng ổn định tinh thần của mình lại, vẻ mặt rất bình tĩnh. Bà ấy đi đến phòng sách của bà Lâm, vừa cười vừa nói: “Phu nhân, tôi muốn xin nghỉ, tạm thời tôi có chút việc cần xử lý nên sáng sớm ngày mai mới về được.”
Bà Lâm đang chuẩn bị cho bữa tiệc từ thiện, nghe vậy, bà bèn ngẩng đầu nhìn bà ấy: “Chuyện đó rất quan trọng sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”
Mẹ Tưởng dịu dàng đáp: “Không phải chuyện gì to tát, chỉ là bạn cũ của tôi nằm viện không ai chăm sóc nên tôi đi thăm một chút.”
Bà Lâm cảm thán: “Bà tốt bụng thật.” Bà không hỏi rõ chuyện này, dù sao thì bà vẫn còn rất nhiều việc bận. Lúc mẹ Tưởng rời đi, bà đột nhiên nói rằng: “Cũng không biết bên Khả Tinh ra sao nữa, tôi gọi điện thoại cho con bé nhưng nó không nhận.”
Mẹ Tưởng mỉm cười: “Đều là thanh niên cả rồi, có khi chơi cùng nhau vui quá nên không nhận điện thoại được.”
Bà Lâm cười: “Nói cũng đúng, nhưng mà có A Diên nên tôi cũng yên tâm rồi, có nó ở đó thì tôi không lo gì nữa.”
Mẹ Tưởng gật đầu: “Chắc chắn là vậy rồi, bạn gái A Diên cũng ở đó, nghe nói con bé rất biết cách chăm sóc người khác. A Diên đối xử với Khả Tinh như em gái của mình vậy, hai đứa nó sẽ chăm sóc Khả Tinh tốt thôi.”
Bà Lâm cảm thán: “Thế thì yên tâm rồi. Tính tình của Khả Tinh hơi hướng nội, không chịu nói gì với tôi cả, tôi hy vọng con bé nó hoạt bát hơn một chút.”
Hai người hàn huyên vài câu, sau đó mẹ Tưởng rời khỏi nhà họ Lâm, rời khỏi khu danh môn Hoa Phủ.
Bà ấy không gây chú ý với người nhà họ Lâm, cũng không gọi tài xế mà đón một chiếc taxi ven đường. Mẹ Tưởng trả giá gấp đôi nên tài xế mới đồng ý đi một chuyến.
Đường xá rộng rãi, chiếc xe Hummer mà Giang Nhược Kiều đang ngồi lướt qua một chiếc taxi.
Bên phía nông trại, ba người Vân Giai thấy chán ghét nên không muốn đối mặt với Tưởng Diên, bèn quay về phòng.
Trong vườn, khuôn mặt của Đỗ Vũ bị thương chảy máu, Vương Kiếm Phong mượn hòm thuốc từ chỗ ông chủ. Lúc đang bôi thuốc cho Đỗ Vũ, cậu ấy đau đến nỗi phải buông lời mắng nhiếc.
Tưởng Diên thì ngồi chồm hổm một bên, cứ mãi lặp lại những động tác máy móc, anh ta gọi điện cho Giang Nhược Kiều hết lần này đến lần khác.
Nhưng anh ta đã bị chặn.
Đôi mắt của Tưởng Diên như người vô hồn, lúc Lục Dĩ Thành đưa nước cho anh ta, anh ta mới mờ mịt ngẩng đầu, nói: “Sếp Lục, cô ấy không chịu nhận điện thoại của tớ, cô ấy chặn tớ rồi, cô ấy còn không thèm nghe tớ giải thích…”
Lục Dĩ Thành không nói gì.
Chuyện này… quá kịch tính, ngay cả anh cũng chẳng ngờ rằng chuyện tình cảm của Tưởng Diên và Giang Nhược Kiều lại kết thúc như thế này.
Tưởng Diên lẩm bẩm: “Sếp Lục, cho tớ mượn điện thoại của cậu đi.”
Anh ta muốn mượn điện thoại của Lục Dĩ Thành để gọi cho Giang Nhược Kiều, nhưng vừa mới dứt lời, anh ta đã vỗ trán mình, vẻ mặt khổ sở: “Xem tớ này, suýt thì tớ quên mất, cậu không có số điện thoại của cô ấy.”
Lục Dĩ Thành cảm thấy không thể chịu nổi nữa rồi.
Nhưng mọi chuyện đã hỗn loạn như thế này, anh đành phải khẽ lên tiếng, đáp: “Điện thoại tớ hết pin rồi.”
Không thể cho Tưởng Diên mượn được.