Chương 161: Ông Kiều Bát hít một hơi thật sâu, chống lại sự đau buồn trong lòng và nhìn lướt qua toàn bộ xung quanh: “Các vị, cảm ơn vì đã đến dự đám tang của con trai tôi, tôi… “Bùm bụp!” Bỗng có tiếng pháo nổ ngoài nghĩa trang. Đinh tai nhức óc, khói thuốc súng mù mịt. Bầu không khí đau buồn trang trọng biến mất ngay lập tức. “Mẹ kiếp! Kẻ nào thất đức đốt pháo trong đám tang?” “Đây là cố ý quấy rối sao?” “Làm phiền sự yên nghỉ của người đã mất, thủ đoạn thật là độc ác!” “Lẽ nào không sợ Kiều gia trả thù sao?” Nhiều người khách không khỏi ngạc nhiên, bàn tán với nhau. Đối phương đốt pháo trong trường hợp này, chẳng lẽ là để chúc mừng cái chết của Thiên Dã” “Tìm chỗ chết!” Ông Kiều Bát tức giận, hai mắt đỏ hoe, mắng đám người bên cạnh: “Lại dám giở trò ở địa bàn của tôi, chán sống rồi đúng không? Các người cùng lên, bắt người đốt pháo lại cho tôi, chôn sống tại chỗ!” “Vâng!” Mấy tên côn đồ tức giận, sẵn sàng ra tay bắt người. “Bùm!” Đột nhiên, một chiếc xe jeep màu xanh đậm lao vào nghĩa trang. Một số khách mời ở gần lại hét âm lên, tản ra khiến hội trường nhốn nháo. Điều còn gây sốc hơn nữa là… Hướng mà chiếc xe jeep xông đến thực ra là xe tang của Kiều Thiên Dã. “Nhanh! Ngăn cậu ta lại!” Ông Kiều Bát rống lên. Mấy tên côn đồ lao tới một cách quyết liệt, cố gắng ngăn cản, ai biết rằng chiếc xe jeep không hề giảm tốc độ mà đâm trực diện vào mấy tên côn đồ này khiến cho bọn chúng bay ra ngoài, rồi đi thẳng qua người bọn họ. Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy, đám côn đồ khác bị quét sạch lòng can đảm, căn bản không dám lấy tính mạng của mình ra để liều, đều lùi lại hết. Nhìn thấy chiếc xe jeep đó sắp tông vào xe tang, đâm nát cơ thể Kiều Thiên Dã! “Không!!!” Đôi mắt của ông Kiều Bát như tách ra, dùng sức hét lên một tiếng rát cả cổ họng. Thời khắc mấu chỗ ! Chiếc xe jeep phanh gấp, dừng lại ngay trước đầu xe tang. “Bụp!” Cửa mở. Tiêu Mặc Chiến dẫn đầu xuống xe, sau đó đi vòng qua ghế phụ phía trước, mở cửa xe, hơi cúi đầu, giống như đang chào đón một nhân vật lớn nào đó. Một động thái như vậy ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả khách mời đều đang thầm suy đoán. Rốt cuộc là thần thánh phương nào, dám kiêu ngạo như vậy ở đám tang nhà họ Kiều! Một giây tiếp theo, Tần Vũ Phong bước xuống xe. Anh đeo một chiếc mặt nạ vàng để che đi khuôn mặt của mình. Nhưng từ hành động cử chỉ, lại toát ra khí phách không gì sánh được, giống như vua của trời đất, bất kể đi đến đâu. Đều là tâm điểm chú ý của mọi người. Hào hoa phong nhã, có một không hai! Rất nhiều nhân vật nổi tiếng của Dương Hải có mặt, đem so với anh, rõ ràng đều bị lu mờ. Không ít mỹ nữ có tiếng có mặt ở đó, đều dán mắt vào anh, thốt lên: “Đây là cậu chủ nhà ai, lại có thể phong độ tới như vậy !” “Đừng nói đến thành phố Dương Hải, cho dù là cả tỉnh Thạch Trì cũng không tìm được người nào có thể sánh được với anh ấy!” “Nếu tôi có thể kết hôn với anh ấy, vậy thì quá tốt rồi!” “Trời ơi!” €ó người cũng cảm thán và nhận ra thân phận của Tần Vũ Phong: “Đây là chủ tịch Phong Vân! Tại buổi đấu giá ngầm mấy ngày trước, anh ta… đã giết chết cậu chủ Kiều!” Ngay sau khi câu nói này được đưa ra, mọi người đã được một phen dậy sóng. Khuôn mặt của vô số khách mời lộ ra vẻ khó tin, họ không thể tin vào tai mình. Đùa tôi sao” Kẻ sát nhân vênh váo đến dự đám tang người chết. Đây có phải là cố tình tới phá không?