Nghe Lục Nguyên nói vậy, Tôn Thiên Cương sống lưng thẳng lên, ha ha, xem ra người này vẫn sợ thế lực sau lưng mình.
Lục Nguyên đùa hồ lô rượu trong tay, nói:
- Trên đầu ta có sư phụ, thế lực sau lưng ngươi đều là cửu đại kiếm tiên, nếu đánh giết thì chẳng phải là khiến yêu ma dưới đất được lợi. Cùng là ngũ đại tiên môn phải đoàn kết yêu thương.
Sống lưng Tôn Thiên Cương càng thẳng, bây giờ gã cảm thấy Lục Nguyên sẽ cung kính đưa gã ra cửa.
Lục Nguyên tiếp tục nói:
- Đúng rồi, giữa ngũ đại tiên môn chắc có Tông Lão Hội? Tông Lão Hội đó chuyên môn phán xử các loại tranh chấp ngũ đại tiên môn. Ta nghĩ, lấy thân phận sư phụ của ta đưa chuyện lên Tông Lão Hội chắc không phải việc gì khó. Để ta nghĩ thử xem, các ngươi đến khoáng sản của chúng ta làm loạn, sau đó ngươi trực tiếp xông vào Lý gia sơn trang giết ta, hai việc này nếu đưa lên Tông Lão Hội thì ngươi sẽ có hậu quả gì? Để ta nghĩ xem.
Tôn Thiên Cương thế mới phát hiện là lạ. Nếu thuộc hạ của gã đi cướp quặng mỏ của họ, sau đó gã xông vào Lý gia sơn trang đòi chém giết, mấy chuyện đó bị đưa lên Tông Lão Hội thì sợ rằng Thanh Âm Kiếm Tiên Tôn Thanh Nghi trên đầu gã cũng không giữ được, gã chỉ có một con đường chết.
Lục Nguyên cười nói:
- Bây giờ là bắt được nhân chứng vật chứng à.
Tôn Thiên Cương chợt nhớ ra:
- A, ta và Thập Tam Ưng đều bị ngươi bắt ở bên ngoài, các ngươi chỉ bắt người chúng ta thì lấy đâu ra chứng cứ?
Tôn Thiên Cương không uổng là kinh nghiệm sóng gió lâu năm, lập tức bắt được lỗ hổng của Lục Nguyên. Có sơ hở này thì có thể cãi trong Tông Lão Hội rồi.
Lục Nguyên cười, cười rất vui, lắc lư một khối đá đen viết chữ "thiết" trong tay, nói:
- Đúng rồi, cái này tên là nam châm, chắc ngươi sẽ không nhận biết chứ? Mới rồi trong quặng mỏ ta đều dùng từ kính thuật. Từ kính thuật là trong mười pháp thuật thông dụng tại tu tiên giới, chắc ngươi nên biết chứ?
Tại tu tiên giới có mười pháp thuật thường dùng nhất.
Mười pháp thuật này không phải nói uy lực rất lớn mà rất thường dùng.
Ví dụ thiên lý truyền âm thuật là đứng cao nhất, loại pháp thuật này có thể đem thanh âm truyền vào tai người chỉ định. Người có pháp thuật cao có thể truyền âm ngàn dặm.
Từ kính thuật ở trong đó xếp hạng hàng đầu. Pháp thuật từ kính thuật là dùng nam châm thi triển. Sau khi thi triển có thể ghi lại một đoạn hình ảnh thời gian ngắn. Lục Nguyên ghi lại hết hình ảnh trong quặng mỏ, đây chính là thu hoạch nhân chứng vật chứng, không thiếu thứ nào.
Lục Nguyên thu hoạch nhân chứng vật chứng, nếu đưa lên Tông Lão Hội thì gã tiêu đời rồi.
Dù sao Tông Lão Hội có quy định, ngũ đại tiên môn phải đồng khí liên chi mà không là đấu đến đấu đi. Ngươi muốn đấu cũng được, đừng bị người bắt nhân chứng vật chứng, mọi người bình thường không ai ngu đến bị nắm nhân và chứng, chỉ là lần này Tôn Thiên Cương bị lọt bẫy nặng.
Tôn Thiên Cương thế mới phát hiện mình sai rồi, sai rất nhiều.
Vốn cho rằng Hoa Sơn Bắc phong dù phái ra thiếu chủ phe Thùy Mộ Kiếm Tiên nhưng vị này chỉ mới mười tám tuổi, có thể lợi hại đến đâu?
Kết quả giờ mới biết, vị thiếu chủ này chẳng những kiếm thuật lợi hại cực điểm còn gian manh như vậy, bất giác tính toán gã vào bẫy.
Sao mà có tiểu hồ ly như vậy? So với nhân vật lười biếng trong tin đồn hoàn toàn không giống.
Tôn Thiên Cương biết, mình thua thật rồi.
Trong mật thất, trên mặt Lục Nguyên treo nụ cười thản nhiên.
Đúng vậy, rất bình thản.
Tất cả đều nằm trong tay hắn.
Mặt Tôn Thiên Cương nổi lên nhiều loại biểu tình, cuối cùng gã cúi đầu nói:
- Ta chịu thua.
Ba chữ kia như cây băng. Đúng vậy. Gã chỉ đành nhận thua. Loại chuyện này nếu đưa lên Tông Lão Hội vậy chẳng những mất mặt Thanh Âm Kiếm Tiên Tôn Thanh Nghi, còn phải bồi thường nhiều tổn thất, không bằng tại đây dứt khoát chịu thua.
Gã vừa nói ra ba chữ ta chịu thua khiến Lý Phóng mừng như điên. Lý Phóng toét miệng cười, suýt chút cười ra tiếng. Tôn Thiên Cương ngươi cũng có lúc chịu thua sao. Mấy năm nay Tôn Thiên Cương luôn đè đầu lão, trước đó không lâu gã còn đánh lão trọng thương, vốn tưởng không biết năm nào mới báo thù được.
Kết quả bây giờ Tôn Thiên Cương tự nói ra ba chữ "ta chịu thua", sao không khiến Lý Phóng vui sướng cho được.
Lý Phóng biết thiếu chủ đối phó xong Tôn gia Thập Tam Ưng, bắt chúng đến Lý gia sơn trang xong không vội ra tay mà ở đó ăn nguyên nhân là vì chờ Tôn Thiên Cương mắc câu. Tôn Thiên Cương xâm nhập Lý gia sơn trang đòi chém giết cho gã thêm một tội danh.
Thiếu chủ, thật lợi hại!
Lục Nguyên gật đầu nói:
- Tốt lắm, như vậy chúng ta có thể tính toán sổ sách.
- Đầu tiên tính đến là giao ra tất cả khoáng sản các ngươi bá chiếm Tượng Sơn. Trước kia còn chưa có chứng cứ ngươi có thể nói xạo là chúng ta nhường cho, giờ đã có chứng cứ thật sự.
Lục Nguyên nói:
Tôn Thiên Cương tất nhiên đồng ý, hết cách, không thể không đồng ý.
- Thứ hai, lần này chiếm đoạt quặng mỏ nhân viên chúng ta tổn thất rất nghiêm trọng, ví dụ như có nhiều người bị thương, trong nam châm ghi chép rõ ràng, chắc ngươi không quên chứ?
Lục Nguyên nói:
- Chắc nên cho bọn họ phí bồi thường chứ? Không nhiều, bị thương ngã xuống đất mỗi người mười linh thạch đi. Không ngã xuống đất nhưng bị thương một người ba linh thạch.
Đây không phải số lượng nhỏ, nếu thật lấy ra sợ rằng trên dưới một trăm hạ phẩm linh thạch. Cố tình không có cách nào, nếu đưa lên Tông Lão Hội thì trừng phạt nhẹ hơn chút nhưng sẽ mất mặt Thanh Âm Kiếm Tiên Tôn Thanh Nghi, thế thì không chỉ là giá này.
Kết quả Tôn Thiên Cương chỉ đành gật đầu tiếp. Tôn Thiên Cương thế mới phát hiện mình rất thảm, nếu nói bị thương thì gã và thuộc hạ Thập Tam Ưng bị cắt gân tay mới nặng hơn, đám người gã cũng bị thương sao không ai bồi thường đi? Nhưng biết làm sao giờ?
- Thứ ba, ta ra tay một lần có chút mỏi, nên có phí ra tay đi? Nếu không có phí ra tay thì ta không cẩn thận cắt đứt gân hai chân ngươi chắc cũng là trong phạm vi bình thường.
Không sai, đây chính là uy hiếp. Nếu nói hai điều trước còn hợp lý thì cái cuối hoàn toàn không hợp.
Nhưng bây giờ Lục Nguyên trần trụi uy hiếp, ngươi không phục thì cắt gân chân.
- Còn thứ bốn, ngươi xâm nhập Lý gia sơn trang chúng ta đánh nát nhiều đồ vật, tất nhiên cũng phải bồi thường. Để ta tính coi, tổn thất lớn, ít nhất phải đền năm mươi linh thạch.
Cái này là xạo, gã đánh nát đồ vật không đáng cả một linh thạch, giờ hắn lại nói phải đền năm mươi linh thạch.
Quá xạo sự.
Kết quả hai bên cãi cọ.
Nhưng bên cãi Lục Nguyên chễm chệ ngồi, có thời gian cãi.
Bên kia đôi tay còn đang chảy máu ròng ròng, càng cãi càng kiệt sức.
………….
Đến cuối cùng Tôn Thiên Cương bị nhiễu vòng vòng, dù sao cuối cùng thống kê gã phát hiện thiếu Lục Nguyên hai trăm tám mươi linh thạch. Ông trời ơi, gã ở trong này kinh doanh vài chục năm cũng không có nhiều linh thạch đến vậy, chắc chắn cuối cùng phải lấy từ linh thạch giao lên trên ra bổ khuyết. Bạn đang đọc truyện tại -
Nhưng hết cách, Lục Nguyên quá tinh ranh.
Chuyện này nếu đưa lên Tông Lão Hội sẽ phải đền hơn một trăm linh thạch cộng thêm mặt mũi Thanh Âm Kiếm Tiên mất hết.
Nếu bây giờ bồi thường, mặt Thanh Âm Kiếm Tiên còn đó, nhưng thêm hơn một trăm linh thạch.
Vừa lúc là phạm vi lớn nhất Tôn Thiên Cương chấp nhận được.