Cố Trường Khanh không tin: "Em mặc kệ chú Ôn và dì Nguyễn như vậy sao? Em định trơ mắt nhìn bọn họ ngồi tù à?" Ôn Noãn không muốn nhiều lời với hản. Cô chỉ nói thêm: "Tôi sẽ không đến biệt thự của anh nữa, chìa khóa tôi đã gửi lại cho thư ký của anh rồi." Điều gì đã khiến Ôn Noãn đổi ý? Hắn định hỏi nhưng Ôn Noãn đã cúp máy. Cố Trường Khanh mặt mày u ám gọi điện cho thư ký: "Điều tra tình hình gần đây của Ôn Bá Ngôn rồi báo lại cho tôi." Thư ký bên kia lập tức đi tìm hiểu, năm phút sau, thư ký gọi điện báo, giọng nói nơi run: "Tổng Giám đốc Cố, Ôn Bá Ngôn đổi luật sư rồi. Tôi đang tiếp tục điều tra." "Không cần nữa!" Cố Trường Khanh cúp máy. Hắn định tự mình đến trại tạm giam một chuyến, hắn muốn xem xem là ai không được sự đồng ý của hắn mà dám nhận án tử này, có năng lực thay đổi được tình hình sao? Cố Trường Khanh nhanh chóng mở cửa xe ra, lái về hướng trại tạm giam. Vết thương trên lưng hắn còn chưa lành hẳn, hành động như này khiến băng gạc bên trong đều đã nhuộm đỏ nhưng hẳn không thèm để ý. Hai mươi phút sau, xe của Cố Trường Khanh dừng lại trước trại tạm giam. Vừa mới xuống xe, hẳn đã trông thấy một bóng người như gió nhẹ trăng thanh đang bị đám đông vây quanh. Chính là Hoắc Minh. Anh mặc một bộ vest sang trọng, vừa tuấn tú vừa kiêu ngạo. Lúc này, anh đang đi xuống cầu thang, vừa đi vừa nói chuyện với đám lãnh đạo, cử chỉ khiêm nhường. Thư ký Trương cũng ở đó, cười nói: "Vậy cứ đưa đến đây. đi. Chuyện lần này còn phải làm phiền các vị rồi." Mấy người kia tỏ thái độ mềm mỏng. Mặt mũi của nhà họ Hoäc, nói thế nào thì cũng phải nể vài phần! Hoäc Minh hành động có chừng mực, bắt tay nói lời tạm biệt với bọn họ… Chờ Hoắc Minh rời khỏi, mấy người kia nhìn nhau rồi cười, một người trong đó nói: "Diêm Vương sống trong giới Luật chính trị, hôm nay tôi mới gặp lần đầu, đúng là rất đẹp trai." Những người khác cũng nghĩ như vậy. Người vừa đẹp trai lại còn có tiền, ai mà không hâm mộ chứ? Cố Trường Khanh chứng kiến tất cả, siết chặt nằm đấm. Hóa ra Hoắc Minh nhận án này. Hắn cố ý lựa lúc Hoắc Minh không ở thành phố B để ra tay, không ngờ anh lại quay về sớm. Rõ ràng Hoäc Minh không để ý đến Ôn Noãn như vậy, cùng lắm là chơi bời mà thôi. Cố Trường Khanh không cam lòng. Hắn trơ mắt nhìn con cưng của trời đang đi về phía hẳn. Ngoài ý muốn là Hoắc Minh làm như không có chuyện gì xảy ra, vỗ bả vai Cố Trường Khanh, nói: "Minh Châu nói cậu đang bị thương, tôi định đi thăm cậu. Bây giờ nhìn cậu vẫn ổn, tôi yên tâm rồi… Đúng rồi, cùng về nhà ăn một bữa cơm đi." Mặt Cố Trường Khanh không thay đổi, gật đầu. Hoäc Minh cười một tiếng, cúi đầu châm thuốc, chậm rãi rít vài hơi rồi đi về phía xe. Hai người đàn ông lướt qua nhau. Cố Trường Khanh cảm nhận được một loại cảm giác bức bách từ Hoäc Minh! Từ đầu tới cuối, Cố Trường Khanh không nói một chữ nào về Ôn Noãn. Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Ôn Noãn, em giỏi thật đấy!" Bên kia, Ôn Noãn bình tĩnh nói: "Cố Trường Khanh… Anh đối xử với tôi như thế nào thì tôi đối xử với anh như vậy, có vấn đề gì sao?" "Không vấn đề! Không có vấn đề gì!" Cố Trường Khanh cười khẩy: "Chỉ là, bảo bối, em đừng hối hận đấy"