Chương 542 Cô đã rất suy yếu rồi thế nhưng cô không muốn ngồi xuống, cô nhìn chăm chú vào tấm cửa sắt dài nặng kia. Đôi mắt không dám chớp, sợ bỏ lỡ mọi khoảnh khắc. Tiểu Hoắc Tây của cô đang ở bên trong, đang cố gắng ngoan cường để tiếp tục sống sót… Bác sĩ nói có thể chống đỡ được tới hiện tại đã là một kỳ tích. Bác sĩ nói thật ra có thể từ bỏ! Bác sĩ nói đứa bé cũng rất đau khổ! Thế nhưng mỗi ngày Tiểu Hoắc Tây của cô vẫn nỗ lực hô hấp, vẫn còn lưu luyến thế giới này, con bé vẫn cần người mẹ là cô, con bé không nỡ rời đi… Ôn Noãn làm mẹ rồi mới thấu hiểu được nỗi đau này. Rõ ràng trên người không đau đớn nhưng lại khó chịu gấp trăm lần so với đau đớn ở trên cơ thể mình. Hoắc Minh chạy tới. Hoắc Chấn Đông liếc nhìn con trai một cái, không còn tiếp tục trách móc, ông biết trong lòng con trai cũng không thoải mái. Có ai mà không yêu thương Tiểu Hoắc Tây chứ? Bà Hoắc và Hoắc Minh Châu đã lệ rơi đầy mặt từ lâu nhưng vẫn cố gắng đè nén không dám khóc thành tiếc, bà Hoắc nhẹ giọng nói với con trai: “Minh, con nói Ôn Noãn ngồi xuống đi, con bé mới sinh con được mười ngày!” Bà Hoắc cực kỳ khó chịu. Bà cũng là phụ nữ, bà biết rõ một người phụ nữ sau khi sinh con sẽ yếu ớt như thế nào, đừng nói tới trên người Ôn Noãn còn có vết thương lớn nhỏ. Hoắc Minh cầm ghế dựa tới cho Ôn Noãn nhưng cô không chịu ngồi, cuối cùng anh chỉ có thể để cô dựa vào người mình, cô giãy giụa vài cái rồi không cử động nữa… Suốt 4 tiếng đồng hồ, cửa phòng cấp cứu mới mở ra. Bác sĩ bước ra với vẻ hơi mệt mỏi, nói: “Đã cứu lại được nhưng tình hình vẫn không quá lạc quan, cho nên tôi báo cho mọi người biết trước để dự phòng!” Ý này tất cả mọi người đều hiểu. Ý này là lần này có thể cứu lại, lần sau chưa chắc đã có thể. Ý này là có thể từ bỏ! … Không có ai nhắc đến chuyện từ bỏ. Bởi vì đây là đứa con mà Ôn Noãn dùng sinh mệnh để đổi lấy, hơn nữa không có ai nỡ lòng nói câu từ bỏ. Nhưng vì đề phòng phải nuối tiếc. Nhà họ Hoắc vẫn dùng chút quan hệ sắp xếp một phòng bệnh ở bên cạnh phòng giữ ấm, phá lệ để Ôn Noãn có thể nhìn thấy con gái bất cứ lúc này, đây là một sự an ủi nhưng đồng thời cũng là một sự tra tấn. Ôn Noãn canh con bất kể ngày đêm, không ngủ không nghỉ. Hoắc Minh bố của đứa trẻ, anh cũng được cho phép ở trong phòng bệnh này. Nhiều ngày trôi qua, đây là lần đầu tiên anh có thể tới gần Ôn Noãn như vậy. Cô vẫn không thèm để ý tới anh, thường xuyên ngồi ở chỗ đó, nhìn Tiểu Hoắc Tây cách một tấm kính thủy tinh.