Chương 446 Cậu ta sửa vòi nước làm áo sơ mi ướt hết, thế là cởi áo ra luôn rồi đi lại trong cả trung tâm âm nhạc, tất cả các giáo viên nữ dù lớn tuổi hay trẻ tuổi khi đi ngang qua đều đỏ mặt nhưng lại không nhịn được không thể không nhìn. Vòng eo săn chắc, đường hông cong và cơ bụng tám múi! Chẳng khác nào là phúc lợi mà Tổng Giám đốc Ôn ban tặng! Với dáng vẻ phong trần như vậy, Chu Mộ Ngôn lên xe của Ôn Noãn rồi ngồi vào ghế lái chính. Vừa bước vào, cậu ta đã phàn nàn: “Xe cũ quá rồi! Muốn tôi lái chiếc xe này à?” Ôn Noãn ngồi phía sau xem tài liệu, nghe vậy nhẹ nhàng nói: “Xe tải còn tệ hơn nữa!” Cô thấy thân trên của cậu ta đang cởi trần: “Mau mặc áo vào đi!” “Áo ướt rồi, không thể mặc được!” “Có phải cô cố ý kêu tôi sửa vòi nước, thực ra là thèm muốn cơ thể của tôi… Cho cô xem miễn phí không cần trả thêm tiền!” … Ôn Noãn cau mày: “Lúc khám sức khỏe có phải cậu quên khám khoa thần kinh?” Chu Mộ Ngôn khởi động xe. Một lúc sau, cậu ta mới khẽ ừ: “Tôi làm thêm phần nam khoa cho Tổng Giám đốc Ôn xem nhé?” Ôn Noãn thật sự muốn hôm nay đuổi cậu ta đi! Miệng lưỡi thật đê tiện! Cô quyết định sau đêm nay sẽ để cậu ta ở chỗ dì Nguyễn để đặc biệt phục vụ bà ấy. Chiếc BMW màu rượu vang từ từ lái vào khu dân cư nơi dì Nguyễn đang ở. Dì Nguyễn đã chuẩn bị xong bữa tối từ sớm, thấy hai người cùng trở về thì rất vui vẻ: “Mẹ làm thêm món nữa sẽ mau xong thôi.” Ôn Noãn đưa một hộp bánh xốp hạch đào cung đình. Là món yêu thích của dì Nguyễn. Dì Nguyễn cầm lấy, lướt thoáng qua Chu Mộ Ngôn, quả là một chàng trai trẻ tràn đầy sức sống. Chu Mộ Ngôn đặc biệt lễ phép trước mặt dì Nguyễn, mở miệng đều gọi tiếng dì, thậm chí còn vào bếp phụ giúp, dì Nguyễn sao đành lòng, cười bảo cậu ta đi tắm trước đi. Chu Mộ Ngôn lập tức xách hành lý đi vào căn phòng nhỏ, dáng vẻ thuần thục của cậu ta khiến Ôn Noãn nghi ngờ Chu Mộ Ngôn phải chăng là họ hàng thân thích của dì Nguyễn? Dì Nguyễn làm xong, Chu Mộ Ngôn ra ngoài, trên người còn mang theo hơi ẩm. Chân dài thì mặc gì cũng đẹp. Cậu ta ngồi cạnh dì Nguyễn, gắp thức ăn xới cơm cho bà ấy, giống như con ruột vậy. Ôn Noãn có chút phản cảm với cậu ta về một số mặt, nhưng phải nói, sói nhỏ họ Chu này rất giỏi dỗ dành dì Nguyễn, dì Nguyễn trông cực kỳ vui vẻ, cô thấy vậy cũng vui lây. Đang ăn thì bỗng vang lên tiếng chuông cửa. “Để tôi đi mở.” Chu Mộ Ngôn còn rất chủ động. Nhìn bóng lưng cao lớn kia, dì Nguyễn nhỏ giọng nói: “Đứa trẻ này thật ngoan quá, nhiệt tình lại lễ phép.” Ôn Noãn mỉm cười.