Chương 165: Hai người tưởng chừng như không liên quan, lại chính là một! Nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng sẽ trấn động cả Đại Ninh. “Thống lĩnh Viên, anh vất vả rồi, may đứng thẳng lên đi!” Tần Vũ Phong vỗ vỗ vai anh ta. Viên Long Cường được ưu ái mà vừa mừng vừa lo, chậm rãi đứng thẳng người, đứng ở phía sau Tần Vũ Phong, giống như tùy tùng. Ngay sau đó, Tần Vũ Phong quay _ đầu nhìn ông Kiều Bát, trong mắt hiện lên một tia dữ tợn, nói: “Ông Kiều Bát, không phải vừa rồi ông hỏi tôi có thể tìm được bao nhiêu người tới giúp sao! Một chục nghìn quân sĩ của doanh trại này, có thể để vào mắt ông rồi chứ? “ “Giết!” “Giết!” “Giết!” Đột nhiên, hàng chục nghìn binh lính hét lên. Tiếng gầm rú rung chuyển bầu trời, xuyên qua tầng mây, vang vọng khắp nghĩa trang. “Cạch! Cạch! Cạch…” Nhiều tên côn đồ của Kiều gia sợ tới mức chân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống đất. Khuôn mặt của ông Kiều Bát thậm chí còn đen hơn đít nồi. Ông ta cho rằng mình là kẻ bất khả chiến bại trong phương diện bày ra thiên la địa võng. Ai biết được… Tân Vũ Phong lại trực tiếp gọi chục nghìn quân chính quy tới! Điều mà ông ta vẫn luôn tự hào, lại ở trước mặt Tần Vũ Phong, bị đánh bay. “Chủ tịch Phong Vân, cậu đã thắng! Tôi, Ông Kiều Bát, nhận thua, nói đi… cậu muốn làm gì?” Ông Kiều Bát dù trong lòng rất phẫn uất nhưng cũng chỉ có thể nuốt hận vào lòng. “Kiều Thiên Dã là tôi giết, vậy thì tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên. Hôm nay tôi đích thân tới tiễn anh ta lên đường!” Vừa nói, Tân Vũ Phong vừa mạnh mẽ vỗ xuống quan tài. “Bùm!” Chiếc quan tài bằng vàng cứng cáp rơi ra thành từng mảnh chỉ trong chốc lát. Và xác của Kiều Thiên Dã cũng theo đó mà vặn vẹo, vô cùng ác độc. “Xì xì” Nhìn thấy cảnh này, mọi người có mặt đều cảm thấy tê dại, không khỏi ôm ngực lấy lại hơi thở. “Thủ đoạn đúng là tàn bạo!” “Giết người còn sợ chưa đủ, đây là muốn hủy xác sao?” “Rốt cuộc là hận thù đến thế nào chứ?” Khoảnh khắc tiếp theo, Tần Vũ Phong lại năm lấy thi thể, lôi xuống đất, đi ra khỏi nghĩa trang. “Xoẹt xoẹt xoẹt…” Ông Kiều Bát vừa đau lòng vừa tức giận, khàn giọng hét lên: “Cậu… cậu định làm gì? Mau bỏ xác của Thiên Dã xuống!” Nhưng, Tần Vũ Phong coi lời nói của ông ta như gió thoảng bên tai, tiếp tục lôi thi thể về phía trước. “Dừng lại!” Ông Kiều Bát đứng chắn phía trước, vô cùng lo lắng nói: “Chủ tịch Phong Vân, Thiên Dạ có lỗi. Không nên bắt cóc người cậu yêu, nhưng thằng bé cũng đã trả giá bằng mạng sống rồi! Người cũng đã chết rồi, chỉ cần cậu có thể bỏ qua cho Thiên Dã, để thằng bé yên ổn nhập thổ, thương lượng cái gì cũng được! Tôi đồng ý bỏ tiền, chuộc lại thi thể của Thiên Dã, cậu ra giá đi! “ Đối với ông Kiều Bát mà nói, con trai ông ta chết một cách quá thảm thương, tang lễ còn bị xáo trộn không ai được yên, bây giờ còn phải bỏ tiền ra chuộc xác. Uy danh mà ông ta đã gây dựng bao năm, nhất thời đã sụp đổ. Nhưng sợ hãi trước hàng chục nghìn binh lính, ông ta chỉ biết cắn chặt răng. “ồ>“ Tần Vũ Phong nhướng mày, lộ ra nụ cười giễu cợt: “Ông muốn bỏ tiền ra chuộc lại sao? Được rồi, vậy thì con số này đi!” Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, Tần Vũ Phong liền giơ một ngón trỏ lên. “3.tỷ? Tôi sẽ chuyển ngay cho cậu!” Ông Kiều Bát vội vàng nói. “Không! Ông đoán sai rồi!” Tần Vũ Phong phủ nhận. “Lẽ nào là 30..tỷ?” Ông Kiều Bát cau mày. Tuy là người có bản lĩnh có dã tâm ngầm ở Dương Hải, nhưng các khoản thi thường ngày cũng rất lớn, phải nuôi nhiều côn đồ như vậy, thu về 30..tỷ tiền mặt cũng không phải là chuyện dễ dàng. “Cũng không phải!” Tần Vũ Phong lại lắc đầu. “Vậy thì cậu muốn bao nhiêu?” Ông Kiều Bát hỏi một cách thận trọng, với một điềm báo xấu dữ dội dâng lên trong lòng. Tân Vũ Phong lạnh lùng nhìn ông ta một cái, nói ra một con số kinh thiên động địa: “300..tỷ!”