Lôi Dĩnh cúi đầu, lời của hắn nói đánh thẳng vào lòng nàng, ngay từ đầu nàng đã nợ Thiên Mạch, rất nhiều rất nhiều, nhiều đến nỗi nàng cảm thấy thật nặng nề, có chút thở không thông, nhưng mà nàng cũng hiểu, cảm kích không có nghĩa là yêu , nhưng trước đó nàng đã lựa chọn phương thức báo đáp ngu xuẩn nhất để đáp trả những hi sinh của hắn
Hồi tưởng lại khoảng thời gian ở cùng Thiên Mạch, kí ức tựa như cuốn phim quay chậm hiện lên trong đầu nàng, lần đầu tiên gặp mặt nàng bị nụ cười như ánh mặt trời của hắn hấp dẫn, đó là một dạng nụ cười rất trong sạch , hắn đối với nàng rất cưng chiều, chăm sóc nàng, làm tất cả mọi chuyện vì nàng, cũng làm nàng xúc động thật sâu, mà tất cả kể từ khi hắn rời đi đã bị Hạo làm thay đổi tất cả, nàng không thể nắm bắt được cảm giác của mình cũng là như vậy
Tiêu Ngự Phi trằm mặc nhìn Lôi Dĩnh, không mở miệng nói gì nữa, hiện tại nàng đang suy nghĩ, hắn phỏng đoán rằng, Hạo đã thay đổi, trước đây đào hoa khắp nơi, nay lại chuyên tâm trở thành chồng Lôi Dĩnh, mà tiểu Dĩnh cũng yêu Hạo, điểm này hắn biết rõ, Thiên Mạch nhất định sẽ là kẻ thất bại, trên con đường tình yêu này, Thiên Mạch đã quá mệt mỏi rồi đi, có lẽ nếu hắn buông tay, sẽ cảm thấy thật nhẹ nhõm!
"Hai người bọn anh sao nặng nề quá vậy?" Bạch Kì Vân mang trái cây đã rửa xong đi vào, cảm giác không khí có chút gượng ép
"Ko sao, chị tiểu Vân giúp em em gọt vỏ táo được không?" Lôi Dĩnh ngẩng đầu nói với Bạch Kì Vân
"Được!" Bạch Kì Vân lên tiếng trả lời, cầm dao gọt vỏ
Tiêu Ngự Phi biết nàng trốn tránh không muốn trả lời, nghiêng đầu nhìn Bạch Kì Vân cẩn thận gọt vỏ táo, động tác rất ưu nhã, hắn thật may mắn có thể gặp được một người phụ nữ tốt như Tiểu Vân, có lẽ trước đây hắn không bỏ được Lôi Dĩnh, nhưng mà hiện tại hắn đã buông tay, hoàn toàn buông tay, hiện tại hắn phát giác mình đã từ từ yêu người phụ nữ chủ động theo đuổi mình, người phụ nữ đôi lúc có chút nóng nảy, có chút ngang ngược lại có lúc kiều mỵ
"Này, ăn đi!" Bạch Kì Vân đưa trái táo đã gọt xong đến trước mặt Lôi Dĩnh
Lôi Dĩnh nâng tay đón nhận quả táo cười nói "Cảm ơn"
"Khách sáo cái gì" Bạch Kì Vân cầm khăn giấy lau rồi ha tay nói
Lôi Dĩnh cắn một miếng nhỏ, nhìn hai người trước giường bệnh cũng đang chăm chú nhìn mình, có chút ko tự nhiên nói "hai người đi làm việc đi, Hạo cũng sắp đến rồi"
"Bọn anh cùng em chờ Hạo đến" Tiêu Ngự Phi nói
"Em ko phải con nít, tự biết chăm sóc bản thân, huống chi hai người đều có công việc, đi làm đi!" Lôi Dĩnh nói
Tiêu Ngự Phi liền nhìn đồng hồ nơi cổ tay, đã mười một giờ rưỡi "Ừ, vậy cũng được! Hạo cũng gần lên rồi"
"Thật không cần chị ở cùng em sao?" Bạch Kì Vân xác định hỏi dò
"Không cần, hiện tại, cũng đã đến giờ trưa, hai người ăn cơm đi!" Lôi Dĩnh nhanh chóng nói tiếp
"Đi tiểu Vân, tiểu Dĩnh ra lệnh đuổi khách, chúng ta không đi, anh sợ em ấy sẽ nhảy xuống giường đuổi chúng ta ra ngoài"
Lôi Dĩnh không nói tiếp, cười nhìn họ rời khỏi phòng bệnh, hiện tại chỉ còn mình nàng, cảm giác trống rỗng trong lòng càng thêm khắc sâu , đưa tay gặm mấy miếng táo, cặp mắt nàng ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ
Lôi Dĩnh cả người uể oải, tay đặt lên bụng, đứa bé đã mất, nếu như không có chuyện đó xảy ra, như vậy có phải nó vẫn còn khỏe mạnh bình an lớn lên trong bụng nàng hay không
Nhưng chuyện đã xảy ra, cũng không còn cách nào cứu vãn, mặc dù đau lòng, nhưng đầu nàng vẫn còn nhớ lại giấc mơ lúc trước, nó nói, nó sẽ trở về, nàng vẫn còn hi vọng chờ đợi nó một lần nữa nằm trong bụng mình
Một tiếng đồng hồ sau, cửa phòng bệnh được đẩy ra, Cung Thần Hạo mặc một bộ quần áo thoải mái, khoan khoái đi vào, trong tay là ly nước trái cây, cùng một bó hoa tươi
"Nghĩ cái gì?" Cung Thần Hạo đặt ly nước xuống, cầm bó hoa tươi cắm vào bình hoa, dịu dàng hỏi
"Nghĩ đến.... ......tương lai của em.... ......." Lôi Dĩnh chậm rãi nói, ánh mắt vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ, không quay đầu lại nhìn hắn
Cung Thần Hạo thầm thở dài, đã sớm biết nàng sau khi tỉnh lại quá mức bình tĩnh, không náo loạn, không gào thét, còn mỉm cười kiên cường, hắn biết nàng rất quan tâm đến đứa bé đó , hắn cũng cẩn thận không nhắc qua chuyện cũ
Chỉ cần nàng không gặp chuyện gì là tốt rồi, có thể xem hắn là kẻ máu lạnh đi! ngay cả con của mình, cũng không quá thương tâm, mà có chẳng qua, là may mắn, may mắn vì Lôi Dĩnh vẫn còn sống sờ sờ trước mặt mình
"Thật là trùng hợp, anh cũng nghĩ về tương lai giống em!" Cung Thần Hạo mỉm cười đi vòng qua một bên, chặn tầm mắt của nàng
"A?" Nàng nhàn nhạt đáp một tiếng, ko phản ứng nhiều
"A? Chỉ là a thôi sao? em không tò mò?" Cung Thần Hạo nâng mày
"Anh muốn nói thì nói đi!"
"Được, nếu em muốn anh nói, anh sẽ nói" Cung Thần Hạo cố ý nói như vậy, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, trực tiếp đeo vào tay nàng
"Cái này?" Bị ánh sáng của chiếc nhẫn làm đau mắt, Lôi Dĩnh rốt cuộc cũng có phản ứng, đây là chiếc nhẫn lúc nàng bỏ đi đã để lại, hiện giờ nó lại trở về vị trí ngón áp út của mình
"Vốn định chờ đến ngày cuối cùng của ba tháng sẽ đeo nó vào tay em, đồng thời cũng mang em vào thế giới của anh, nhưng mà hiện tại, em lại ở trong bệnh viện, làm cho mọi tình huống "romantic" anh tưởng tượng đều rối loạn. Sau khi trải qua chuyện này, anh càng thêm chắc chắn em là người giữ vị trí quan trọng trong tim anh, anh yêu em" Cung Thần Hạo nắm tay nàng, thâm tình nói
Cặp mắt Lôi Dĩnh ngân ngấn nước, trong mắt hắn là vô hạn thâm tình khiến nàng càng thêm chắc chắn mọi lời nói của hắn đều xuất phát từ đáy lòng "Nhưng mà.... .... Thiên Mạch? Thiên Mạch phải làm sao bây giờ?" Nghĩ đến người đàn ông đã vì nàng đỡ đạn, nước mắt càng không thể kềm chế chảy xuống, lúc này làm sao nàng có thể đắm chìm trong hạnh phúc đây?
"Anh biết em không bỏ được hắn, hắn làm tất cả mọi chuyện cũng vì em, anh đều nhìn thấy tất, một người đàn ông thâm tình như vậy, thật khiến anh rất bội phục, nhưng mà giới hạn là giới hạn, đối với hắn, anh sẽ không nhường bước" Cung Thần Hạo từng câu từng chữ nói rất rõ
"Hạo.... ......."
"Có đói bụng hay không? Anh sẽ gọi "Vận Viên" đem một ít điểm tâm đến" Cung Thần Hạo hỏi
Lôi Dĩnh gật đầu một cái, nói "Hơi đói, nhưng mà cháo mẹ mang đến em chưa ăn hết, còn có canh gà của Khải Nhân cũng chưa uống , không cần phải gọi điểm tâm phiền phức như vậy"
"Vậy để anh mang mấy thứ này đi hâm nóng"
"Anh ăn chưa?"
"Tới giờ anh tùy tiện ăn một chút cũng được"
"A"
_________________________
Chín giờ rưỡi tối, Lôi Dĩnh vất vả lắm mới khuyên Cung Thần Hạo về nhà, nàng lúc này đang mơ hồ nhìn trần nhà, có lẽ hôm nay đã ngủ quá nhiều, cho nên hiện tại một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có, đột ngột nghe thấy tiếng mở cửa, nàng nhanh chóng nhắm mắt lại
Minh Thiên Mạch cố sức tiến đến giường bệnh Lôi Dĩnh, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì gió thổi, mà lá cây khẽ run, lại nghiêng đầu nhìn sang cô gái nằm trên giường đang cau mày, là cô gái mà hắn ngày đêm mong nhớ
Nàng nghe được tiếng bước chân hắn đến bên giường bệnh, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, khẽ hôn một cái lên tóc nàng, sau đó ngồi xuống mép giường, hiện tại, thời điểm này, ngoại trừ hắn ra, sẽ ko còn ai đến
Gian phòng trầm mặc, hắn vẫn lặng lặng nhìn nàng
Tại sao hắn phải ngồi ở chỗ này? Hắn không cần thiết phải làm vậy! Nàng không muốn hắn làm vậy, loại hành động không nghĩ cho bản thân của hắn càng làm nàng thêm chua xót
Một tiếng nghẹn ngào không kềm được thoát ra khỏi miệng, người bên cạnh lập tức kinh động, hắn thật nhanh đứng dậy, động đến vết thương, một cảm giác đau đớn, khiến hắn không tự chủ cau mày
"Tiểu Dĩnh" Minh Thiên Mạch thấp giọng kêu, nghiêng thân, nhìn thấy nàng nhắm mắt, nước mắt vẫn chảy "Tiểu Dĩnh! Sao rồi? Vết thương đau sao?" Hắn sốt ruột, lo lắng hỏi, tay lại dịu dàng chuyển đầu nàng đối mặt với hắn
Nàng không nhìn hắn, chẳng qua chỉ nhắm hai mắt, chua xót bộc phát trong lòng
"Trời ạ, tiểu Dĩnh, em đừng khóc, anh gọi bác sĩ, em nhịn một chút" Hắn vội vàng rung chuông gọi người
"Đừng" Lôi Dĩnh cản hắn "Đừng gọi bác sĩ, em không sao" Nàng nói, rõ ràng hắn cũng là bệnh nhân, tại sao còn cậy mạnh đến thăm nàng
Minh Thiên Mạch thở phào nhẹ nhõm đang muốn nói gì, lại bị nàng cướp lời
"Thiên Mạch, em có thể cầu xin anh một chuyện được không?" Lôi Dĩnh vẫn như cũ nhắm hai mắt , giọng nói nghẹn ngào, không cần đối xử dịu dàng với nàng như vậy, vì như vậy sẽ khiến nàng xấu hổ vô cùng
"Em nói đi, em biết anh sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của em mà" Minh Thiên Mạch dịu dàng giúp nàng lau đi nước mắt
"Đừng.... ......đừng đối xử với em tốt như vậy nữa" Lôi Dĩnh bỏ qua câu đầu, tránh đụng chạm vết thương lòng của hắn, nàng cần thời gian để suy nghĩ một chút, bước tiếp theo nên làm thế nào, trước mắt, nàng không thể nào đối mặt với hắn
Minh Thiên Mạch tay cứng đờ, giật mình ngây ngốc nhìn nàng, từ đầu đến cuối, nàng thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn hắn một cái
Đau khổ nhắm mắt, giọng nói hắn mất tiếng "Tại sao em luôn có thể đối xử tàn nhẫn với anh như thế?"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi.... ......." Lôi Dĩnh nâng tay che mặt, ngăn lại nghẹn ngào, điều nàng muốn không phải như vậy
"A.... ........lại ba chữ này, em biết rõ anh muốn không phải là ba chữ này, em yên tâm, anh sẽ.... ......ra đi, sẽ không còn.... ....không còn ở gần em nữa" Tim , tựa như bị tê liệt, đau đến mức hắn cơ hồ không thốt thành lời
Minh Thiên Mạch chậm rãi đứng dậy, không nhịn được khẽ hôn nàng một lần cuối, in lên trán nàng một nụ hôn, có lẽ để lại kí ức đẹp nhất cho nàng là cách tốt nhất đối với hắn !
"Tạm biệt, sẻ con" Minh Thiên Mạch thấp giọng, đứng dậy bỏ đi , nhưng mới đi được hai bước, trước mắt lại đột ngột tối sầm, hắn ngã xuống mặt đất
"Phịch" một tiếng, khiến Lôi Dĩnh ngồi trên giường đứng phốc dậy, động tác đột ngột, kèm theo một cơn đau ập đến, kêu "ai" một tiếng, tầm mắt nàng lại rơi vào Minh Thiên Mạch đang nằm cách đó không xa